Nơi Thế Giới Tĩnh Lặng Có Anh

Chương 69: Phiên ngoại 17: Chờ một kỳ tích



Bồ Vạn Lý ngồi ở khu vực chờ ngẩn người hồi lâu, nhất thời không biết phải làm gì.

Mặc dù ông không nói ra được, nhưng trong lòng hiểu rõ, bất kì một cuộc phẫu thuật nào đều kèm theo rủi ro bệnh nhân có thể không xuống được bàn mổ, đây là sự rủi ro không thể dùng xác suất tính ra, không xảy ra là số 0, xảy ra rồi vậy chính là 100%.

Nỗi sợ hãi vô hình bao phủ trong lòng ông.

Ông nói với chính mình, con gái may mắn như vậy, không có vấn đề gì đâu.

Nhưng vẫn không có tác dụng, không quản được bản thân suy nghĩ lung tung.

Bồ Vạn Lý cởi hai cúc áo, vẫn là cảm giác hô hấp không thuận, sắp sửa nghẹt thở đến nơi.

Ông híp mắt lại, hít thở sâu mấy cái. Ông không có cách nào tưởng tượng được, trước kia một mình Văn Tâm ở cửa phòng phẫu thuật, đợi từng cuộc phẫu thuật sống chết không rõ có bao nhiêu sợ hãi.

Những năm này ông mắc nợ không chỉ có con gái, còn có em gái mình.

- --Đọc full tại Truyenfull.vn--- 

Bỗng nhiên đầu vai nặng xuống, Bồ Vạn Lý hoàn hồn, Bồ Văn Tâm ngồi xuống bên cạnh ông, dựa vào bờ vai ông nghỉ ngơi.

Cô ấy mệt muốn chết rồi, mấy đêm liên tiếp chưa có đêm nào có thể ngủ ngon một giấc.

Lúc diễn ra buổi đánh giá rủi ro phẫu thuật, thật ra tất cả mọi người đều hối hận, đều không muốn tiếp tục làm phẫu thuật nữa, ngay cả Tần Dữ cũng vậy.

Chỉ có bé Thần, con bé kiên trì phẫu thuật.

Bé Thần nói với cô: Cô ơi, vì bé Anh Đào cùng Hoành Hoành, cháu cũng muốn thử xem, cháu muốn tham gia ngày hội phụ huynh cho tụi nhỏ, muốn tham gia cuộc họp phụ huynh. Cháu biết thật ra ở nhà trẻ tụi nhỏ cũng sẽ nghe thấy một vài bạn nhỏ khác nghị luận về cháu, lời trẻ con không hề kiêng kị, nhưng tụi nhỏ nghe rồi nhất định sẽ khổ sở. Giống như cháu khi còn nhỏ, người ta nói rằng bố cháu là người câm, cháu cũng rất đau khổ, cháu muốn bảo vệ bố, nhưng cháu lại không biết nên làm thế nào, nên nói thế nào. Khi đó cháu hy vọng rất nhiều bố cháu có thể nói chuyện, bé Anh Đào chắc hẳn cũng như vậy.

Cô à, cô không biết đấy thôi, Tần Dữ nói với tụi nhỏ, ở nhà trẻ có chuyện gì vui vẻ, về nhà phải chia sẻ với mẹ, chuyện gì khó chịu không vui thì đến nói với bố. Cho nên mấy năm này, cháu chưa từng nghe thấy bé Anh Đào và Hoành Hoành không vui chỗ nào, tụi nhỏ gần như luôn không buồn không lo, nhưng thật ra tụi nhỏ sợ cháu buồn, cho nên xưa nay không nói cho cháu biết.

Cô à, cô không cần lo lắng, cho dù phẫu thuật thất bại, cháu chỉ chịu đựng đau đớn trên cơ thể mà thôi, đau nữa cháu cũng chịu được, nhưng có một cơ hội như vậy nếu như cháu không thử, sau này nhất định cháu sẽ hối hận.

Bố đã vì cháu mà đứng lên, còn có thể đi lại bình thường, ngay cả bác sĩ cũng đều cảm thấy là kỳ tích. Sự đau khổ khi hồi phục, chỉ có bản thân bố biết, nhưng bố đã vì cháu, không cảm thấy đó là khổ.

Bây giờ cháu đã làm mẹ rồi, đau nữa cháu cũng không cảm thấy đau.

Đêm đó, cô ở ấy bên cạnh giường, nói chuyện thật lâu với bé Thần.

Tất cả đèn trong phòng đều đã tắt, không ai nhìn thấy ai rơi nước mắt.

Lúc đó, cô ấy cũng học bé Thần, lựa chọn một cảnh trong tổng hợp giọng nói, dùng giọng nói chuyển đổi nói chuyện với bé Thần, như vậy, bé Thần sẽ không nghe thấy giọng mũi mang theo tiếng nức nở của cô ấy, cũng không cách nào đoán xem cô ấy có khóc hay không.

Những việc bé Thần trải qua khi còn bé cũng là những chuyện cô ấy đã trải qua, bố mẹ mất sớm, là anh trai nuôi lớn cô ấy, khi đó động lực duy nhất cô đến trường chính là trưởng thành kiếm tiền cho anh chữa bệnh, để anh trai có thể nghe thấy, có thể nói chuyện.

Năm đó cô ấy giành được thành tích hạng ba khối Khoa học tự nhiên toàn thành phố, thi đỗ đại học mình hằng mơ ước, người nhà vui vẻ khóc hồi lâu.

Bồ Vạn Lý trở tay vỗ vỗ đầu cô ấy, dùng thủ ngữ hỏi: [Có đói bụng không?]

Bồ Văn Tâm hoàn hồn, lắc đầu.

Qua mấy giây, cô ấy nói: [Lục Bách Thanh mua cho em bữa sáng rồi.]

Bồ Vạn Lý an ủi ngược lại em gái: [Thần Thần vận khí tốt, em không cần lo lắng, lát nữa ăn chút cơm đi, không ăn cơm thân thể không chịu được.]

Bồ Văn Tâm không muốn để anh trai lo lắng, gật đầu đồng ý.

Ánh sáng trước người bị một bóng bên chặn lấy.

Bồ Vạn Lý ngẩng đầu, là Tần Dữ.

Tần Dữ rót hai ly nước ấm, đưa cho bố vợ và cô Văn Tâm mỗi người một ly.

Anh đứng bên ngoài một lát, hồn phách dường như không ở trong cơ thể nữa rồi, không biết bay đi nơi nào.

Bọn họ là người nhà, bác sĩ đã nói với bọn họ rất rõ ràng, ngộ nhỡ phẫu thuật thất bại, bệnh cũ lại bị kích thích, ốm đau tra tấn sau này Bồ Thần phải chịu, người thường không thể tưởng tượng được.  

Khoảnh khắc đó, anh thật sự hối hận rồi.

Trao cho cô hy vọng nhưng đồng thời cũng mang đến rủi ro nhất định cho cô.

Lúc này Bồ Vạn Lý mới nhớ đến một chuyện, ông nói với Tần Dữ: [Con ở đây chờ, Thần Thần bảo bố đưa đồ cho con, suýt chút nữa bố quên mất.]

Tần Dữ nắm lấy áo khoác của Bồ Vạn Lý: [Bố, nếu như là mấy cái di ngôn di chúc gì đó, đừng cho con nhìn, con không cần những thứ đó, con sẽ chờ đến khi cô ấy ra từ phòng phẫu thuật.]

Bồ Vạn Lý khóc không nổi mà cười cũng chẳng xong, ông vội giải thích: [Không phải không phải, là mấy quyển nhật ký của Thần Thần, con bé sợ mấy tiếng này con khó chống cự.]

Tần Dữ thở phào nhẹ nhõm, phản ứng của anh bây giờ luôn chậm hơn bình thường nửa nhịp, mấy giây sau mới buông áo Bồ Vạn Lý ra.

Anh không yên tâm một mình Bồ Vạn Lý trở lại phòng bệnh, đứng lên quay về cùng Bồ Vạn Lý, đi được mấy bước lại quay đầu lại nói: “Cô ơi, nếu như cô không thoải mái thì về ngủ một giấc trước đi ạ.”

Bồ Văn Tâm xua xua tay, ý bảo anh không cần lo lắng.

Bồ Vạn Lý lấy nhật ký ở trong vali của mình, đêm trước khi ông đến bệnh viện, Bồ Thần gửi tin nhắn cho ông, bảo ông mang quyển nhật ký trong giá sách đến bệnh viện.

Ông đưa nhật ký, còn có một bức thư nhắn nhủ viết tay cho Tần Dữ.

Tần Dữ mở bức thư nhắn nhủ này ra, Bồ Thần dùng giấy làm bài tập hồi cấp ba trước kia viết cho anh.

Bạn học Tần:

Nhật ký yêu thầm anh luôn muốn xem, sau 20 năm anh mới có cơ hội nhìn thấy.

Tất cả có 6 quyển, 4 quyển có liên quan đến anh, 2 quyển khác viết trước khi anh chuyển trường, có chút bi quan, sau khi xem xong hy vọng sẽ không ảnh hưởng đến cảm xúc cùng tâm trạng của anh.

Thật ra, những năm này em thường sẽ nghĩ, nếu như hồi đó Ân Hạo không thấy được nhật ký của em, không đọc ra ngay trước mặt bạn học cả lớp, em và anh sẽ như thế nào.

Mong đợi đáp án của anh.

Cán sự môn Anh viết.

- --

Bồ Vạn Lý không ở lại phòng bệnh quá lâu, sau khi ông giao nhật ký cho tần Dữ, lại đi ra khu vực chờ bên ngoài phòng phẫu thuật.

Bồ Văn Tâm đang dựa trên ghế nhắm mắt dưỡng thần, bên cạnh có người ngồi xuống, cô tưởng là anh trai, không ngờ sau đó nghe được giọng nói: “Mẹ ơi.”

Bồ Văn Tâm chợt mở mắt, thật sự là Đông Đông.

Cô ấy kinh ngạc đến không nói thành lời.

“Mẹ ơi, có phải mẹ bị bệnh không?” Đông Đông sờ trán Bồ Văn Tâm, không nóng.

Bồ Văn Tâm ngồi thẳng người, “Không phải con nên ở trường học vào học sao?”

Đông Đông: “Dù sao thì con cũng nghe không vào, con xin giáo viên chủ nhiệm lớp con nghỉ một ngày.” Ngày mai là thứ bảy, cậu bé nghỉ liên tiếp mấy ngày, nói không chừng có thể điều chỉnh tốt tâm tình, từ lúc biết chị phải làm phẫu thuật, cậu bé không nhìn nổi chữ nào, một câu cũng làm không ra.

“Mẹ, mẹ vẫn sợ con không theo kịp chuyện học tập sao, sách cấp ba con cũng sắp học xong rồi.”

Bồ Văn Tâm: “Biết con lợi hại rồi, di truyền được từ bố con.”

Đông Đông xoa mua bàn tay mẹ, muốn dỗ mẹ vui vẻ: “Mẹ ơi, thật ra con được di truyền EQ với IQ của mẹ đấy.”

Bồ Văn Tầm cười, hỏi: “Tự con mua vé xe đến Thượng Hải hả?”

Đông Đông gật đầu: “Con cũng sắp lên cấp hai rồi, cũng không phải trẻ con nữa.” Cậu bé đã thay đồng phục, cao 1m8, không ai cho rằng cậu bé là trẻ vị thành niên.

Đến Thượng Hải rồi, cậu bé bắt xe đến thẳng bệnh viện, tưởng rằng có thể kịp đưa chị vào phòng phẫu thuật, nhưng trên đường kẹt xe, cố gắng lắm vẫn không đến kịp.

“Mẹ ơi.” Đông Đông lo lắng không thôi: “Cuộc phẫu thuật này của chị, xác suất thành công đại khái là bao nhiêu ạ?”

Bồ Văn Tâm lắc đầu, “Tình huống giống như chị ấy là trường hợp đầu tiên.” Cho nên về phần xác suất thành công, không ai biết được. Cho dù phẫu thuật thành công, còn có giai đoạn hồi phục hậu phẫu rất dài, đó mới là mấu chốt.

Đông Đông nhìn cửa phòng phẫu thuật, ở trong lòng thở dài.

Lúc này, Lục Bách Thanh xách theo một phần cháo hải sản tươi đóng gói trở lại.

Nhìn thấy con trai, anh ấy cũng giật mình như Bồ Văn Tâm.

Tối hôm qua anh ấy gọi điện thoại cho mẹ, trong khoảng thời gian này mẹ ở Tô Thành chăm sóc Đông Đông, mẹ nói Đông Đông làm xong bài tập thì đi ngủ, nhìn qua không có gì bất thường.

Nào biết được buổi sáng hôm nay thằng bé đã sớm ở bệnh viện Thượng Hải.

“Bà nội có biết con đến bệnh viện không?”

Đông Đông gật đầu, cậu không phải là trẻ con không biết điều gì nên làm điều gì không.

Lục Bách Thanh đưa cháo cho Bồ Văn Tâm: “Hai ngày nay em đều không ăn cơm tử tế, bữa sáng nhất định phải ăn.”

Bồ Văn Tâm không có khẩu vị nhưng vẫn ăn mấy miếng cháo.

Lục Bách Thanh: “Anh đút cho em ăn.”

Bồ Văn Tâm lắc đầu, “Không cần.” Xung quanh nhiều người như vậy, bị người khác nhìn chằm chằm nhiều không tốt, cô ấy không còn là cô gái hai mươi mấy tuổi nữa.

Đông Đông vỗ vỗ bả vai mẹ: “Mẹ với bố quay về phòng bệnh đi, phẫu thuật phải đến tận chiều, mẹ ngủ trước một giấc, con ở đây cùng cậu, nếu không chờ chị ra từ phòng phẫu thuật, mẹ nào có tinh lực ở bên chăm sóc nữa?”

Có con trai ở đây, Lục Bách Thanh yên tâm.

Không nói thêm gì, anh nắm tay Bồ Văn Tâm trở về phòng bệnh.

“Cậu ơi.” Cho dù Bồ Vạn Lý không nghe thấy, mỗi lần Đông Đông nhìn thấy cậu mình, sẽ luôn gọi một tiếng.

Bồ Vạn Lý từ khẩu hình miệng có thể hiểu được, vừa rồi Đông Đông gọi mình.

Ông ngồi xuống bên cạnh: [Hôm nay là thứ sáu, sao cháu không ở trường đi học?]

Đông Đông: [Cháu cho bản thân một ngày nghỉ.]

[Đứa nhỏ này.] Bồ Vạn Lý nói: [Chờ chị cháu sau phẫu thuật ổn định, về nhà cậu sẽ làm “món ăn hàng năm” cho cháu.]

Đông Đông cười, lúc đó cậu còn trẻ người non dạ.

Không biết trong đầu có cái gì, vậy mà lại nghĩ ra được “món ăn hàng năm”.

Cậu bé muốn phân tán sự chú ý của cậu mình, nếu không thì 7-8 tiếng tiếp theo rất giày vò.

[Cậu ơi, cậu có thể kể cho cháu nghe những chuyện của mẹ cháu khi còn nhỏ không, cậu còn nhớ không ạ?]

Bồ Vạn Lý: [Nhớ chứ, tất cả mọi chuyện của mẹ cháu và chị cháu, cậu đều nhớ rõ.]

Đông Đông: [Cậu chờ chút rồi nói.]

Cậu đi rót hai ly nước ấm, đưa cho cậu mình một ly, ngồi xuống lẳng lặng nghe cậu kể chuyện cũ khi mẹ còn nhỏ

- --

Bồ Văn Tâm trở lại phòng bệnh, Tần Dữ đang dựa vào cửa sổ đọc nhật ký, xem đến rất nhập tâm, không nghe thấy bọn họ tiến vào.

Cô ấy làm động tác tay im lặng với Lục Bách Thanh, hai người đi vào gian phòng nhỏ của phòng này, trong đó có giường bồi hộ (1), trước đó cô ấy đều ngủ ở đây.

(1) Loại giường trong bệnh viện được tích hợp với tủ cạnh giường bệnh, kéo ra là có thể thành chiếc giường nhỏ cho người nhà bệnh nhân.

Lục Bách Thanh đặt cháo trên tủ đầu giường, lấy khăn lông ướt lau mặt lau tay cho cô.

Hai mươi năm qua, Bồ Văn Tâm chỉ để mặt mộc vào tháng sinh Đông Đông, lần nữa không trang điểm chính là hôm nay.

Bồ Văn Tâm vừa mệt lại buồn ngủ, đầu căng đau đến sắp nổ tung, nhưng lại không ngủ được.

Cô ấy ngồi trên giường, dựa vào trước người Lục Bách Thanh, hai tay ôm chặt lấy anh ấy: “Chồng ơi, anh để em dựa vào một lát.”

Lục Bách Thanh thương lượng với cô ấy: “Ăn cháo xong có được không?”

Anh ấy dùng chiêu của con trai thử khuyên cô: “Em không chăm sóc tốt bản thân mình, thân thể thật sự sắp suy sụp rồi, đợi Thần Thần xuống bàn phẫu thuật, em nói xem sao em chăm sóc tốt em ấy được? Anh không nói được Tần Dữ, cũng biết trong lòng thằng bé khó chịu, khuyên cái gì cũng không vào, nhưng em không được, em là trưởng bối của bọn chúng.”

Bồ Văn Tâm: “Em không già nha.”

Lục Bách Thanh cười khổ: “Chưa nói em già mà, mãi mãi trẻ đẹp.”

Anh ấy nhẹ nhàng xoa ấn huyệt thái dương giật giật của cô ấy, “Em có nghe lời hay không đây?”

Bồ Văn Tâm: “Không phải em không nghe lời, thật sự em ăn không vào.”

Thở dài, cô ấy ép buộc bản thân ăn hết chỗ cháo còn lại.

Lục Bách Thanh muốn đút cho cô ấy ăn, cô ấy lắc đầu.

Anh ấy ngồi xuống ở mép giường, xoa mi tâm cho cô ấy: “Văn Tâm, lúc đó có một mình em, đã trải qua như thế nào vậy?” Cái năm Bồ Vạn Lý và Bồ Thần xảy ra tai nạn giao thông, anh ấy và cô ấy còn đang học nghiên cứu sinh, anh ấy ở nước ngoài, cô ấy ở trong nước.

Bọn họ là bạn học đại học, sau khi tốt nghiệp lĩnh chứng, anh ấy đi Boston, cô ấy ở lại trường cũ học nghiên cứu.

Chuyện cả nhà anh trai xảy ra tai nạn giao thông, cô ấy không nói với anh ấy, một mình gánh vác.

Bồ Thần và Bồ Vạn Lý trong tai nạn xe bị thương nghiêm trọng, khi đó mỗi lần phẫu thuật đều là bước qua Quỷ Môn Quan.

Chuyện gì cũng một mình cô ấy.

Bồ Văn Tâm: “Thì… cứ cố gắng vượt qua thôi. Không phải là còn có anh sao, có xa cách hơn nữa, nghĩ đến anh trong lòng em lại an tâm.”

Lục Bách Thanh ôm cô ấy, sự áy náy trong lòng không lời nào có thể diễn tả được.

Anh ấy đút cho Bồ Văn Tâm ăn ngụm cháo cuối cùng trong bát.

“Chồng này, anh tìm cho em ít melatonin, trong vali của em có, uống mấy viên để em ngủ một giấc, đêm còn phải chăm sóc bé Thần, đến lúc đó chắc chắn Tần Dữ không chịu đựng nổi nữa.”

Hai tay Bồ Văn Tâm xoa mặt, sau khi mệt mỏi, cả người đều như chết lặng.

Cô tìm áo ngủ, quyết định tắm nước nóng, sau đó ngủ một giấc thật ngon.

Hy vọng sau khi tỉnh lại, bé Thần có thể xuất hiện trước mắt mình.

- --

Tần Dữ đọc hết nửa quyển nhật ký, dừng lại uống nửa ly nước lạnh.

Anh không vội đọc nhật ký yêu thầm này, trước tiên đọc nhật ký cô viết hồi lớp 9, khi đó trạng thái của cô rất tồi tệ, mỗi một lời văn anh đọc đến đau lòng.

Uống hết nửa ly nước lạnh, anh đang muốn xoay người đi rót, mẹ anh vào phòng bệnh.

Tần Minh Nghệ tới đây nhìn con trai, bà không yên lòng.

Không đợi mẹ mở miệng, Tần Dữ nói: “Mẹ, con không sao.”

Tần Minh Nghệ rút ly nước trong tay anh, đi rót nước giúp anh.

Tần Dữ tựa trên bệ cửa sổ, anh không biết phải nói với mẹ cái gì, dứt khoát tạm gác lại mọi chuyện.

Tần Minh Nghệ bưng một ly nước ấm qua đây, “Tần Dữ, đừng khiến bản thân áp lực quá lớn, nếu như Thần Thần biết bây giờ con đau khổ như vậy, con bé cũng sẽ bất an.”

Tần Dữ vẫn nói câu nói kia: “Mẹ, con không sao.”

Tần Minh Nghệ: “Vậy con ở phòng bệnh làm gì? Sao không đến khu vực chờ?”

Tần Dữ tạm thời không có sức lực, sức lực đi đường cũng không có, cả người như bị rút cạn.

“Ở đây yên tĩnh, con đọc nhật ký của bé Thần một chút.”

Anh nói: “Lát nữa con sẽ qua. Bên đó không phải có bố ở đó sao. Hình như cô cũng ở đó.”

Tần Minh Nghệ đưa ly nước cho con trai, nắm chặt tay con mình.

Bà hiểu rõ con mình, xưa nay anh chưa từng sợ chuyện gì, lần này anh thật sự sợ hãi.

Tần Minh Nghệ không nói thêm mấy lời trấn an nữa, nói cũng vô dụng, bà nói với con trai: “Thật sự làm ảnh hưởng con nghỉ ngơi chốc lát rồi, mẹ qua bên kia chờ.”

Bà ở khu vực chờ đợi cũng như giày vò, chỉ có thể dựa vào việc leo cầu thang giải tỏa bớt.

Bé Anh Đào vừa mới nhắn tin vào điện thoại của Bồ Thần: [Mẹ ơi, buổi sáng tốt lành, con nhớ mẹ quá đi, mẹ đi công tác khi nào trở về vậy ạ?]

Lúc này, ở khoa khám bệnh dưới lầu.

Bành Tĩnh Dương lau nước mắt cho Triệu Thù, “Hỏng trang điểm rồi, khó coi quá.”

Triệu Thù trừng mắt liếc nhìn cậu ấy.

Bành Tĩnh Dương: “Cũng không phải khó coi, một vẻ đẹp khác.”

Cậu ấy thật sự không thể nhìn cô ấy khóc được, cô ấy khóc lên cậu ấy cũng hoảng sợ trong lòng theo.

Trước kia bọn họ đều vui vẻ vì rốt cuộc Bồ Thần có thể làm phẫu thuật rồi, nhưng lại quên mất khi phẫu thuật phải gánh chịu sự rủi ro không lường trước được to lớn thế nào.

Triệu Thù đứng mệt rồi, tình trạng này của cô ấy không thể đến khu vực chờ khiến bố Bồ Thần thêm ngột ngạt. 

Cô ấy ôm cánh tay, dứt khoát ngồi xổm bên cạnh khu vực cây xanh.

Trần Viễn Hề không khuyên nổi Triệu Thù, cô ấy tỏ ý bảo Bành Tĩnh Dương: “Anh lái xe dẫn chị ấy đi vòng vòng đi, phẫu thuật khoảng tầm 3-4 giờ chiều mới kết thúc, mấy người ngồi xổm ở đây chờ cũng không phải là cách.”

Bành Tĩnh Dương gật đầu, cậu ấy ôm Triệu Thù lên: “Chúng ta đi mua cho Thần Thần chút đồ cậu ấy thích, cậu ấy thích hoa nhất, chúng ta đi mua cho cậu ấy một lọ hoa tươi, gắp mấy con thú bông cho cậu ấy nữa.”

Triệu Thù: “Vậy không thể vượt quá 500m quanh bệnh viện.”

Bành Tĩnh Dương đồng ý với Triệu Thù, tìm một tiệm hoa tìm máy gắp thú bông gần bệnh viện.

Trần Viễn Hề nhìn Triệu Thù và Bành Tĩnh Dương đi xa, cô ấy thở một hơi thật dài, xoay người đi đến tòa nhà nội trú khác.

Bố cô ấy nằm ở tòa nội trú này, đầu tuần mới trải qua cuộc phẫu thuật lớn, bây giờ có thể xuống giường hoạt động, phục hồi tốt hơn dự đoán.

Trần Trí Luân nằm ở tầng 22, có nhân viên điều dưỡng và dì ở nhà chăm sóc, con gái cùng cháu trai chỉ cần rảnh rỗi lại đến thăm ông, hôm nay ông cảm thấy không tệ lắm, ban nãy còn đi lại vài vòng trên hành lang, cũng không cảm thấy mệt.

Cửa phòng bệnh được đẩy ra từ bên ngoài, Trần Trí Luân tưởng là nhân viên điều dưỡng hoặc là y tá, ông không quay đầu lại, tiếp tục đọc mail trên máy tính bảng.

Chờ máy tính bảng trên đùi ông bị lấy đi, ông mới ngẩng đầu.

“Bác sĩ đã nói với bố như thế nào, bảo bố chú ý nghỉ ngơi không được mệt mỏi, sao bố còn không nghe thế.” Trần Viễn Hề tịch thu máy tính bảng, rời khỏi hòm thư.

Trần Trí Luân cười cười, nói: “Không phải bố đã hồi phục được hòm hòm rồi sao.”

Ông nhìn thời gian, xác định hôm nay là thứ sáu.

“Con lại xin nghỉ hả?”

Trần Viễn Hề “Vâng” một tiếng, cô dựa trước giường bệnh.

Trần Trí Luân từ từ dựa về ghế tựa, nói với con gái: “Tháng này con xin nghỉ nhiều ngày như vậy, đừng xin nữa, nếu như bố là ông chủ của con bố cũng không vui.”

Trần Viễn Hề nói: “Xin nghỉ không phải đến thăm bố.”

Trần Trí Luân nhắm mắt dưỡng thần, vẫn cười như cũ, ông biết con gái mình ăn nói chua ngoa, người cũng đã đến rồi còn nói không phải đến thăm ông.

Trần Viễn Hề im lặng chốc lát, nói: “Hôm nay Bồ Thần làm phẫu thuật, con đến xem chị ấy.”

Đối với cái tên Bồ Thần này là ký ức khắc sâu trong trí nhớ của Trần Trí Luân, đã từng là sự hồ đồ nhất thời của ông, tin vào lời Tần Minh Hàm, thiếu chút nữa hại cô của Bồ Thần mất việc.

Ông biết cô bé này vẫn luôn không thể nói chuyện.

“Bồ Thần sao vậy?”

Trần Viễn Hề: “Phẫu thuật chữa trị dây thanh đới.”

Trần Trí Luân gật đầu.

Dừng một chút, Trần Viễn Hề nói: “Thật ra, rủi ro rất lớn.”

Trần Trí Luân chợt mở mắt, “Rất lớn con còn không nói với người ta, nếu như xảy ra chuyện thì làm sao bây giờ.”

Trần Viễn Hề nói: “Bồ Thần và Tần Dữ biết, phẫu thuật có rủi ro, huống hồ chị ấy còn là trường hợp đầu tiên.”

Trần Trí Luân biết con gái và bọn họ có quan hệ không tồi, ông an ủi con gái: “Con xem bố đây, bây giờ không phải rất khỏe mạnh sao.”

Xác suất phẫu thuật thành công của ông không đến một nửa, ông vẫn kiên trì làm.

Trần Viễn Hề cắn môi, “Bố, hôm nay người nhà của Bồ Thần đều đến, luật sư Tần cũng ở đây.”

Trần Trí Luân im lặng hồi lâu.

Cuối cùng ông không nói gì hết, chỉ gật gật đầu.

Trần Viễn Hề đoán được giờ khắc này bố mình đang suy nghĩ điều gì, trước khi lên bàn phẫu thuật, ông có một điều tiếc nuối, ông muốn nhìn Tần Minh Nghệ một chút, sợ rằng sau này cũng không có cơ hội nữa.

Cuối cùng vẫn quyết định bỏ đi, không đi quấy rầy Tần Minh Nghệ.

“Bố này, bố muốn nhìn thì đi nhìn cô Tần một chút đi, 20 năm rồi, mấy người đều lớn tuổi như vậy rồi, còn có chuyện gì là không vượt qua được?”

Cô ăn ngay nói thật: “Gặp một lần là ít đi một lần đấy (2).”

(2) Ý nghĩa của câu nói là nên trân trọng người trước mặt, bởi vì không biết được khi nào lại chính là lần cuối cùng gặp người ấy.

Trần Trí Luân bất mãn con gái nói như vậy: “Sức khỏe Minh Nghệ tốt lắm.”

Trần Viễn Hề: “Con nói bố ấy.”

Trần Trí Luân: “... Bố cũng rất tốt.”

Trong phòng bệnh lại rơi vào im lặng lần nữa.

Ngay tại lúc Trần Viễn Hề cho rằng bố lại từ bỏ cơ hội gặp mặt ngay trước mắt lần nữa, bố đỡ lấy tay vịn ghế dựa, chậm rãi đứng lên.

“Bố, bố muốn làm gì thế?”

“Nhóc con này biết rõ còn cố hỏi.” Trần Trí Luân nói: “Bị Ân Hạo dạy hư rồi.”

Trần Viễn Hề cười cười, đi đem vali đến cho bố, cô ấy đoán được bố sẽ sửa soạn tử tế một phen.

Trần Trí Luân đi vào toilet, rửa mặt lần nữa, buổi sáng vừa mới cạo râu, ông lại bôi thêm nước cạo râu.

Trần Viễn Hề dựa vào khung cửa, nhìn bố mình bận rộn, giống như người đàn ông trẻ tuổi đi gặp người trong lòng vậy.

Cô ấy trêu chọc bố: “Cũng may bị bệnh gầy đi, nếu không bố nhất định sẽ ngại đi gặp luật sư Tần.”

Trần Trí Luân nói: “Minh Nghệ vẫn giống như trước đây sao?”

Trần Viễn Hề lắc đầu: “Con không biết, mấy năm nay không gặp cô Tần, có điều nghe Bồ Thần nói, luật sư Tần và Hà Quân Thạc là có ý thức trách nhiệm cao với bản thân nhất nhà bọn họ. Quần áo mặc khi còn trẻ tuổi bây giờ vẫn lấy ra mặc như thường.”

Trần Trí Luân không để bụng, “Bố cũng có thể mặc đồ 40 tuổi.”  

Trần Viễn Hề nói chuyện phiếm với bố, hỏi bố, luật sư Tần và Hà Quân Thạc có thể tái hôn hay không.

Động tác trên tay Trần Trí Luân hơi khựng lại, nói: “Bọn họ không thể.”

Trần Viễn Hề: “Vì sao ạ?”

Cô ấy tiến lên hai bước, lấy khăn lông sạch sẽ xuống đưa cho bố.

Trần Trí Luân nói tiếp: “Tính cách hai người bọn họ không hợp, không thể đi đến bước tái hôn kia. Tính cách của Minh Nghệ, ngoại trừ kiểu người như bố con, người khác không thể đi đến cuối cùng với bà ấy được.”  

Tần Minh Nghệ là kiểu người mạnh mẽ, lại tán thưởng người mạnh hơn bà, chỉ có kiểu giống như ông dáng dấp không tệ, ở phương diện năng lực cũng không thua bà, còn có thể mọi chuyện thuận theo ý bà, buông xuống hình tượng đến dỗ dành bà, mới có thể cùng bà đi đến cuối cùng.

Nhưng Hà Quân Thạc không làm được.

Trần Viễn Hề nói: “Đây là một kiểu khen bản thân trá hình của bố đấy à.”

Trần Trí Luân: “Bố gọi đây là ăn ngay nói thật.”

Rửa mặt xong, ông vịn bồn rửa mặt đứng thẳng, miệng vết thương còn hơi đau.

Trần Viễn Hề đỡ ông ra ngoài, cô ấy phối cho bố mình mấy bộ quần áo phù hợp, để ông tự mình chọn.

Đặt vào trường hợp trước kia, cô ấy tuyệt đối không làm được thế này.

Ân Hạo dạy cô ấy rất nhiều, bao gồm cả việc buông xuống.

Trần Trí Luân chọn một bộ quần áo cảm thấy Tần Minh Nghệ sẽ cho là đẹp, ông cẩn thận tránh miệng vết thương, tốn không ít thời gian mới thay xong.

Thay xong quần áo ông gọi con gái vào.

Trần Viễn Hề cầm khăn lông lau mồ hôi trán cho ông, “Động đến vết thương ạ?”

Trần Trí Luân: “Không sao.”

Ông đeo đồng hồ, trước khi ra ngoài lại đến phòng vệ sinh soi gương một lượt.

Trần Trí Luân không để con gái đi cùng, một mình ông đi về phía trước.

Thấp thỏm cả đoạn đường, giống như 20 năm trước, ngày đó ông biết Tần Dữ bị đưa đến phòng cấp cứu, dọc đường lao như điên đến bệnh viện, nhưng vẫn không cứu vãn được tình cảm giữa ông và Tần Minh Nghệ.

Lần gặp mặt cuối cùng của ông và Tần Minh Nghệ là ở trước cửa phòng phẫu thuật.

Không ngờ 20 năm qua đi, cơ hội gặp mặt vẫn ở trước cửa phòng phẫu thuật.

Trần Trí Luân không biết Tần Minh Nghệ còn có thể liếc mắt cái nhận ra ông không, ông không còn trẻ nữa, cũng may không phát tướng.

Khu vực chờ gần như ngồi đầy người thân của bệnh nhân, rất yên tĩnh nhưng lại có thể cảm nhận được rõ ràng sự sốt ruột và nỗi bất an tràn ngập trong bầu không khí.

Trần Trí Luân nhìn quanh một vòng, không nhìn thấy bóng dáng quen thuộc.

Ông dịch đến cửa cầu thang thoát hiểm không nổi bật, không ảnh hưởng đến người khác ra vào.

Đợi khoảng hơn mười phút, lối đi cầu thang bên kia truyền đến tiếng giày cao gót “cộc cộc”.

Trần Trí Luân theo bản năng quay mặt, muốn nhường đường cho đối phương, vừa nhìn sang, ông sững người.

Tần Minh Nghệ tay trái cầm hai di động, tay phải cầm áo gió, trán đã toát mồ hôi.

Thời gian đã trôi qua 20 năm, gặp được Trần Trí Luân ở đây, bà cũng sững người tại chỗ.

Phản ứng của bà nhanh hơn Trần Trí Luân một chút, gật đầu: “Đã lâu không gặp.”

Trần Trí Luân miễn cưỡng nở nụ cười: “Đúng vậy, đã lâu không gặp.”

Tần Minh Nghệ dựa vào tay vịn cầu thang, bình phục hô hấp.

Bà đoán được Trần Trí Luân cố ý đến tìm bà, bởi vì Trần Viễn Hề biết hôm nay Bồ Thần làm phẫu thuật.

Trần Trí Luân thấy bà thở dốc, “Sao bà không đi thang máy?”

Tần Minh Nghệ: “Không có chuyện làm, leo thang bộ cho hết thời gian.”

Trần Trí Luân hiểu rõ, bà chờ đến sốt ruột, đành phải đi thang bộ để phát tiết nỗi bất an trong lòng.

Hai người nhìn nhau không nói gì.

Đến bây giờ Trần Trí Luân nhớ kỹ câu nói cuối cùng bà nói với ông, bà nói: Trần Trí Luân, sau này anh đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa, được không?  

Ông đau khổ không thôi, vẫn đáp ứng bà.

Chỉ là sau 20 năm, ông nuốt lời.

“Tôi không có ý gì khác, qua đây xem một chút.”

“Cảm ơn.” Tần Minh Nghệ chủ động vươn tay.

Trần Trí Luân thụ sủng nhược kinh, vội vàng duỗi tay ra nắm nhẹ lấy tay bà.

Ông còn muốn khẽ ôm bà một cái, cuối cùng vẫn kiềm chế.

“Bồ Thần tất thảy sẽ thuận lợi.”

Tần Minh Nghệ chỉ vào cầu thang: “Tôi đi leo cầu thang tiếp đây.”

Trần Trí Luân gật đầu, lời tạm biệt bị chặn ở cổ họng không nói được thành lời. Tần Minh Nghệ nói: “Cố gắng chăm sóc bản thân, bảo trọng.”

Bà xoay người xuống lầu.

Âm thanh “cộc cộc cộc” càng lúc càng xa.

Trần Trí Luân nán lại ở cửa cầu thang thêm một lát, sau đó từng bước một chậm chạp rời đi.

Ở khúc ngoặt đến thang máy, ông nhìn thấy Tần Dữ.

Tần Dữ đang cúi đầu nhìn di động, không chú ý đến ông.

Ông cũng không gọi Tần Dữ.

20 năm trước, sự giãy giụa tê tâm liệt phế trên hành lang bệnh viện, rõ ràng tựa như mới hôm qua.

Cũng vào ngày hôm đó, quỹ đạo cuộc đời của mỗi người bọn họ được viết lại.

20 năm sau, tất cả mọi người bọn họ ở nơi này gặp lại nhau trong ngắn ngủi, rồi lại vội vàng lướt qua.

Tần Dữ đang trả lời tin nhắn của bố, anh nói: [Mẹ con đang leo thang bộ, bố yên tâm, con sẽ chăm sóc mẹ.]   

Đến khu vực chờ, Đông Đông nhìn thấy anh bèn vẫy tay về phía anh.

Tần Dữ còn tưởng rằng mình hoa mắt, nhìn nhầm người.

“Anh rể!” Đông Đông nhỏ giọng gọi anh.

Tần Dữ đi qua, vỗ đầu cậu bé: “Lại trốn học.”

Đông Đông mỉm cười, thấy túi quần anh căng phồng, “Anh rể, trong túi anh đựng gì thế?”

Tần Dữ nói: “Nhẫn và vòng tay của chị em.”

Anh lấy hộp trang sức ra, vòng tay còn là quà anh tặng ngày lễ trưởng thành 18 tuổi của cô, đến nay cô vẫn coi như bảo bối đeo trên tay.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.