Giới Internet bỗng chốc dậy sóng, nguyên nhân gây ra chính là buổi tiệc ngày mai.
Bên NetEase truyền tin đầu tiên. Theo tin tức của một nữ nhân viên văn phòng trong công ty tiết lộ, biểu hiện sau khi nhận được thư mời của NetEase là cực kỳ kích động, đầu tiên là gào thét trong phòng làm việc: “Ai thèm đi cái Hồng Môn Yến* này, tên hỗn đản nào dám gạt ta!”, thứ nhì là khi trợ lý báo cáo công việc thì không ngừng chen họng vào với những ngôn từ vô cùng khiêu khích, đến nỗi bác trợ lý không tài nào tiếp thu được. May là cuối cùng có nhân viên tiếp tân gọi điện đến thông báo Sina đến tìm NetEase, lúc này vẻ mặt NetEase mới khôi phục lại bình thường, trở nên ôn nhu cực độ một cách thần kì, làm bác trợ lý không khỏi cảm thán vì độ co dãn cơ mặt của con người.
(Hồng Môn Yến là một điển tích có nguồn gốc từ thời chiến quốc. Điển tích Hồng Môn Yến nói về việc Hạng Vũ tổ chức tiệc mừng công với ý muốn giết Lưu Bang. Lưu Bang dù trải qua nhiều phen nguy hiểm nhưng cuối cùng đã an toàn thoát hiểm.=> ám chỉ bữa tiệc mở ra để mượn cớ hại người!)
Ôm một tấm lòng đầy ngưỡng mộ và cảm kích, trước khi rời khỏi phòng bác trợ lý còn tặng cho Sina một ánh nhìn biết ơn thật sâu đậm khiến cho Sina rất ngạc nhiên.
“Cậu thật sự tới rồi, xem ra ngày hôm nay tôi cũng đến nỗi xui xẻo lắm nhỉ…” NetEase tự giễu.
“Nhận được có cái thư mời mà làm gì xoắn dữ vậy…” Sina nghi hoặc, không biết nguyên nhân là do Sohu hay là tên “hacker” kia.”Mặc dù những vụ tụ tập gần đây…”
“Phù…” NetEase dường như mất hết khí lực ngã vào ghế ngồi. Vùng xung quanh lông mày gã hơi nhíu lại, tay phải nhu nhu huyệt thái dương, cả người gã lộ ra vẻ suy sụp chưa từng thấy. Sina đột nhiên nhớ tới đã từng có một bài blog nói về một người luôn luôn thể hiện rằng mình rất mạnh mẽ, trên cơ bản sẽ không cho ai cơ hội nhìn thấy mình yếu đuối. Như vậy, hiện tại, vì sao anh lại lộ ra loại vẻ mặt này trước mặt tôi vậy, NetEase?
Lẽ nào thực sự sẽ giống như lời áng văn kia, anh đã xem tôi như…
“Được rồi, Sina, cậu đến đây làm chi vậy?” NetEase điều chỉnh ngữ khí và biểu cảm, quả nhiên, bộ dáng vừa nãy đã hoàn toàn bị che giấu, gã trở lại với dáng vẻ thường ngày của mình ── mạnh mẽ, tự tin, kiêu ngạo.
Sina nhìn NetEase: “Không có gì to tát, chỉ muốn mời anh ăn một bữa cơm.”
“Hả?” Vẻ mặt NetEase lộ ra một biểu cảm có tên gọi là “thụ sủng nhược kinh”*. (*được sủng ái mà lo sợ)
“Cái mặt đó là gì vậy…?” Sina chán ghét xoay người ra cửa, “Là có việc nhờ anh giúp thôi.”
“A… Được! Không thành vấn đề!” NetEase đã vui vẻ mà quên đi mọi ưu phiền. Tiểu thụ tự động dâng đến miệng, có đạo lý gì mà chối từ chứ? Thực sự là, bầu trời hôm nay thật ngọt ngào như vị bánh bơ a, chút nữa sẽ dứt khoát đi mua vé số mới được ~~
Sina thấy bộ dáng tươi cười hèn mọn của NetEase đang đi phía sau, cảm thấy khó chịu, tự nhiên muốn đả kích gã một chút: “NetEase.”
“… Hả?”
“Không cần vui vẻ như vậy đâu, lẽ nào tôi đem anh bán đi anh cũng không ý kiến? Lẽ nào tôi bắt anh nhảy xuống hố anh cũng nhảy?”
NetEase nghẹn họng, thật không nghĩ là con người đeo kính vẻ mặt chính nghĩa nghiêm túc kia còn đê tiện hơn cả gã, nhưng mà…
“Sao lại nói vậy, tuy tôi rất ghét cảm giác bị người bán đứng, nhưng nếu như người kia là cậu thì có vẻ tôi thực sự không có biện pháp tức giận rồi! Cậu nói xem tôi có đáng bị đánh không…”
Nói xong, gã tay đặt lên đầu vai Sina, rồi quàng lên bờ vai ấy, đôi mắt nhìn xuống quan sát và thu lại tất cả những biểu cảm của Sina. Em ấy hình như không phản đối thì phải! Tốt tốt ~~ lúc trước còn tưởng rằng gia khỏa cổ hủ này cần thêm nhiều thời gian, xem ra là mình tính sai rồi ~~
Cơ mà NetEase không biết rằng Sina không phản ứng là bởi vì em ấy đang ngây người ── chưa từng có ai đến gần cậu như thế. Hơi thở ấm áp của NetEase từ phía sau không ngừng truyền đến trên người cậu, bờ vai bị ôm chặt khiến cậu không thể động đậy ── Hành động đầu tiên sau khi Sina phục hồi tinh thần lại là tặng cho gã một cùi chỏ: “Anh buông tay cho tôi! !”
“Ôi đau quá! Nè, Sina, sao cậu không biết nặng nhẹ gì hết vậy?! Lỡ cậu đánh tôi thành tàn tật thì sao?!”
“Buồn cười! Có ai bị đánh vào bụng chút xíu mà tàn tật không hả?! Tôi đánh cũng chẳng trúng bụng anh nữa, làm màu vừa vừa thôi!”
“Ê ê ê… Tôi nói đánh trúng vào chỗ đó hồi nào? ! Người làm màu là cậu thì có! Tự nhiên bị cậu nghĩ thành cái dạng này… Cậu là Sina đó hả? Sao không giống bình thường gì hết trơn vậy nè! !”
Hai người nhân lúc chờ thang máy mà đánh nhau lộn tùng phèo. “Đinh.” Âm thanh vang lên, cửa thang máy chậm rãi mở. Bên trong, Mop khiếp sợ nhìn ra phía ngoài thang máy, nơi NetEase và Sina đang trong bộ dạng có thể cho là đang ôm ấp lẫn nhau.
── Câu chuyện tình yêu tay ba vô cùng phổ biến: phân cảnh bắt gặp gian tình, diễn.
Ba người đơ mặt. Cuối cùng Mop phản ứng đầu tiên: “Xin lỗi, làm phiền rồi!” Đưa tay đóng cửa thang máy, cậu nhấn nút trên mặt kính LCD cho thang máy đi xuống lầu một.
Sina và NetEase đứng đó mắt to trừng mắt nhỏ, không biết phải nói gì.
Ngây người thật lâu, NetEase hồi phục thần trí: “À… Sina, không phải cậu nói có việc muốn nhờ tôi giúp sao…?”
“Ừa… Chúng ta tìm một chỗ vừa ăn vừa nói…”
Nhưng bầu không khí từ lúc đó luôn có chút kỳ quặc.
.
Sohu rất kiên trì nhấn nút gọi điện, đây là lần thứ mười lăm gã gọi cho Baidu trong hôm nay.
Vẫn như trước không ai bắt máy. Sohu cắn răng cười nhắc nhở chính mình: “Phải bình tĩnh, phải khắc chế, tức giận không tốt cho sức khoẻ…” Sâu bên trong gã, ngọn lửa nội tâm càng ngày càng dâng cao, mặt đã bị đốt cho đen thui, phỏng chừng sắp sửa lan xuống toàn thân rồi.
Cuối cùng cũng có người bắt máy, giọng hữu khí vô lực: “Ờ…”
Sohu sau mười lăm cuộc gọi không thành liền phóng hoả: “Cái thằng Baidu hỗn xược này! ! Nếu cậu mà không bắt máy thì anh suýt chút nữa gọi cảnh sát luôn rồi đó! ! Tencent đã bị bắt cóc rồi, không lẽ cậu muốn trở thành người thứ hai sao hả ? ! ! Cậu đáp máy bay lên sao Hoả hay sao mà để điện thoại ở chế độ Flight mode vậy? ! ! !”
Bỗng gã phát hiện âm thanh nôn mửa của người bên kia, thật không êm tai chút nào…
“… Sohu?” Giọng Baidu sợ hãi truyền tới, “Sohu… Thật đáng sợ! Em không muốn làm tiểu thụ!”
“Gì?” Sohu 囧, này là sao a~?
“Em không muốn làm tiểu thụ, tiểu thụ thật đáng thương, em không muốn…” Baidu cứ như bị tẩy não, chỉ nói được mấy câu đó. Nếu không phải trong đó có tiếng nức nở gián đoạn thì Sohu còn cho rằng mình đang nghe máy ghi âm phát đi phát lại.
“Cậu cậu cậu… Rốt cuộc là sao vậy hả?!” Sohu hơi hoảng, dù sao thì gã vẫn chưa thấy qua Baidu trong tình trạng này bao giờ…”Cậu đang ở đâu? Ở nhà hả?”
“Vâng…”
Ai nha~ cái giọng kiều mị nhỏ nhẹ này… Sohu nhịn xuống mớ máu mũi sắp dồn lên, nếu tên Google mà biết gã nghe được chất giọng này của Baidu nhà hắn thì chỉ còn nước cười lạnh lùng mà bóp chết gã mất thôi… “Vậy cậu chờ ở nhà đi, anh ghé qua liền!”
Gã buông điện thoại nghĩ: nói thế nào đi nữa, muốn sống yên bình thì nên gọi Google đi mới đúng!
Thế là lần thứ hai cầm lấy điện thoại, bắt đầu ấn số.