Lúc Baidu đi vào đã có người ở trong. NetEase rút tay về, sắc mặt không thay đổi, trước sau như một mà cà lơ phất phơ: “A, Baidu, cậu đã đến rồi, hôm nay sao đến sớm vậy?”
Baidu nhìn thấy mặt Sina đỏ như trái cà, bầu không khí dường như hơi gượng gạo, cảm thấy hơi sờ sợ. Cậu ngờ nghệch, không biết phải nói như thế nào mới tốt, may mắn là phía sau đã có người tiến đến.
Mop vừa vào cửa thì trực tiếp nhào tới trong lòng NetEase, ôm lấy cánh tay hắn: “Lâu như thế mà anh cũng chẳng chịu liên lạc với em, chọc em tức muốn chết…”
Biểu cảm của NetEase trở nên láu cá: “Nào có nào có, anh làm sao dám bắt nạt bạn nhỏ của anh được ~ ”
Sina ở một bên giận dữ trừng hai người bọn họ, còn Tencent thì đang ôm khư khư chú gấu bông. NetEase ngạc nhiên nhìn nhóc con mười hai tuổi: “Anh hỏi nà, ai tặng thế?”
Baidu ngồi xổm xuống, xoa xoa quả đầu tròn tròn của Tencent, thật đáng yêu quá~ “Tenny à, ai tặng nhóc gấu bông vậy?”
“Dạ!” Đôi mắt nhóc nhỏ long lanh, vẻ mặt nghiêm túc.
“Là ai tặng thế?”
“Không nói đâu!” Vẫn là vẻ mặt nghiêm túc.
Mấy người lớn đều bị nhóc con làm cho bật cười.
Lúc này, Sohu vội vã đẩy cửa vào. Nói cũng lạ, nhìn qua dáng vẻ thư sinh của tên này thì sẽ chẳng ai nghĩ được gã lại là chuyên gia nhiều chuyện số một thế giới.
“A… Mọi người đến đông đủ rồi sao? A ~~ Nhóc Tencent cũng tới rồi! Ai tặng nhóc gấu bông vậy ta?” Dùng giọng điệu tràn ngập hiếu kìa mà dụ dỗ, gã giảo hoạt nhìn nhóc nhỏ.
Tất cả mọi người đến đây sẽ không bao giờ biết được ý nghĩ trong đầu gã lúc này là: Ha ha, kẻ tặng nhóc con gấu bông chính là kẻ giỏi kiềm chế cảm xúc nhất! Ha ha ~
Cửa phòng đẩy ra thật khẽ, không ai chú ý, chỉ có Baidu theo trực giác ngẩng đầu nhìn. Hai người với Âu phục phẳng phiu trầm tĩnh bước vào. Không khí cả căn phòng bởi vì hai người họ mà thay đổi.
Đi phía trước là Google, tên tiếng Trung là Cốc Ca. Hắn đến từ Mỹ, có người nói hắn có vị trí rất cao trong ngành công nghiệp IT. Hắn cũng giống như Baidu, đóng vai trò quan trọng trong bộ máy tìm kiếm, cho nên quan hệ giữa hai người lúc này có thể cho là đối địch. Người đi phía sau hắn là Tianya, một người đàn ông đeo kính trẻ tuổi, hào hoa phong nhã, tuấn tú lịch sự. Nhìn hai người kia, không biết vì sao, phản ứng đầu tiên của Baidu là: hai người kia thật là đẹp đôi quá…
Sau đó cậu liền tự đấm vào đầu: Mình bị làm sao thế này? Không lẽ bị nhóm hủ nữ kia đầu độc rồi sao? Tự nhiên lại ghép người ta thành một cặp…
Sohu ở bên cạnh ngạc nhiên nhìn Baidu: “Gì thế? Cậu bị trúng thực à?”
“A… Kia… Không phải…” Baidu ấp úng, nhưng không phát hiện ra biểu cảm 囧 của mình đã bị Google thu hết vào trong mắt. Cặp mắt màu xanh hiện lên một tia cười, tâm tình của Google lúc này có vẻ rất tốt.
Cuộc “họp mặt” này là do Sohu đưa ra ý kiến, Mop hưởng ứng, NetEase phụ trách địa điểm, trên thực tế là một tập hợp những kẻ liên quan đến internet cùng nhau chè chén, cùng nhau nói chuyện phiếm. Dù sao bình thường mỗi người đều bề bộn công việc, rất ít khi gặp nhau, đều chỉ lướt qua nhau mỗi lần online, những dịp gặp mặt như thế này thì thật lâu mới có cơ hội.
Baidu vơ bừa lấy ly rượu mà “chạy trốn” vào một góc trên ghế sô pha trong phòng… Sohu thấy cảnh đó mà cười nói: “Baidu của chúng ta vẫn cứ nhút nhát như vậy nhỉ…” Nhưng vẫn không có cách nào khắc phục được tính này của bạn nhỏ ấy cả.
Ngồi ở chỗ kia, Baidu có thể quan sát được toàn bộ quan cảnh trong phòng. Mop vẫn cứ ôm cứng lấy NetEase chẳng chịu rời, NetEase trông có vẻ cũng đang hưởng thụ, biệt danh “lãng tử đào hoa” kia dành cho gã thật không ngoa tí nào. Baidu đảo mắt tìm quanh, thấy Sina đang ngồi ở một góc khác, bóng tối che khuất mặt của cậu ta khiến cậu chẳng thấy được vẻ mặt ấy như thế nào cả.
Thật là lộn xộn… Baidu nghĩ thầm. Bên kia là Sohu đang thầm thì gì đó với Tianya, thỉnh thoảng cứ nhìn nhìn nhóc Tencent đang chăm chỉ chơi với gấu bông. Tianya cũng mang vẻ thắc mắc, nhún vai tỏ vẻ không biết.
Một người đi tới phía cậu. Baidu nhất thời căng thẳng, tự động ngồi thẳng lên. Bên tai hơi nóng, à không, cả gương mặt cũng đều nóng lên. Mình bị gì vậy trời…?
Một thân hình cao lớn đứng trước mặt, Baidu chậm rãi ngẩng đầu. Google nhìn thẳng vào cậu với đôi mắt màu xanh da trời, nói lời chào tiếng Trung thật lưu loát nhưng âm tiết có hơi cứng nhắc: “Xin chào, tôi là Google.”
“Anh… Chào.” Baidu hồi hộp bắt tay hắn, vẻ mặt đỏ bừng. Chết tiệt! Sao lại không nói câu gì cho đàng hoàng được vầy nè?