“A ha ha ha…” Myfreshnet cuộn tròn trên ghế, chớp mắt mấy cái, ưỡn ẹo thắt lưng, tuy mệt mỏi rã rời nhưng lại mỉm cười hạnh phúc. Tốt tốt, thức cả đêm cuối cùng cũng gặm xong chương cuối. Mặc dù ban đầu hơi dài dòng, vài tình tiết hơi ba xàm, giữa truyện cũng vài lần khiến mình kích động ném chuột vào màn hình máy tính, nhưng cũng may là không phụ lòng hai chữ “Điềm văn”. Vậy nên chỉ cần kết thúc HE là tốt rồi, sau khi xem ngược tâm quá nhiều, Myfreshnet phát hiện ra trái tim mình cũng hết chịu ngược nổi rồi, xem thể loại thể loại điềm văn khỏi cần nghĩ nhiều này là điều tuyệt vời nhất…
Góc phải màn hình máy đã điểm sáu giờ sáng. Uầy… Đánh một giấc thôi.
Tắt điện thoại di động, rút dây điện thoại bàn, đậy lại hết những thứ có khả năng đánh thức, Myfreshnet thoả mãn bò lên giường. Vậy đi, ngày hôm nay xoã trước cái đã, có chuyện gì thì để khi ngủ dậy hẵng tính…
.
.
“Gì cơ?” NetEase chỉ cảm thấy Sina đang nói sảng.
“Không tin thì thôi.” Điện thoại truyền đến, Sina có vẻ hơi bực mình.
“Cậu nói tôi phải tin chuyện này như thế nào…” Còn chưa nói xong, Sina đã ngắt lời gã: “Nghe đây, hắn nhờ tôi nhắn với anh, hẹn anh 2.30 pm hôm nay đến bàn chuyện này với hắn. Vậy đó. Tạm biệt.”
“Ế ế..” NetEase đành cúp điện thoại. Tên đáng ghét này…
Mop đung đưa chân: “Sina tìm anh làm gì vậy?”
“À… Nó nói chiều nay Tianya sẽ đến bàn bạc với anh về bộ máy tìm kiếm trên mạng đó mà.” NetEase cười cho có lệ, “Sao có thể chứ?! Có khi nào uống rượu nhiều quá hoá điên rồi không ta?”
“… Tianya vẫn luôn sử dụng Google làm bộ máy tìm kiếm, chuyện này cần phải có hợp đồng chứ nhỉ?” Mop nói, trong lòng cảm thấy bất an. Liên quan đến Google sao?…
“Đúng thế. Vả lại các sản phẩm trong ‘lĩnh vực’ của anh cũng hơi khác so với Tianya mà…” Biết là vậy nhưng vẫn cảm thấy có chỗ kì quặc mà không biết đó là chỗ nào…
( Lời của tác giả: ‘Lĩnh vực’ của NetEase gồm có game online và tìm kiếm, tìm hình ảnh cũng tốt lắm, nhưng vẫn độ không nổi với trùm Google… Nói chung là NetEase anh nên nỗ lực lên một chút nha… )
Sắc mặt Mop đã trở nên rất khó coi. Làm sao đây? Có nên nói với NetEase về chuyện đêm qua không? Chỉ là… nếu nói ra như vậy, thì mối quan hệ giữa Tianya và Google cũng phải nói luôn, vậy có được không? Theo tính cách của Tianya, anh ta sẽ không muốn quá nhiều người biết về chuyện giữa ảnh với Google, cơ mà nếu không nói, chiều nay NetEase sẽ gặp Tianya, nói không chừng đến lúc đó mọi chuyện sẽ càng rối thêm. Ai da đau đầu quá, rốt cuộc phải làm sao đây…?
“Mop…” NetEase đã sớm phát hiện tên nhóc này cứ mãi ngồi cúi đầu im lặng, không biết là đang suy nghĩ cái gì nữa đây. Nâng cằm cậu nhỏ lên đối diện mình ── Oắt con dám đú theo gã, học đòi cách giấu chuyện ha, lá gan không nhỏ ha: “Có chuyện gì giấu anh đúng không? Sao vậy, muốn tạo phản à?”
Bị gương mặt sát thủ của NetEase kê sát mặt, Mop vừa sợ vừa thấy vui vui ── ôi chao lần đầu tiên mặt gã gần sát mình đến thế.”Vậy, anh nghe em giải thích đã…”
.
.
Google đang ngồi trong phòng làm việc, tâm tình đang rất là hớn. Sáng sớm hôm nay, hắn được ăn sáng ở nhà Baidu, được thưởng thức món ăn do chính tay em ấy làm, “được” em ấy thúc giục vô số lần mới chịu lưu luyến rời đi. Vậy nên… Lần sau muốn gặp thì phải kiếm cớ như nào đây? Hơn nữa, nếu sau khi ăn xong mà được thêm vài cái “hôn tạm biệt” thì cũng không tệ nha~~”
Google ngồi mơ mộng phấn hường mãi, điện thoại reo vang lâu như vậy cũng chẳng nghe thấy. Thế nên, khi bắt máy đương nhiên là bị ăn mắng: “Google… Mới đây thôi mà đã lão hoá rồi à? Có cần tôi tặng máy trợ thính cho anh không ?!”
“… NetEase, sao anh lại khó chịu như vậy? ”
“Chuyện khiến tôi khó chịu rất nhiều… Như vầy đi, trưa nay mời tôi đi ăn đi, tôi bỏ qua cho.”
“… Hửm? Anh bị chết não hả? Tôi chọc ghẹo anh hồi nào?”
“Được lắm, ngay cả bữa cơm cũng tiếc chẳng chịu mời… Tôi đây nuốt mất mối làm ăn của anh thì đừng có mà hối hận nha.”
“Là sao?”
.
.
Đúng hai giờ rưỡi, Tianya xuất hiện tại phòng làm việc của NetEase.
“Bộ máy tìm kiếm… Không phải cậu hiện tại đang dùng của Google sao? Muốn đổi khẩu vị à?” Mấy lời hàn huyên màu mè này nọ bị cho qua hết, NetEase không đợi Tianya ngồi đã hỏi thẳng vào vấn đề.
“…” Tianya sau một chút hoảng loạn thì khôi phục lại vẻ bình tĩnh tự nhiên, “Đúng vậy, có điều tháng sau hợp đồng của tôi với Google mới hết hạn, khi đó vừa lúc có thể…”
“Tôi không ngại nói thật với cậu, khả năng tìm kiếm của tôi không lớn cũng không nổi tiếng lắm, dựa vào tính chất trang web của cậu, tôi nghĩ cậu nên suy nghĩ kĩ một chút, không nên vì một phút nhất thời mà làm hỏng việc.”
Tianya nhạy cảm, nghe ra liền thấy có ẩn ý: “Anh… muốn nói gì?”
“Công việc là công việc, tình cảm là tình cảm, đạo lý dễ hiểu này cậu hẳn nên biết rõ chứ?” NetEase quay lưng, “Tianya, cậu là người thông minh, vì vậy đừng làm ba cái chuyện nhảm ruồi này.” Vả lại cũng đừng có lôi tôi vào mấy thứ không liên quan như này chứ.
“Hừ…” Tianya cười nhạt, “Vẻ mặt doanh nhân thiết thực của anh làm tôi thấy khó chịu đấy…” Dừng một chút, Tianya trầm giọng, “Sao vậy, Mop nói chuyện của tôi cho anh nghe à?”
“Ai nói với tôi không quan trọng.” NetEase quay lại vẻ mặt lưu manh như trước, “Tôi sẽ không kí hợp đồng với cậu đâu. Hơn nữa, Tianya này, bây giờ cậu hoàn toàn không giống như lúc bình thường a.Tuy rằng nhìn qua vẫn đang là vẻ mặt lạnh lùng, nhưng tôi sợ rằng cậu đã hoàn toàn quên mất cái gọi là “lý trí” rồi đi? Loại chuyện làm ăn này rất mạo hiểm đến sinh ý, tôi không muốn tranh đoạt cái vũng lầy này đâu.”
“Quả nhiên anh vẫn xem mọi thứ như việc kinh doanh, vẫn máu lạnh mà sống qua ngày như vậy…” Đã đến nước này, Tianya cũng bắt đầu trả lời lại một cách mỉa mai, “Chỉ là NetEase anh có hiểu được cảm giác bị đứng ở một bên mà nhìn không? Anh có hiểu được cảm giác quay lưng bất lực khi hắn tìm thấy hạnh phúc cho riêng mình không? Tôi chỉ là không muốn nghĩ tới hắn nữa mà thôi, chỉ là muốn ném hắn ra khỏi đầu mà thôi, tuy rằng hai điều đó là vô ích, thế nhưng anh…”
Cửa phòng làm việc bị đẩy ra, Google đi vào, biểu tình trên mặt rõ ràng là đã nghe được cuộc đối thoại.
Tianya trừng mắt nhìn NetEase cùng Google, gương mặt tái nhợt từ từ đỏ bừng. Cuối cùng hắn đẩy Google đang đứng ở cửa ra, xông thẳng ra ngoài.
Google chạy theo sát nút.
NetEase ngồi trên ghế, mệt mỏi nhắm hai mắt. Mình làm như vậy là đúng rồi phải không?
.
.
.
“Rốt cuộc là vì sao muốn tôi mời ăn?”
“Mop đã bàn với tôi là không được để sót một từ nào khi kể cho anh.”
…
“Vậy tính sao đây, ngài Google?”
“… Anh gặp hắn đi.”
“?”
“Tôi sẽ không kí hợp đồng với hắn nữa.”
“Hai người các anh muốn yên lặng đến bao lâu đây hả? Mặt đối mặt nói chuyện một lần cho xong không phải tốt hơn sao?”
“…”
“Google, đừng để hắn hiểu lầm. Anh quyết định rồi thì cũng đừng để hắn phải chờ đợi nữa. Phải biết rằng, chờ đợi càng sinh ra ảo tưởng, cho đến cuối cùng… Anh sẽ làm hắn hận anh.”
“Vậy anh nói phải làm sao đây?”
NetEase chỉ có thể nghĩ ra được cách này. Chỉ có như vậy mới có cơ hội cho bọn họ gặp nhau. Nhưng vì sao ngực lại cảm thấy bất an? Vì sao?
NetEase từng chút từng chút nhớ lại, bỗng nhiên thấy rõ nơi phát sinh vấn đề ── trong lúc gã nói chuyện với Google ở nhà hàng thì nhóc Mop kia chỉ ngồi im lặng không nói một lời nào. Thỉnh thoảng cậu lại sợ hãi nhìn về phía gã, khiến gã cảm thấy bối rối.