Giáng sinh đến gần, không khí trên đường phố ngày càng nhộn nhịp háo hức. Tuy Giáng sinh không phải ngày lễ truyền thống của Trung Quốc, nhưng mấy năm gần đây, càng ngày càng nhiều người biết rằng vào ngày hai mươi lăm tháng mười hai ở phương Tây có một ông già râu bạc áo đỏ sẽ cưỡi xe tuần lộc bay khắp nơi để tặng quà cho trẻ em ngoan ngoãn. Huống hồ so với lễ tình nhân, Giáng sinh thích hợp hơn hẳn về khoản tụ tập vui chơi của mọi người.
Đúng vậy, có đôi khi ngày lễ kiểu này, chỉ là một cái cớ để tụ hội mà thôi.
“Thư mời dự tiệc á?”
“Vâng ạ. Bên trên có mời Sếp đến dự, thời gian là chiều tối ngày hai mươi bốn.”
“Ai gửi đến thể?”
“Là ngài Google ạ.”
“…”
Trợ lý nhìn Sohu, ánh mắt nhất thời 囧囧.
“Rốt cuộc có nên đi hay không đây? Ờm… Nếu như có chút kịch để xem thì cũng đáng… Cơ mà chỉ số mạo hiểm hơi bị cao…”
Trợ lý không chút tâm tình nào để nghe Sohu diễn một tuồng Xuý Vân giả dại. “Vậy… thưa Sếp, tôi giúp ngài viết lịch công tác nhé.”
.
.
“Myfreshnet à, Google có gửi thiệp mời dự lễ Giáng sinh cho cô không?”
“Có a…”
“Sao lại xà rần như thế nhỉ?”
“Vừa nghĩ đến việc chứng kiến cái Hồng Môn Yến kia là tôi thấy sờ sợ không muốn đi rồi…”
“Ôi! Nghe giọng buồn nôn quá! ! !”
“Dạo này bị chúng nó vờn qua vờn lại riết mệt quá, ngồi ở nhà viết văn dễ chịu hơn nhiều… Thật tình là không cách nào biết được suy nghĩ của đám trẻ manh động kia, không biết chúng sẽ còn diễn những trò gì nữa!”
“Nhưng nơi đó cũng thú vị mà, đúng không?”
Myfreshnet lẳng lặng nhìn hàng chữ trên màn hình máy. Không sai, chính là như vậy.
Sau khi được đồng đạo network cổ vũ rủ rê, Myfreshnet cố vực dậy ý chí chiến đấu lần nữa. Tốt lắm! Lần này cho dù chiến tranh hạt nhân có bùng nổ cũng sẽ không lùi bước!
Dù sao cũng chỉ là một buổi tiệc mà thôi, sao ai cũng bày ra tư thế lâm trận thế kia?
Có ba nguyên nhân:
1. Tiệc lần này là do Google tổ chức.
Lại nói, Google không thích tiệc tùng cho lắm, tuy rằng hắn vẫn có thể chuyện trò vui vẻ cùng những người khác, nhưng nếu hắn tự mình tổ chức tiệc mời người đến chuyện trò vui vẻ —— loại chuyện này có vẻ như rất khó tưởng tượng đấy nha. Khi Google đến Trung Quốc cũng không có tổ chức tiệc chào mừng, lý do cũng là đây.
2. Hắn mời Yahoo.
Thù cũ thù mới, kình địch gặp lại. Chỉ tám chữ này thôi cũng đủ để biểu đạt tất cả ý nghĩa rồi.
3. Hắn không mời Baidu.
Cái này… Thật sự là đoán không ra.
Cho dù là đến dự tiệc, cả đám đứa nào cũng căng thẳng hẳn ra, trông hoàn toàn nghiêm túc. Myfreshnet chỉnh tóc tai lại lần nữa, nhẹ giọng hỏi Sohu tay cầm ly rượu không ngừng run rẩy: “Này! Thím bị trúng gió hay sao mà run đến như vậy hả?”
“Tôi… Tôi có cảm giác cực kì xấu…” Giọng Sohu đúng chuẩn âm rung vibrato.
“Ế?”
“Buổi tối hôm nay… Giống như rất nhiều chuyện sẽ đụng độ với nhau… Ôi tôi không chịu nổi cảm giác này nữa đâu, tôi phải chuồn đây!” Nói xong, Sohu buông ly rượu định chạy trốn ra cửa sau.
“Anh chờ một chút xem ——” Myfreshnet muốn kéo gã, không ngờ lại có người xuất hiện bên cạnh Sohu: “Anh làm cái gì vậy?!”
Đã lâu không gặp, Tianya huynh…
Sohu lập tức lệ nóng doanh tròng ôm cổ Tianya: “A a a…”
Myfreshnet đen mặt. Tianya lặng câm.
“NetEase với Sina đâu rồi?”
Không biết có phải ảo giác hay không, Myfreshnet cảm thấy Tianya vừa nghe đến tên ‘NetEase’ liền hiện ra một tia đắc ý trên mặt.
“Không biết nữa… hai người đó ở đâu nhỉ?” Tianya nhìn xung quanh, một bóng người chầm chậm đi đến chỗ bọn họ.
Myfreshnet đã bội phục đến cực điểm nụ cười trên gương mặt của người đang tiến đến kia. Không hề có bất kì vẻ uể oải nào, nét cười này của Google xuất phát từ sự tự tin sâu thẳm bên trong.
Chỉ là có chuyện cô vẫn chưa hiểu. “Google, vì sao không mời Baidu…Lẽ nào anh buông tha em nó rồi sao?”
“Dĩ nhiên là không.” Nụ cười ung dung của Google khiến Tianya và Sohu thấy lạnh cóng cả người. “Mọi người không đọc kĩ thư mời sao? Mỗi người đều có thể mang theo một người đến dự mà.”
“Ơ?” Không biết hắn đang bày trò gì, chỉ nói như thế…
Bên cạnh truyền đến giọng nói bị đè thấp. “Nhìn kìa, Yahoo kìa.”
Google mời cả Yahoo sao? Myfreshnet ló đầu dò xét. Không nhìn còn đỡ, nhìn rồi liền bị doạ đến phát ngốc luôn ——
“Yahoo, đã lâu không gặp!” Google tiến lên chủ động bắt chuyện.
“À…” Ngược lại, Yahoo trông rất cẩn thận, như sợ bị Google đùa giỡn: “Chào.”
Tiếp theo, Yahoo lướt mắt, sực nhớ tới gì đó: “Đúng rồi, tôi có dẫn bạn đến.”
“Vậy à?” Một tia lửa điện trong mắt Google phóng ra, dừng lại trên người bạn nhỏ đang im lặng vò tay áo vest không ngừng bên cạnh Yahoo, “Xin chào, Baidu.”
Tianya bên này nói nhỏ: “Lẽ nào Google biết Yahoo sẽ mang Baidu đến… cho nên mới không gửi thiếp mời Baidu?”
Myfreshnet lắc đầu: “Hoặc là nhân cơ hội này thử xem ‘tình bạn’ giữa Yahoo và Baidu đã đạt đến trình độ nào rồi chăng?”
“Còn có một khả năng nữa, ” Sohu dè dặt, “Google mất trí nhớ, quên Baidu rồi?”
“Không thể nào!” Tianya trợn mắt, “Anh không nghe thấy hắn gọi tên Baidu lúc nãy sao?”
Myfreshnet xụi vai. Chắc Sohu bị nhiễm phim truyền hình nhiều quá rồi.
“Nói chung là không ngờ rằng Google anh lại mở tiệc đấy.” Yahoo khôi phục trạng thái bình thường, “Từ khi nào mà nhàn rỗi sinh nông nổi như này thế?”
“Chỉ là kế hoạch kinh doanh mà thôi.” Google nhẹ nhàng cười, nghiêng đầu hạ giọng bên tai Yahoo, “Giống cậu vậy đó.”
Gì cơ? Yahoo có chút là lạ, tên Google này…
Sao hắn giống như thay đổi cả người vậy?
Baidu vẫn im lặng ngẩng đầu, nói với Yahoo: “Xin lỗi, có người bạn ở bên kia gọi, tôi qua đó một chút.”
“Ừ…” Yahoo thuận miệng trả lời. Kỳ quái thật, mình có nghe thấy tiếng gọi nào đâu.
Lúc đi qua Google, Baidu thoáng dừng chân. Google cảm giác thời gian như dừng lại, đầu bất giác quay về hướng ấy.
Chỉ tiếc là Baidu trầm mặc tiếp tục bước đi, không hề cho anh nhà bất cứ cơ hội nói chuyện nào.
Lướt qua nhau.
Hiện tại chỉ còn lại Google và Yahoo mặt đối mặt. Hai người cuối cùng lộ ra biểu cảm thích hợp. Lớp ngụy trang vừa nãy có thể cho là một đằng nói một nẻo cũng được, dù sao thì đó cũng chỉ là món rượu khai vị trước bữa tiệc mà thôi.
“Sao vậy… Google? Anh định thừa dịp các trang web khác chưa kịp động thủ mà ra tay với tôi à? Anh quản nhiều chuyện lắm rồi nha.”
“Một câu cuối cùng này cho cậu thôi…” Google tiến lên một bước, “Tham tâm bất túc xà thôn tượng*, sắp chết đến nơi rồi đó, Yahoo.” (*Lòng người không đủ như rắn nuốt voi: Lòng tham của con người không bao giờ biết đủ, ý bảo tai vạ sắp ập đến.)
“Tôi không lo lắng cái này.” Yahoo mỉm cười, “Xây dựng website thường dừng lại ở một trình độ nhất định, như là trò chơi, chat messenger, tìm kiếm. Tôi chỉ là muốn trang web của mình tổng hợp lại tất cả lĩnh vực trên mà thôi.”
“Ý kiến hay đấy. Vậy là không cần quan tâm đến cảm nhận của các trang web khác trong suốt cả quá trình ư?” Google trả lời lại một cách mỉa mai, “Kết hợp web là tốt, thế nhưng việc này cùng với tranh giành thị trường của website người ta là hai chuyện hoàn toàn khác nhau đấy.”
“Anh có tư cách gì…” Yahoo chưa nói xong đã cảm nhận được một bàn tay trên vai mình, phải dừng lại mà quay đầu nhìn. Thành ra hắn cũng không thấy được biểu cảm xem kịch vui trên gương mặt Google.