Hai người đến bãi đậu xe, hôm nay Trần Trình lái chiếc Bentley Continental cùng màu với bộ vest của mình.
Trên đường đi, anh hỏi cô muốn ăn gì và cho cô đủ loại lựa chọn.
Cô suy nghĩ một lúc: “McDonald’s.”
Trần Trình xách túi đi làm của cô, chiếc áo vest màu xám của anh đang trên người cô, trên áo sơ mi chỉ có chiếc cà vạt thắt lỏng lẻo, đèn bãi đậu xe không sáng lắm, cô không thể nhìn thấy biểu cảm trên khuôn mặt anh.
“Ok.” Chỉ nghe thấy lời hồi đáp.
“Anh cũng ăn McDonald’s ư?” Cô chắp hai tay ra sau.
Trần Trình mở cửa xe cho cô: “Tại sao không?”
Anh phát hiện Lâm Hàng đặc biệt chú ý đến những chuyện lặt vặt, hệt như lần trước đi ăn thịt nướng cô cũng hỏi anh những câu tương tự.
“Lúc làm luận án, tôi có thể cố thủ trong nhà cả tuần, phải sống nhờ vào McDonald’s của bạn cùng phòng mua đấy.” Anh tiếp tục.
“Ồ.” Lâm Hàng ngồi vào ghế lái phụ.
“Còn cô? Giữa cả rừng mỹ vị, chỉ muốn ăn McDonald’s?” Anh cúi người thắt dây an toàn cho cô, khoảng cách giữa hai người gần đến mức Lâm Hàng có thể nhìn thấy lông tơ trên mặt anh.
“6 năm rồi tôi chưa ăn McDonald’s.” Lâm Hàng trả lời.
Trần Trình nổ máy, lùi xe ra khỏi chỗ đậu: “Vì sao?”
Hỏi xong, anh liếc nhìn Lâm Hàng một cái: “Giảm cân hả? Cô có béo đâu.”
Nhưng chỗ cần béo đúng là béo thật, anh nghĩ thầm.
Cổ họng Lâm Hàng nghẹn ngào.
Anh không biết tôi đã mất bao nhiêu thời gian để nhận được câu “Cô có béo đâu” của anh đâu, anh càng không biết tôi đã nỗ lực bao nhiêu để thoát khỏi câu “Tôi không có hứng thú làm Đường Minh Hoàng.” của anh cả.
Chuyện anh không biết còn rất nhiều.
Cô dùng giọng mũi “ừm” một tiếng, sợ nói nhiều sẽ bị Trần Trình phát hiện mình đang khóc.
“Không cần giảm đâu, hiện tại cô rất ổn rồi.” Anh nghiêng đầu nhìn Lâm Hàng.
“Ừ.”
Chúng ta lạc lõng, khổ đau, trằn trọc trong tình yêu, thậm chí sẵn sàng dí súng lên thái dương mình.
Nhưng cũng chính trong tình yêu, chúng ta mềm yếu, trưởng thành, vẫn hoài tham lam.
Khi Trần Trình bưng cơm ngồi xuống, Lâm Hàng đang cố liếm kem ốc quế thành hình tròn.
Anh nheo mắt nhìn chiếc lưỡi hồng nhỏ nhắn của cô di chuyển qua lại, nhất thời nảy lòng tham, kéo cô lại hôn đắm đuối.
Đợi lúc Lâm Hàng thở hồng hộc thoát khỏi nụ hôn của thiếu gia, kem ốc quế đã chảy hết.
Cô nhìn kem ốc quế đã biến thành vũng trong tay, rồi ngẩng đầu nhìn Trần Trình.
Nụ hôn này làm cô nhớ đến nụ hôn mà anh đặt lên tóc cô trong văn phòng hồi nãy.
“Sức mạnh của nụ hôn nơi anh khiến em sẵn sàng chống lại sự tuyệt vọng này.”
Tôn Yến Tư đã hát như vậy trong Bạc Thái, giờ cô mới nhận ra mình chính là nhân vật chính của bài hát.
Nhưng nụ hôn không có tình yêu thì tính là gì? Câu chuyện cổ tích của hoàng tử và công chúa kết thúc bằng nụ hôn, nhưng nếu không có cỗ xe bí ngô, vũ hội lộng lẫy và những lần xoay sở tìm chủ nhân của chiếc giày thủy tinh, liệu nụ hôn kia có còn trọn vẹn ý nghĩa?
Sau nụ hôn mãnh liệt, người trước mặt đang nhặt xà lách trên đùi gà nướng như không có chuyện gì xảy ra.
Trần Trình đổ sốt cà chua lên giấy trên khay, rồi nhúng khoai tây chiên bỏ vào miệng.
“Cô không ăn à?” Trần Trình hỏi.
Lâm Hàng cắn tượng trưng một miếng hamburger: “Tôi qua cơn đói rồi.”
Thực ra cô chỉ muốn ở bên anh thêm một lúc, ăn tối hay không đối với cô không quan trọng.
Ánh đèn vàng của McDonald’s bao phủ hai người ngồi trên bàn, cô và Trần Trình tán gẫu về những chủ đề không liên quan. Người cầm hamburger trước mặt cô rõ ràng cũng chỉ là một cậu bé to xác.
Cô nhéo đùi mình, cảm giác đau đớn truyền lên não, nói cho cô biết khoảnh khắc này là thật.
Cô đã từng đứng trước giường say mê ngắm nhìn anh, không cam lòng mà muốn nhiều hơn; giờ phút này cô đang ngồi trước tình yêu chân thành của đời mình, cùng cô ăn đồ ăn nhanh giá rẻ.
“Cô luôn thích mất tập trung như vậy à?” Ăn hết đùi gà nướng, anh lấy khăn giấy lau tay, giống như một nhà quý tộc dùng bữa xong, lau vết mỡ bằng lụa sa tanh.
Anh vốn không thuộc về nơi này, là cô đã kéo anh xuống.
“Đi ra ngoài hút thuốc đi.” Thấy Lâm Hàng không trả lời câu hỏi, anh bèn đưa ra lời mời.
Hai người bước ra ngoài, Trần Trình lấy ra một hộp Parliament, châm một điếu. (*)
(*) Thuốc lá Parliament là một thương hiệu thuốc lá rất nổi tiếng trên thế giới, thuốc lá Paramount được sản xuất bởi công ty TNHH Philip Morris Tobacco tại Đức. Nó là một trong những loại thuốc lá lâu đời nhất trên thế giới. Giá một cây dao động từ 900k đến 1tr5 VND.
“Parliament hút ngon không?” Lâm Hàng hỏi.
Anh nhìn cô gái thấp hơn anh một cái đầu, chiếc áo khoác vừa vặn với anh trông như chiếc áo choàng trên người cô, nhỏ nhắn như một con thú bông.
Trần Trình túm thú bông đến bên người, thổi một ngụm khói vào miệng cô.
“Hút ngon không?” Anh nhướng mày.
Lâm Hàng chỉ đỏ mặt không nói gì.
Cô nhớ lại những hành động của Trần Trình trong mấy ngày qua, từ sau đêm hai người ở Park Hyatt, hầu như mọi thứ đều phát triển theo hướng cô khao khát, bất kể là trao đổi dịch thể hay nụ hôn chớp nhoáng.
Làm tình có phải là yêu không? Hôn môi có phải là yêu không? Cùng nhau ăn tối có phải là yêu không?
Cô tự thấy xấu hổ vì sự suy xét dư thừa của mình, có phải Trần Trình chưa từng có bạn chịch đâu, cô dựa vào cái gì mà có được tình yêu ấy?
Cô lấy tư cách gì xuất hiện bên anh đây? Là trợ giảng nắm giữ quyền sinh quyền sát với bài thi cuối kỳ của em gái anh, hay là luật sư đại diện cho vụ án rắc rối nhất công ty anh?
Cô đưa tay ra giật lấy điếu thuốc hút dở của Trần Trình, đầu thuốc vẫn còn đẫm nước miếng của người đàn ông, cô rít một hơi thật sâu.
Quên đi, không quan trọng, không có được tình yêu cũng không sao.
Bởi cô là kẻ nhạy cảm dưới ngòi bút của Pearl Buck: Đối với họ, đụng chạm là cú đánh, nhưng tôi vẫn không muốn bỏ lỡ bất kỳ âm thanh, hương vị và ánh sáng nào. (*)
(*) Pearl Sydenstricker Buck (tên khác Trại Chân Châu) là nữ nhà văn Mỹ đoạt giải Pulitzer cho tác phẩm hư cấu The Good Earth năm 1932 và giải Nobel Văn học năm 1938.
Câu gốc của câu này là: “Bộ óc sáng tạo thật sự trong bất kỳ lĩnh vực nào cũng không nằm ngoài điều này: Một hình thái con người được sinh ra theo cách khác thường và nhạy cảm. Đối với họ, đụng chạm là cú đánh, âm thanh là tiếng ồn, bất hạnh là bi kịch, niềm vui là cực lạc, bạn bè là người tình, người tình là thần thánh, và thất bại là cái chết.