Non Nối Non Xanh

Chương 47



Thang máy đi xuống, Lâm Hàng không biết diễn tả tâm trạng của mình lúc này như thế nào.

Tức giận? Thực ra còn trớ trêu hơn.

Khó chịu? Cũng không thể thay đổi kết quả.

Đứng ở lập trường Trần Trình giải quyết vấn đề này, đổi lại là cô, cô có làm khác anh không?

Dù là cảm giác bất lực lúc này hay sự tức giận ban nãy, nói trắng ra là tự cô chuốc lấy mà thôi.

Tự cô vơ khổ vào người, vác đá đập chân mình.

Cô nhìn xuống lòng bàn tay của mình, mở ra rồi nắm chặt, nhưng chẳng bắt được cái gì.

Giống như việc dùng hết sức túm lấy cánh diều trên bầu trời, không túm được cái chi.

Thảo nào khi đạt đỉnh hạnh phúc, con người ta luôn sợ hãi đủ điều, vì càng leo cao càng ngã đau.

Thích khóc như cô lại không rơi nổi một giọt nước mắt, không biết có phải vì quá đau mà mất hết cảm xúc chân thật không, cô như con rối đần độn bước đi. Hay vì sớm biết có ngày này, hiểu rõ thời gian vui vẻ chung quy vẫn có giới hạn, lúc này vừa hay chỉ là ngày quy định chấm dứt mộng mơ mà thôi.

Người con trai cô trót yêu nhiều năm, tưởng rằng cuối cùng cũng có thể sánh bước bên anh, cẩn thận ở chung cũng được, yêu sao nói vậy cũng được, ngờ đâu chỉ đổi lại một lần anh chắp tay dâng thành quả lao động của mình cho kẻ khác.

Có lẽ cuộc sống vốn là vậy, thay thế một kiểu lo âu này bằng một kiểu lo âu khác. Cám ơn trời đất đã cho cô cơ hội, tìm được lối thoát và rút mũi tên yêu đơn phương này ra khỏi người.

Lâm Hàng bỗng nhiên cười khẽ, cô cứ nghĩ mình sẽ không có điểm mấu chốt trong sự dây dưa dường như vô tận này.

Tốt quá, không yêu nhẹ gánh ưu phiền.

Cửa thang máy mở ra, cô bấm số của Trần Gia Minh.

Trần Trình tức giận đùng đùng trở về phòng làm việc của mình, đóng sầm cửa lại, sải bước về chỗ ngồi, sau đó tháo kính xuống, xoa xoa lông mày.

Anh không xứng ư?

Anh xoay ghế nhìn ra thành phố ngoài cửa sổ.

Dưới trời xanh mây trắng vẫn là nhịp sống tràn trề, phồn hoa.

Trần Trình lặng lẽ nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ hồi lâu.

Sau khi bình tĩnh lại, thiếu gia bắt đầu ngẫm lại vì sao lúc nãy mình nói không lựa lời, ngẫm nửa ngày mới rút ra được kết luận là do mình bị đánh ít quá, chưa từng có ai dẫm chân anh đau như vậy.

Đúng lúc này, cửa văn phòng bị gõ vang, anh nói vào đi.

Người đến là Phó Hàm, hôm nay cô ấy đến báo cáo công việc, còn tưởng Trần Trình không có ở đây, không ngờ vừa mới giao bản báo cáo cho thư ký, thư ký lại nói với cô ấy hôm nay Trần Trình có đi làm.

Cô ấy hào hứng gõ cửa phòng làm việc của anh.

Tuy nhiên, hình như Trần Trình hôm nay không những không bình thản như thường ngày, mà thậm chí còn có chút… uể oải?

Phó Hàm chào Trần Trình rồi đưa báo cáo: “Trần tổng, đây là báo cáo về tiến độ công tác MBO hiện tại.”

Anh vô cảm nhận lấy nó, lật vài trang có lệ: “Vất vả rồi.”

Trần Trình trước mặt tỏa ra hơi thở người sống chớ gần, thực sự là cự tuyệt cách xa ngàn dặm.

Có vẻ như hôm nay không phải thời điểm thích hợp để bắt chuyện, Phó Hàm nhận ra tình hình bèn từ bỏ ảo tưởng, lúc quay đầu định rời đi thì Trần Trình đột nhiên nói: “Cho tôi hỏi một câu được không?”

“Hả?” Cô ấy nghi ngờ quay đầu lại, “Anh hỏi đi.”

“Nếu.” Trần Trình châm chước tìm từ, “Tôi nói là nếu, cô dồn hết tâm huyết làm một dự án, sau khi kết thúc lại phát hiện cấp trên thêm tên một người lạ hoắc vào, cô sẽ thấy thế nào.”

Đúng là một câu hỏi kỳ lạ.

Phó Hàm suy tư một lúc rồi trả lời: “Anh nghĩ sao về ký sinh trùng trong teamwork?”

Trần Trình sửng sốt.

Anh cũng từng là sinh viên du học, teamwork là hình thức tồn tại vô cùng phổ biến, hễ gặp ký sinh trùng, có khi anh còn viết cả thư tố giác cho giáo viên, đừng ai mong ngồi mát ăn bát vàng chỗ anh.

Vậy dựa vào cái gì Quách Mỹ Trân có thể ăn sẵn của Lâm Hàng?

Anh nhớ lại ngày đó Triệu Khải Vân đề cập đến dự án với anh, bỏ qua mối bất hòa giữa Lâm Hàng và Quách Mỹ Trân, Triệu Khải Vân rất tán thưởng năng lực của anh, nhưng ý chính vẫn là mong vị hôn thê của mình có thể “tham gia” vào vụ án để thuận lợi tốt nghiệp. Triệu Khải Vân có thể từ bỏ một lợi ích đáng kể như vậy vì vị hôn thê của mình, nhưng Trần Trình anh thì sao?

Anh còn không bằng Triệu Khải Vân.

Những lời chỉ trích của Lâm Hàng dành cho anh đều không sai một chữ.

Nỗi thất bại xưa nay chưa từng có tràn ngập trong lòng anh.

Lâm Hàng đã cho anh nếm trải cảm giác “bại trận” hai lần, lần thứ nhất là khiến anh rung động, mất đi lợi thế trong trò chơi ái tình, lần thứ hai là vừa rồi, để anh thấy rõ mình chỉ là một phàm nhân bị lợi ích chi phối.

“Trần tổng?” Phó Hàm đợi mãi không thấy hồi âm, bèn nhẹ giọng hỏi.

Trần Trình ngẩng đầu nói cảm ơn cô ấy.

Phó Hàm vò đầu bứt tai, không biết mình giúp anh chỗ nào, chỉ cảm thấy bầu không khí trong này xấu hổ quá, không nên ở lâu, đành tạm biệt trước.

Phó Hàm vừa đóng cửa phòng làm việc, anh liền cầm điện thoại lên muốn liên lạc với Lâm Hàng, dù sao cũng phải biện minh cho câu nói bừa bãi “Em nghĩ mình là ai” trước đã.

Anh mở WeChat tìm khung thoại với cô, lại phát hiện ra Lâm Hàng đã đổi ảnh đại diện.

Anh đau đầu nghĩ vụ này khoai rồi đây.

Mãi cho đến khi gửi tin nhắn, anh mới nhận ra điều khiến mình càng đau đầu hơn:

Lâm Hàng xóa anh mất rồi.

*

Người khách ít đến – Dương Thiên Hoa

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.