Ngày hôm sau là đêm Giáng Sinh, Lâm Hàng còn đang mơ màng rửa mặt thì chợt nghe thấy tiếng gõ cửa dồn dập.
Cô ngậm bàn chải đánh răng, bước tới mở cửa, phát hiện ra là Tạ Dụng Đồng ôm túi lớn túi nhỏ.
Tạ Dụng Đồng cười khì chào cô, rồi đặt đống đồ trong tay xuống, Lâm Hàng vừa đánh răng vừa nhìn cô ấy lôi từ trong túi ra một máy chơi game, một máy chiếu nhỏ, một chai rượu sâm banh và một đống đồ ăn vặt.
Cô ấy mở ngăn tiếp theo, túi xách trong tay như lỗ đen vũ trụ, hoặc túi thần của Doraemon. Khi Tạ Dụng Đồng lấy ra cây thông Noel cao bằng nửa cẳng tay, rốt cuộc cũng dọa được Lâm Hàng.
Chờ Lâm Hàng hoàn thành tất cả các bước rửa mặt, Tạ Dụng Đồng đã chất đầy các thứ lớn nhỏ trong túi ra, phòng khách nhỏ bỗng chật đi trông thấy.
Cô nhất thời cạn lời, cũng không biết phải nói gì, Tạ Dụng Đồng vỗ cô đang dại ra, rồi cầm hộp bò bít tết đi vào bếp.
Lâm Hàng hỏi: “Sao cậu mang nhiều đồ sang thế?”
“Ăn tết phải có không khí của ăn tết chứ, nhập gia tùy tục bạn ơi.” Giọng của Tạ Dụng Đồng vang lên trong bếp.
Lâm Hàng ngồi xổm xuống sắp xếp chiến trường do Tạ Dụng Đồng bày ra trong phòng khách. Nắng mai nhảy nhót bên ngoài cửa sổ, ánh lên gương mặt cô.
Cô cong mắt cười vui.
Đến chạng vạng, Tạ Dụng Đồng và Lâm Hàng chen chúc trên sô pha, cùng xem “Yêu thật sự” ở chiếc máy chiếu nhỏ.
(*) Yêu thực sự (tựa gốc: Love Actually) là một phim điện ảnh hài lãng mạn chủ đề Giáng Sinh năm 2003 do Richard Curtis đạo diễn kiêm viết kịch bản. Nội dung xoay quanh rất nhiều khía cạnh của tình yêu bao gồm 10 câu chuyện riêng lẻ của những cá nhân khác nhau, sau này trong số họ có một số đã liên kết với nhau cùng với sự phát triển của nội dung phim.
“’Yêu thật sự’ là bộ phim tớ nhất định phải xem vào mỗi đêm Giáng Sinh.” Tạ Dụng Đồng vừa nói vừa nhét đậu phộng rong biển vào miệng.
Hai cô gái cùng nhau ăn vặt và selfie vui vẻ. Tạ Dụng Đồng thỏa mãn chỉnh sửa các bức ảnh rồi đăng lên các tài khoản xã hội của mình để kỷ niệm khoảnh khắc hạnh phúc này.
Thực chất là muốn nói cho Triệu Tư Canh biết cô ấy sống rất tốt.
Dường như Tạ Dụng Đồng đã nghĩ ra điều gì đó, bèn bỏ miếng đậu phộng rong biển trên tay xuống, bắt đầu nhảy burpee trên đất bằng trong phòng khách.
Lâm Hàng ngơ ngác nhìn cô ấy làm vậy một lúc, sau đó đứng bật dậy thở phì phò lẩm bẩm: “Mỗi lần nghĩ đến thằng sở khanh đó, tớ sẽ phạt mình nhảy Burpee 50 cái, cho chừa cái tội thích à uôm với chó.”
Lâm Hàng còn chưa kịp phát biểu gì trước một loạt hành động của Tạ Dụng Đồng, cửa nhà đã bị đập ầm ầm. Cô mặt đầy nghi ngờ, đang định đứng dậy mở cửa thì bị Tạ Dụng Đồng kéo lại: “Để tớ.”
Cô đi theo sau Tạ Dụng Đồng.
Cánh cửa mở ra, là một người đàn ông cao gầy, dáng vẻ phương Đông.
Tạ Dụng Đồng đóng sầm cửa lại.
Kết quả, ngoài cửa lại vang lên tiếng gõ như sấm rền.
“Cậu quen à?” Lâm Hàng hỏi.
Cô ấy im lặng vài giây: “Triệu Tư Canh.”
Một lúc sau, tiếng gõ cửa vẫn không có ý định ngừng lại, Lâm Hàng quyết định mở cửa cho Triệu Tư Canh.
Đã mất công lặn lội tới đây, ít nhất hãy cho anh ấy một cơ hội.
Cửa lại lần nữa mở ra, Triệu Tư Canh thấy người mở cửa không phải Tạ Dụng Đồng, bèn gật đầu chào cô, rồi sốt sắng xông vào.
Tạ Dụng Đồng khoanh tay, giận dữ hỏi: “Sao anh lại đến đây? Anh phát hiện chỗ này kiểu gì?”
“Chính em phát định vị trên instagram story.” Triệu Tư Canh trả lời.
Lâm Hàng có chút kinh ngạc, cho dù là có định vị, nhưng chung cư này lớn như vậy, chẳng lẽ anh ấy tìm từng phòng một?
Cô rón rén đi vào phòng ngủ, nhường không gian riêng cho hai người họ.
Trong phòng ngủ có thể loáng thoáng nghe thấy vài tiếng tranh cãi, những lời ngắt quãng lọt vào tai cô. Triệu Tư Canh vừa xin được học bổng USC, dự định tốt nghiệp xong sẽ sang Mỹ bằng H1B. (*) Một lúc lâu sau, Lâm Hàng thấy bên ngoài yên tĩnh mới dám mở cửa phòng ngủ ra, cô thấy Tạ Dụng Đồng đang khóc òa trong vòng tay của Triệu Tư Canh, anh ấy cúi đầu hôn lên giọt nước mắt của người yêu.
(*) Đại học Nam California (viết tắt USC) là một viện đại học tư thục phi lợi nhuận tọa lạc tại thành phố Los Angeles, bang California, Hoa Kỳ. USC được thành lập năm 1880, là cơ sở giáo dục đại học lâu đời nhất bang này. Hiện USC là trường đại học tốt thứ 25 tại Mỹ, theo xếp hạng của US News & World Reports.
(*) H1B là loại visa dưới dạng không định cư có giá trị như giấy phép lao động tại Mỹ cho các chuyên gia làm công việc chuyên môn. H1B visa cho phép các doanh nghiệp Mỹ bảo lãnh cho những lao động nước ngoài làm công việc chuyên môn đến Mỹ để làm việc. Visa H1B có thời hạn lên đến 6 năm.
Có vẻ như đôi bên đã có một kết thúc có hậu.
Tạ Dụng Đồng ngượng ngùng rời khỏi lồng ngực bạn trai: “Tớ…”
Người đàn ông chào cô: “Xin chào, tôi là Triệu Tư Canh, cảm ơn chị đã chăm sóc Dụng Đồng.”
Lâm Hàng cười xua tay: “Đâu có, người được chăm sóc là tôi mới đúng.”
Đêm bình an vẫn tiếp tục.
Phòng khách còn đang chiếu dở bộ phim, người đàn ông Anh quốc chăm chỉ luyện tiếng Pháp, đến thẳng sân bay Marseille vào đêm Giáng Sinh, vượt nghìn cây số đến Bồ Đào Nha để theo đuổi tình yêu đời mình; anh ta tỏ tình với nàng thơ đã có gia đình, đặt một nụ hôn lên môi Keira Knightley (*), kết thúc bằng một câu “enough”, anh hôn em, vậy là đủ rồi.
(*) Keira Christina Knightley là một diễn viên, người mẫu người Anh. Cô diễn vai Juliet trong phim Yêu thực sự.
Bộ phim tình cảm lãng mạn sáo rỗng nhưng lại tràn ngập sự ấm áp và hạnh phúc.
Những ngọn đèn đầy màu sắc trên cây thông Noel nhỏ mà Tạ Dụng Đồng mang đến đang tỏa sáng lấp lánh, đêm đen đã buông xuống, đây chính là “Christmas eve” thực sự.
Thật là một Giáng Sinh tuyệt vời, tình yêu ở khắp mọi nơi, tiếc là không lan đến nơi cô.
Trần Trình đậu xe bên đường, khóa cửa lại.
Trước khi bước vào chung cư, anh chợt cảm thấy hơi chột dạ, muốn hút một điếu thuốc, anh sờ túi, lấy ra một hộp Hồng Song Hỉ.
Giờ phút này, anh đứng dưới tầng nhà cô, hút điếu thuốc cô yêu nhất.
Trần Trình khúc khích, hóa ra trên người mình đã sớm lưu lại dấu vết đặc thù của cô.
Hút xong điếu thuốc, anh dập tàn thuốc, đợi người ra vào ở tầng dưới mở cửa cho.
Mấy người Hàn Quốc đang chuẩn bị ra ngoài, lúc mở cửa, họ còn không quên nói “Merry Christmas” với anh, anh cũng mỉm cười đáp lại.
Đến khi đứng trước cửa căn hộ của Lâm Hàng, sự căng thẳng vẫn không hề vơi bớt, anh tự giễu mình cuối cùng đã nếm trải cảm giác khốn đốn vì tình, sau đó gõ cửa nhà cô.
Trong lúc chờ đợi cửa mở, sự căng thẳng trong lòng anh đã lên đến đỉnh điểm.
Mặc dù đã nhiều lần “tập dượt” trong đầu những cảnh có lẽ sẽ xảy ra khi gặp lại cô, nhưng khi nó thực sự diễn ra, anh vẫn bó tay chịu trói.
Liệu Lâm Hàng có vui khi gặp lại anh không? Hay là ngạc nhiên? Cũng có thể là giận dỗi?
Ổ khóa kêu lạch cạch, cánh cửa cuối cùng cũng mở ra, giống như tòa tuyên án.
“Xin hỏi anh tìm ai vậy?” Sau cửa không phải Lâm Hàng, mà là một gương mặt đàn ông xa lạ.