Học sinh có thể học hết tiểu học, tàu điện ngầm có thể xây xong, cao ốc có thể vươn từ dưới đất lên tới chọc trời, một toà nhà trong quy hoạch di dời phá dỡ có thể bị san bằng.
Một người cũng có thể chuyển biến từ ngây thơ thành trưởng thành.
Lâm Hàng chán chường xoay cây bút trong phòng họp. Cô luật sư cấp dưới đang giới thiệu một kế hoạch M&A mà nhóm của cô hoàn thành vào năm ngoái. Đó là vụ hội nhập và phát triển của một doanh nghiệp nhà nước truyền thông truyền thống lâu đời với một doanh nghiệp truyền thông mới: doanh nghiệp nhà nước tiếp thu và sáp nhập doanh nghiệp mới, các tài sản chính được tổ chức lại, bốn khối tài sản được bơm vào, quỹ hỗ trợ 10 tỷ nhân dân tệ cũng đồng thời được huy động.
Vụ án này do Lâm Hàng phụ trách, sau khi hoàn thành, mọi người đã bầu cho cô trong đợt bình bầu cuối năm ngoái.
Trong sáu năm, cô đã từ một luật sư tập sự non trẻ đi đến ngày hôm nay.
Bên ngoài cửa sổ là Bắc Kinh vào đầu xuân, dãy nhà cao tầng san sát nhau, tạo thành khu rừng bê tông cốt thép.
Người phụ trách ngồi bàn đối diện đọc vụ án xong, liền bị thuyết phục bởi năng lực nghiệp vụ của cô, quyết định ký giấy ủy quyền đại lý với cô, Lâm Hàng nở nụ cười xã giao, bắt tay với anh ta và chúc dự án sắp tới tiến triển suôn sẻ, hợp tác vui vẻ.
Cô trở về chỗ ngồi sắp xếp tài liệu trong tay, đương lúc xoay người rời khỏi thì giám đốc pháp lý của công ty ngồi cạnh người phụ trách đã đi tới: “Luật sư Lâm.”
Lâm Hàng mỉm cười: “Xin chào.”
“Tần Ngạn.” Đối phương tươi cười báo tên tuổi, “Luật sư Lâm chỉ nhận án không kiện tụng thôi à?”
Cô đánh giá người đàn ông từ trên xuống dưới, có vẻ trạc tuổi cô, mà đã là giám đốc pháp lý của một công ty niêm yết lớn như vậy, diện mạo anh tuấn, nụ cười tỏa nắng.
Lâm Hàng nhất thời trầm mặc.
“Luật sư Lâm?” Tần Ngạn cắt ngang sự lơ đãng của cô.
“Xin lỗi, gọi tôi là Lâm Hàng là được.” Lâm Hàng tỉnh táo lại, “Tôi cũng nhận kiện tụng, nhưng tương đối ít.”
“Ra vậy.” Tần Ngạn không hỏi thêm, chỉ đưa danh thiếp cho cô, “Liên hệ sau.”
Lâm Hàng gật đầu nhận lấy, xoay người rời đi: “Liên hệ sau.”
Tần Ngạn chắp tay ra sau, nhìn bóng lưng Lâm Hàng bằng ánh mắt sâu xa.
Khi Lâm Hàng tan sở về nhà, Tạ Dụng Đồng đang ngồi ở bàn ăn mở gói bưu phẩm chuyển phát nhanh.
Đây là nhà của cô ở Bắc Kinh.
Không phải căn nhà cũ nơi cô ở cùng bố mẹ hơn chục năm, cũng không phải là ký túc xá nơi cô “chia sẻ” cuộc sống với bạn cùng phòng, mà là bất động sản đứng tên chính cô.
“Cậu mua gì thế?” Lâm Hàng nghi ngờ hỏi.
“Nồi chiên không dầu!” Người phụ nữ đang đắm chìm trong việc mở gói chuyển phát nhanh đáp mà không buồn ngẩng đầu lên.
Tạ Dụng Đồng đến Bắc Kinh công tác nên ở nhờ nhà cô, chưa được ba ngày đã tặng thêm cho một cái nồi.
Cuối cùng cũng đập hộp xong, cô ấy hào hứng cắm dây điện, khua khoắng các nút, còn không quên quở trách Lâm Hàng: “Cậu nấu ăn cho đàng hoàng vào, đừng suốt ngày gọi cơm hộp.”
Rất có phong thái của bậc phụ huynh.
Chiếc nhẫn trên tay Tạ Dụng Đồng sáng rực trong ánh đèn bếp. Cô ấy và Triệu Tư Canh đã đăng ký kết hôn hai năm trước, lúc chuẩn bị cầu hôn, Triệu Tư Canh còn nhờ Lâm Hàng giúp sức.
Lâm Hàng cúi đầu ngẫm nghĩ, cảm thấy lời cô ấy nói rất đúng, xem ra tháng sau cô phải thuê một dì nấu cơm thật rồi.
Chờ khi hai người ăn uống no say cũng đã hơn 8 giờ, Lâm Hàng thu dọn bát đũa bỏ vào máy rửa bát, Tạ Dụng Đồng nằm trên sô pha đóng giả thực vật không tri giác, bỗng nhảy dựng lên: “Lâm Hàng, đêm nay đi quẩy bar không?”
Lâm Hàng đang cầm bát ngớ ra: “Hả?”
“Mấy đứa bạn cũ nghe nói tớ về nước bèn rủ rê tớ tụ tập.” Giọng của Tạ Dụng Đồng truyền ra từ phòng khách, “Tớ quen mấy đứa ngon giai mà sự nghiệp thành công lắm.”
Lâm Hàng hời hợt đáp: “Trên sân khấu của đám thanh niên không cần một bà cô ba mươi đâu.”
“Tớ cảm thấy bị xúc phạm.” Tạ Dụng Đồng gào ầm lên.
“Đừng hiểu lầm, tớ đang xúc phạm chính mình.” Lâm Hàng bật máy rửa bát, chọn thời gian xong bèn bước ra phòng khách.
“Tớ thề là có nhiều anh độc thân tỏa sáng lắm, anh sau ngon hơn anh trước, tha hồ lựa chọn.” Tạ Dụng Đồng vẫn chưa từ bỏ ý định mà thò qua, “Cua được một anh thì không phải lo cơm áo gạo tiền 20 năm luôn.”
Lâm Hàng lại nghĩ đến Trần Trình, và cơ hội “không phải lo cơm áo gạo tiền 20 năm” mình từng thoáng chạm qua.
Không biết do tác dụng của mấy nghìn lượt nhảy Burpee hay cái gì khác, mà gương mặt của Trần Trình trong tâm trí cô đã có chút mờ nhạt.
Cô nhẹ nhàng lắc đầu: “Không đi, tớ còn vụ án phải làm.”
“Nghiên cứu khoa học cho thấy những người làm việc hàng ngày sẽ chết sớm.” Tạ Dụng Đồng hết sức can ngăn.
Lâm Hàng trợn mắt nhìn cô ấy: “Người không chịu làm việc chết trước ấy.”
Điều cô không ngờ tới là Tạ Dụng Đồng trực tiếp ôm lấy đùi cô: “Lâm Hàng – hu hu hu xin cậu đó, đi với tớ đi mà, Triệu Tư Canh như chó con quản chết tớ ấy, đố ai đoán được lần cuối tớ đi chơi đêm là 2 năm trước đâu, khó khăn lắm mới trốn được một lần, hãy giúp tớ đi___”
“Chị Lâm___ Chị Hàng___ Bố___” Giọng Tạ Dụng Đồng càng lúc càng cao, khiến Lâm Hàng đau hết đầu.
“Được rồi, tớ sẽ gọi tài xế.” Lâm Hàng bất lực nhìn cô ấy, tửu lượng của Tạ Dụng Đồng thấp tè, coi như tối nay cô làm sứ giả bảo kê vậy.
…
Khi Trần Trình về đến nhà, Trần Lộ Mạn đang nằm trên ghế sô pha nghịch ipad, nghe được tiếng anh trai về nhà, cô vui vẻ vứt luôn điện thoại xuống bàn, lao ra chào anh.
“Cao hứng thế làm gì?” Trần Trình trêu em gái.
“Em nhớ anh chứ sao.” Trần Lộ Mạn thở hồng hộc: “Rõ là ở cùng thành phố mà anh bận đến mức cả tháng không thấy mặt.”
Anh sờ đầu em gái: “Học hành thế nào?”
Sau khi tốt nghiệp, Trần Lộ Mạn đến làm nhân viên tư vấn luật pháp cho công ty anh, bữa đực bữa cái, cuối tháng nhận lương bốn chữ số, lại có thể mua được bốn chiếc Hermes.
“Anh đi đi, em không chơi với anh nữa.” Vừa nghe đến công việc, cô đã nhức đầu.
“Bố mẹ đâu?” Anh vừa hỏi vừa tháo cà vạt.
“Tối nay có tiệc. Chán quá nên em về trước, họ về biệt thự nghỉ rồi.” Trần Lộ Mạn xỏ dép vào tủ lạnh lấy một chai nước, “Anh uống không?”
Trần Trình lắc đầu.
“Sao hôm nay anh về muộn vậy?”
Cô đưa nước cho Trần Trình, Trần Trình nhận lấy rồi giúp cô mở nắp chai.
“Làm việc.”
“Em rất hy vọng sự nhiệt tình của anh đối với công việc có thể chia cho em một ít.”
“Anh cũng hy vọng vậy.” Trần Trình đáp ráo hoảnh, sau đó ngồi xuống sô pha, cầm ipad của cô lên nhìn, “Ngày nào cũng xem mấy cái nhạt nhẽo này.”
“Anh không hiểu, người khôn giả ngu, nhìn thì nhạt nhẽo nhưng thật ra rất bổ ích.” Trần Lộ Mạn vừa uống nước vừa lẩm bẩm, “Sao anh càng lúc càng giống bố mẹ thế nhỉ.”
Trần Trình phát hiện Trần Lộ Mạn vẫn đang đăng nhập WeChat trên ipad, bèn thuận tay nhấp vào vòng bạn bè xem thử hàng ngày cô giao lưu với những ai. Đang lướt dở thì một dòng trạng thái bỗng thình lình đập vào mắt anh.
Lim: “Đời là thế, mang rượu đến đây.”
Đính kèm là bức ảnh tự sướng của hai người họ.
Lâm Hàng.
Nhịp tim của anh chợt lệch vài nhịp.
Bên dưới còn có định vị, cho thấy cô đang trong một quán bar ở Công Thể với bạn bè.
Trần Trình đột nhiên đứng dậy lao ra cửa, vội vã xỏ giày, khiến Trần Lộ Mạn giật cả mình: “Anh làm gì thế?”
“Tăng ca.”
Giọng của Trần Trình và tiếng đóng cửa đồng thời biến mất trong không khí, để lại Trần Lộ Mạn hoang mang trong nhà.