Non Xanh Vẫn Ở Đây

Chương 27: Dáng người du hiểu thế nào?



Lặng im một chốc, Hứa Thanh Sơn khó xử, đáp: "Hôm nay không được. Bọn Béo mua thuốc nổ về rồi, anh phải nói cho họ cách dùng."

Không về được thì thôi... Hứa Thanh San bĩu môi, đổi giọng: "Không sao, em bảo Chung Thành nói với sếp vậy."

Biết hắn đang đứng lớp, cô không tiện quấy rầy quá lâu, nói đoạn liền cúp máy, nhức đầu, day day hai đầu lông mày.

Lát sau, đầu óc tỉnh táo lại, cô thầm mắng mình dở hơi.

Ở bên hắn, cô đâu phải sớm nắng chiều mưa, làm gì phải có tật giật mình chứ.

Cất di động, quay vào, Chung Thành và mấy vị lãnh đạo huyện đã nói chuyện xong, nhưng họ nhìn vẻ nhiệt tình của anh bằng ánh mắt như nhìn kẻ lừa đảo. Hứa Thanh San có phần tức giận song nhẫn nhịn không bóc trần.

Rời ủy ban huyện ra về, Hứa Thanh San lấy di động, mở khóa, đăng nhập Weibo cập nhật truyện tranh, tiện thể đăng ảnh chụp sáng nay lên.

"Em bớt đăng Weibo đi, có không ít người trong diễn đàn dân phượt chuẩn bị lái xe đến đây rồi. Ngày nắng con đường ấy còn đỡ, lỡ gặp trúng ngày mưa xảy ra sự cố, chưa biết chừng có người bắt vạ em đòi bồi thường đấy." Chung Thành liếc cô, nhắc nhở: "Chắc chắn trách nhiệm không nằm ở em, nhưng bị ghét bỏ thì cũng chẳng dễ chịu gì."

Hứa Thanh San vén mí mắt, không đáp lại anh.

Vào ngã tư Bàn Sơn, từ xa trông thấy xe của Hứa Thanh Sơn đợi ở đó, nhàn nhã dựa người vào thân xe hút thuốc, ánh mắt sâu thăm thẳm nhìn về phía này. Tim Hứa Thanh San rõ ràng lỡ mất một nhịp. Cô giơ di động lên, căn chuẩn màn hình, chụp liền vài tấm.

Chẳng lẽ trước khi cô gọi điện thoại, hắn đã không ở trên lớp mà là lái xe đến chờ cô? Ý nghĩ này khiến Hứa Thanh San hoảng, vội lắc lắc đầu, buộc bản thân bình tĩnh lại đừng giàu trí tưởng bở nữa.

"Tay Hứa gặp phải em đúng là xui xẻo." Chung Thành trêu một câu, đoạn nói tiếp: "Hắn thích em thật đấy."

Hứa Thanh San khẽ "hứ" một tiếng, không coi lời Chung Thành là thật.

Từng nghe "lên xe rồi bổ sung vé", chứ chưa nghe nói "lên giường xong bổ sung tình cảm".

Chung Thành lại cười, có điều không khuyên cô nữa.

Xưa nay, Hứa Thanh San không phải là người dũng cảm trong chuyện tình cảm, có lẽ mối tình đầu đã cho cô tổn thương quá sâu sắc, thật khó để cô thực sự thích một ai đó.

Ngẫu nhiên gặp được người khiến cô hơi "rung rinh", miệng cô nói thích, quả là "nam thần", cơ mà tiếp xúc một hai lần, đến điện thoại của người ta, cô cũng chẳng buồn nhận. Hứa Thanh Sơn là một ngoại lệ.

Tới gần, Chung Thành dừng xe, hạ kính cửa sổ, rút điếu thuốc đưa cho Hứa Thanh Sơn, cười bảo: "Về chứ?"

"Về thôi!" Hứa Thanh Sơn gật đầu, tầm mắt lướt qua mặt Chung Thành, rơi trên mặt Hứa Thanh San, bật máy lửa "xạch" một tiếng, châm thuốc.

Nhả khói thuốc, hắn trở lại xe mình, nổ máy từ từ lái đi.

Trước đó Trời mưa dài ngày, hôm qua mới nắng ráo, mặt đường hãy còn vô số những vũng nước đọng.

Đường thật sự khó đi, chạy hết đường núi thì đã chạng vạng tối. Hứa Thanh Sơn có điện thoại gọi tới, hắn liếc số máy, đeo tai nghe, nhận cuộc gọi: "Sao thế?"

"Thanh Sơn, bọn tôi gặp đá bay rồi, không qua được." Tiếng Quan Hoài vang lên, giọng điệu gấp gáp: "Mau đến đón bọn tôi cái!"

Hứa Thanh Sơn giảm tốc độ xe, chầm chậm tấp vào ven đường: "Buổi tối chạy đường núi không an toàn, các cậu quay xe lại huyện nghỉ một đêm đi!"

"Nghe cậu vậy." Quan Hoài hơi cáu: "Sao buổi chiều gọi điện cậu không bắt máy?"

Du Hiểu nói, Hứa Thanh San đang ở trường tiểu học Hứa Thanh Sơn làm giáo viên tình nguyện. Cô ta còn cho Quan Hoài cả Weibo của Hứa Thanh San, bảo anh ta tự xem.

Anh ta nhấp vào, kéo lên trước, thấy một status Hứa Thanh San đăng lúc trước: Leo núi, eo mỏi chân đau không thể tả, trong chốc lát giận run cả người.

Thời gian đăng lên Weibo cách hôm cô đến tìm Hứa Thanh San bàn công việc chưa tới mười ngày.

Du Hiểu còn bảo, sau khi Hứa Thanh Sơn chia tay Du Tinh, chưa bao giờ nói về bạn gái, cùng lắm trước đó hắn và Hứa Thanh San chỉ quen biết sơ sơ thôi.

Nói cách khác, Hứa Thanh Sơn ngăn Quan Hoài không cho anh ta "tỏ tình", thực ra là có mục đích khác.

"Điện thoại không có tín hiệu, nhận kiểu gì?" Nghe ra bực tức trong lời Quan Hoài, Hứa Thanh Sơn cau mày không vui.

Ban đầu, đúng là Hứa Thanh San chuẩn bị đính hôn với Bành Văn Tu, cũng muốn tìm người ở rể thật. Hắn chẳng nói dối nửa lời.

Điều duy nhất hắn không kể là, hắn thích Hứa Thanh San, thích từ hơn một năm trước.

"Mai gặp nói tiếp." Có lẽ Quan Hoài cũng nghe ra trong lời Hứa Thanh Sơn cất giấu lửa giận, anh ta liền bơn bớt lại đã.

Hứa Thanh Sơn "ờ" một tiếng, cúp máy, tiếp tục cho xe chạy về phía trước.

Lên đường lần nữa, Hứa Thanh San ôm điện thoại, ngao ngán nhìn tín hiệu 4G lúc có lúc không, không khỏi bĩu môi.

Vừa nãy Du Hiểu gửi tin nhắn cho cô, báo rằng Bành Văn Tu sẽ nhanh chóng trở lại thành phố B.

Nói thật, thoạt đầu cô tức giận lắm, nhưng giờ bị tín hiệu chập chờn của điện thoại tra tấn đến nỗi rốt cuộc hết cả bực. Quan Hoài với Khương Hạo đều dễ xử lý, Bành Văn Tu mới phiền nhất.

Ngẩng đầu, cô nhìn chăm chăm chiếc xe của Hứa Thanh Sơn, trong lòng thoáng xao động.

Có lẽ Du Hiểu tưởng, hễ mời hết những người đàn ông theo đuổi cô tới thì cô sẽ muối mặt, Hứa Thanh Sơn sẽ vì vậy mà đá cô?

Cô gái nhỏ thật ngây thơ.

Cuộc sống không phải phim cung đấu, Khương Hạo không hợp tác với Civic, xét một cách tích cực thì thực sự còn chẳng liên quan mấy đến cô. Là Hàn Nhất Minh thấy hiệu quả giai đoạn một rất tốt, nên đã nâng chi phí giai đoạn hai. Trước đấy, Khương Hạo đã lưỡng lự, nên lựa chọn đối tượng hợp tác khác là điều bình thường.

Du Hiểu từng làm trợ lý cho Chung Thành, nếu cũng không nhìn rõ được điểm này, còn mơ tưởng hão huyền đấu với cô, thì thật không biết tự lượng sức mình.

Ngẩng đầu khỏi màn hình điện thoại, Hứa Thanh San quay sang nhìn Chung Thanh, ra vẻ nghiêm túc: "Du Hiểu dùng nhan sắc dụ dỗ anh bao giờ chưa? Em nhớ lần đầu tiên mấy anh em mình từ đây về, có người bắt gặp hai người hôn nhau nồng nhiệt trong phòng làm việc.

"Không có nụ hôn nồng nhiệt, dùng nhan sắc dụ dỗ thì có." Chung Thành thoải mái thừa nhận.

Hứa Thanh San cầm di động, nheo mắt chăm chú nhìn Chung Thanh chốc lát, chắc chắn anh không nói đùa, cô bật cười ra tiếng.

Chung Thanh nghiêng mắt liếc Hứa Thanh San, đợi cô cười đã mới thủng thẳng nói: "Có điều, không phải dụ dỗ anh, mà là dụ dỗ tay Hứa ấy."

Tiếng cười của Hứa Thanh San đột nhiên im bặt, cô trợn mắt không dám tin: "Anh nói gì?"

"Buổi tối hôm đến đây lần đầu, Du Hiểu đi tìm tay Hứa, anh cũng đi theo. Em nhớ chứ?" Chung Thanh thở phù một hơi, thản nhiên nói: "Cô ta còn chưa gì trong mặc áo khoác, bảo với tay Hứa là nếu hắn không qua lại với mình thì sẽ hô hoán gọi người."

Hứa Thanh San nghiến răng, Hứa Thanh Sơn từng nói với cô, nhưng cô thật sự không ngờ lại đến mức này, suýt thì bị ‘xơi tái’.

Chung Thanh nín cười, cho cô biết Hứa Thanh Sơn đã phá cửa sổ bỏ đi.

"Áng chừng sang tuần tòa án sẽ đưa ra câu trả lời có lập thành án hay không, đợi lát tín hiệu ổn định, anh báo cho Hàn Nhất Minh để mắt đến vụ ấy." Hứa Thanh San lơ đãng dặn một câu rồi yên lặng hẳn.

Không mặc gì trong áo khoác, chậc...

Về trường, Tống Bảo Ninh với Lê Thư đang đợi họ ở nhà ăn.

Hứa Thanh San xuống xe, cố tình bỏ tay ngoài túi áo khoác, đi vào chạm má hai người: "Lạnh không?"

Tống Bảo Ninh và Lê Thư cùng đỏ mặt.

Hứa Thanh San buồn cười nhướng mày, nghiêng người ghé bên tai Lê Thư, cười bảo: "Mua cho em nhiều đồ ăn vặt với hoa quả lắm, bảo anh Chung Thành mang vào giúp hai người nhé!"

Lê Thư thoáng nhìn Tống Bảo Ninh, mỉm cười gật đầu.

Hứa Thanh San xoa đầu Lê Thư, lấy ra một hộp kẹo, một thỏi sô cô la từ trong túi áo khoác, tiện tay đưa cho cô ấy: "Có mỗi loại này là tốt nhất, không mua được cái khác. Lần tới quay lại mang kẹo đường làm bằng tay cho em."

Lê Thư ngốc đơ: "Chị Thanh San..."

"Hạ đường huyết nặng cũng sẽ toi đấy. Kết thúc học kỳ này, em đừng làm giáo viên tình nguyện ở đây nữa, thức ăn tệ quá!" Hứa Thanh San vỗ vai Lê Thư, tiếp đó đi rửa tay, lấy bát đũa.

Hứa Thanh Sơn và Chung Thành vẫn đang dỡ giăm bông và trái cây xuống, còn chưa vào.

Trên mặt Tống Bảo Ninh toát lên nét cười, nhỏ giọng trêu Lê Thư: "San Nhi thích đàn ông thôi."

"Em biết ạ." Lê Thư hoàn hồn, hai má lại bắt đầu nóng ran: "Chị Bảo Ninh ơi, thật ngưỡng mộ chị có người bạn tốt như vậy á."

"Chị cũng rất ngưỡng mộ mình, ngây ngốc nhiều năm thế mà cô ấy cũng không chán ghét chị." Tống Bảo Ninh cười tự giễu, xoay đầu thoáng nhìn Chung Thành ngoài cửa, rồi mau chóng nhìn đi chỗ khác, trong mắt nhiều thêm vẻ bối rối.

"Chung Thành, ông Hứa, qua ăn cơm đã!" Hứa Thanh San cầm bát, nghiêng đầu gọi với ra ngoài cửa, tự mình đi xới cơm bắt đầu ăn.

Chung Thành đáp lời, chuyển đồ vào cùng Hứa Thanh Sơn. Tống Bảo Ninh và Lê Thư đứng lên chuyển giúp những thứ nhẹ.

Sau bữa tối, Hứa Thanh San theo Lê Thư đi lấy nước nóng về tắm rửa lau người, dọn dẹp sạch sẽ đã hơn 10 giờ tối.

Về phòng, Hứa Thanh San mở máy tính làm việc đến quá nửa đêm, Hứa Thanh Sơn mới bàn xong chuyện công việc, về lấy quần áo đi tắm. Nhớ tới những lời Chung Thành kể, sắc mặt Hứa Thanh San sầm xuống, đóng laptop, chui vào chăn, nhắm mắt.

Một lúc, Hứa Thanh Sơn tắm xong, trở lại, hình như đã giặt luôn cả quần áo, hắn sẽ sàng vào cầm gì đó đi ra ngoài.

Hứa Thanh San giả vờ ngủ, cố tính lờ hắn.

Phơi xong quần áo, Hứa Thanh Sơn trở vào phòng, ngỡ Hứa Thanh San ngủ thật, hắn khẽ khàng nằm xuống, duỗi tay ôm cô vào lòng, hôn trán cô, tắt đèn đi ngủ.

"Dáng người Du Hiểu đẹp không?" Hứa Thanh San chợt mở miệng, giọng nói mơ hồ.

"Anh không để ý." Hứa Thanh Sơn kìm lòng không đậu, lại hôn Hứa Thanh San, lòng bàn tay dạo chơi dọc theo eo cô tiến lên trên: "Sao bỗng nhiên em hỏi câu này?"

Tâm tình Hứa Thanh San khá hơn, cô trở mình, leo lên người Hứa Thanh Sơn, há mồm cắn cằm hắn: "Du Tinh thì sao?"

"Quên rồi!" Hứa Thanh Sơn ôm chặt eo cô, khàn giọng: "Em không muốn ngủ à?"

"Không muốn ngủ ở đây." Hứa Thanh San lật xuống, lấy di động dưới gối đầu, ngồi dậy.

Màn hình sáng lên, hắt ánh sáng màu xanh nhạt lên nét mặt nghiêm túc của cô: "Em chưa nói chia tay anh, không cho phép nhìn người phụ nữ khác, liếc thêm một cái cũng không được."

"Em thì có thể nhìn người đàn ông khác?" Hứa Thanh Sơn bực bội chẹn họng cô.

Hứa Thanh San chột dạ, khóa màn hình điện thoại, nhào tới thơm hắn: "Anh có ý kiến?"

"Có." Hứa Thanh Sơn vươn tay giữ gáy Hứa Thanh San, hôn cô hồi lâu mới buông ra, ôm cô, mệt mỏi khép mi.

Biết hắn mệt, Hứa Thanh San chớp chớp mi, gối lên cánh tay hắn, yên lòng thiếp đi.

Buổi trưa, bọn Quan Hoài đến, tổng cộng hơn chục người, Du Tinh cũng trong số đó.

Bữa trưa bố trí trong nhà ăn của trường. Lúc Hứa Thanh San bước vào, các giáo viên đã ăn xong và rời đi. Bọn Quan Hoài và Phó Triết ngồi một cái bàn lớn, Chung Thành với Tống Bảo Ninh, cùng Hứa Thanh Sơn ngồi riêng một bàn.

"Thanh San!" Quan Hoài vừa đứng dậy thì Hứa Thanh Sơn đã duỗi tay dứt khoát túm cổ tay Hứa Thanh San, kéo cô ngồi xuống, không cho cô ngồi cùng bàn bọn Quan Hoài.

Nhà trường không cung cấp ăn ở, họ phải trả tiền bữa trưa này, Hứa Thanh Sơn mời khách.

Trông sắc mặt Du Tinh vẫn như thường, phải cái xem ra cả người rất tiều tụy, ánh mắt uất ức, đáng thương.

Từ lúc ngồi vào bàn, Phó Triết đã nhìn chằm chằm Tống Bảo Ninh và Chung Thành ngồi cạnh cô ấy, tức đến độ hai mắt cũng tóe lửa. Khương Hạo nhìn Quan Hoài, lại nhìn Hứa Thanh San và Hứa Thanh Sơn ngồi kế bên cô, cảm xúc anh ta khá phức tạp.

Những người khác đi cùng hoàn toàn không biết chuyện gì xảy ra, tay cầm đũa mà không ai dám ăn.

"Tôi ngồi bên này!" Quan Hoài lạnh mặt, nhấc chân đi thẳng tới ngồi vào chỗ trống sát Hứa Thanh San.

Cảm nhận được một luồng lửa giận phừng phừng, da đầu Hứa Thanh San nóng cháy. Cô điềm nhiên nhìn Chung Thành: "Chung Thành, anh qua đây đổi chỗ với em!"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.