Người còn chưa tới đã có thể nghe thấy tiếng giày cao gót dồn dập, Diêu Dinh đẩy cửa bước vào, theo sau là Sở Thành vừa mới đi đón cô.
Chỉ là cửa phòng vừa mở ra thì câu chất vấn muốn buột miệng thốt ra lại bị vướng ở khoé miệng, cô dừng chân lại, tay vẫn còn để ở tay nắm cửa.
Bảy năm không gặp, khuôn mặt tiều tuỵ của người mẹ đó làm cô không khỏi choáng váng, mẹ Diêu đang ngồi trên chiếc ghế sô pha êm ái, mặt ghế sô pha không lún quá nhiều, trên khuôn mặt đầy mệt mỏi đó lại đang lộ rõ vẻ thù địch.
Mẹ Diêu và Âm Tình quay đầu lại nhìn về phía cô, ở thời khắc đó Diêu Đinh mới thực sự ý thức được ý nghĩa của hai từ xa lạ là gì.
Cô và Mạnh Phù Sinh, Thiển Niệm, Sở Thành, Quan Dương, ai ai cũng đều gặp lại nhau, đoàn tụ với nhau nhưng không một ai trong số đó cho cô cái cảm giác như bây giờ.
Mạnh Phù Sinh đi qua, nắm lấy tay cô, không buông ra cũng không quá chặt dắt cô tới ngồi trên ghế sô pha.
"Con, có khỏe không?" Mẹ Diêu khẽ mở miệng.
"Những lời này có ý nghĩa sao?" Diêu Đinh khẽ nhướng mày, lấy giấy chứng tử ra đặt ở trên bàn: "Bà có thể giải thích cho tôi biết đây có nghĩa là gì không?"
Mẹ Diêu chỉ liếc mắt một cái đã biết đó là cái gì.
"Tôi hỏi bà tại sao ba tôi lại dị ứng với cồn? Tại sao lúc ông ấy xảy ra chuyện lại có cồn trong người?" Diêu Đinh nhìn thẳng vào bà bằng ánh mắt đầy lạnh lẽo: "Tôi tưởng rằng bà chỉ là không yêu ông ấy, chưa bao giờ nghĩ tới bà có thể ác độc như vậy!"
"Diêu Đinh, mẹ không có." Mẹ Diêu dùng tay đỡ trán mình.
"Bà không có à? Chẳng lẽ ba tôi lại tự sát?"
"Đây là ngoài ý muốn."
"Ngoài ý muốn cái gì?" Gân xanh trên cổ Diêu Đinh đều nổi hết cả lên, Mạnh Phù Sinh thấy vậy nắm chặt lấy tay cô.
Mẹ Diêu nuốt một ngụm nước bọt, rồi thở dài nói: "Ngày đó... Ngày đó mẹ uống rượu, sau khi ba con về nhà, mẹ muốn nói chuyện ly hôn với ông ấy, nhưng ông ấy lại vì con mà nói chờ một thời gian nữa, nhưng mẹ phải chờ đến bao giờ? Sau đó ba con và mẹ đã xảy ra tranh chấp, nhưng cuối cùng dịu đi, chỉ là trong lúc nói chuyện, ba con lại bối rối uống phải rượu của mẹ."
"Tuy rằng có uống rượu nhưng thật sự lúc ấy dường như không hề có vấn đề gì, chỉ là một ngụm mà thôi, ba con nói để ông ấy đi bệnh viện là được, không ngờ trằng trên đường đến bệnh viện ông ấy lại phát tác dị ứng mạnh đến như vậy, đến mức bị tai nạn xe cộ." Mẹ Diêu siết chặt lòng bàn tay của mình.
"Cho nên mẹ mới nói, một bước sai từng bước sai."
Sau khi mẹ Diêu nói xong, Diêu Dinh cứ như vậy nhìn bà hồi lâu, đến tột cùng sự thật là như thế nào, lỡ như cha cô muốn ly hôn với bà ta nhưng bà ta lại vì tiền mà không chịu thì sao? Lỡ như lúc đó ba cô đã dị ứng rất nghiêm trọng nhưng bà ta lại mặc kệ thì sao?
"Tôi thật sự không cảm nhận được một chút chân thành nào trong lời nói của bà." Giờ đây cả người Diêu Đinh vô cùng lạnh lẽo: "Làm sao tôi có thể tin tưởng bà? Mục đích bà tìm Mạnh Phù Sinh không cần nghĩ tôi cũng biết bà là vì tiền."
"Không phải sao?"
"Không phải." Mạnh Phù Sinh vừa dứt lời, mẹ Diêu và Âm Tình thoáng chốc kinh ngạc nhìn về phía anh.
Mạnh Phù Sinh liếc mắt nhìn bọn họ rồi nhẹ nhàng nói nhỏ với Diêu Đinh: "Chúng ta đi ra ngoài nói chuyện nhé."
Anh kéo Diêu Đinh ra khỏi phòng rồi đóng cửa lại: "Mẹ của em biết được em trở về, biết được anh và em ở bên nhau nên mới liên lạc với anh."
"Bà ta tìm anh chỉ là muốn anh chăm sóc tốt cho em."
Diêu Đinh nghi hoặc ngẩng đầu nhìn về phía anh: "Anh không gạt em chứ."
Mạnh Phù Sinh sờ nhẹ cằm của cô rồi mỉm cười nói: "Đến anh nói cũng không tin à?"
Diêu Đinh lắc đầu.
"Thật đấy. Anh không nói với em bởi vì anh biết em không cần bà ta quan tâm."
"Đinh Đinh, mèo con trong nhà đói bụng rồi, em về nhà cho mèo ăn nhé, những chuyện khác cứ giao cho anh được không?" Mạnh Phù Sinh vuốt mái tóc dài, ôm lấy cô.
"Không cần cảm thấy gáng nặng gì cả, tha thứ không phải là chuyện em cần làm, chuyện em phải làm đó là sống thật tốt."
Mạnh Phù Sinh đẩy cửa ra rồi nói với Sở Thành: "Đưa chị dâu của em về nhà, khi nào đến thì nhắn tin cho anh."
"Anh đừng lo." Sở Thành cầm lấy chìa khoá xe.
Diêu Đinh không còn nhìn về phía ghế sô pha nữa, nói với Mạnh Phù Sinh: "Em sẽ ở nhà chờ anh."
"Được, chờ anh nhé."
Diêu Đinh đi theo Sở Thành về phía trước được vài bước, đột nhiên Âm Tình lại đi ra kêu cô một tiếng: "Diêu Đinh."
Cô quay đầu lại thì nghe được Âm Tình nói: "Tôi luôn biết có một số thứ không thể cướp đi, nhưng tôi... vừa hâm mộ lại vừa ghen ghét cô. Câu chuyện cổ tích cô bé lọ lem rất hay nhưng thật tiếc tôi không phải, cảm giác tự ti dù sao vẫn còn trong máu."
Diêu Đinh đối với Âm Tình căn bản không thể nói là hận thù hay chán ghét gì, nhưng mà bức tường phân cách ấy vẫn luôn tồn tại, sẽ không có ai bằng lòng chia sẻ mẹ của mình với một cô gái không quen biết, ngay cả nhà ở hay là bạn bè, khi mà cái gai nhọn cuối cùng cũng được rút ra, cô nói: "Chúng ta đều tự ti."
"Nhưng chúng ta đều có thể có những lựa chọn khác nhau." Nói xong cô liền xoay người đi.
"Tôi còn muốn nói với cô là, thật ra Hứa Ân Đào đã nói với tôi, người bạn thân tốt nhất của cô ấy vẫn luôn là cô." Âm Tình nhìn theo bóng dáng của cô.
Diêu Đinh chỉ dừng lại rồi lại tiếp tục đi về phía trước.
Có một số tình cảm, hãy cứ để nó ở đó mãi mãi, đã từng làm bạn qua quãng đường dài là may mắn rồi, vậy là đủ rồi.
Âm Tình đứng ở cửa không có đi vào nữa, mẹ Diêu hỏi Mạnh Phù Sinh đang ngồi đối diện: "Hà tất gì phải nói dối, tôi cũng không sợ tôi trong lòng con bé xấu xa hơn."
Mạnh Phù Sinh đốt một điếu thuốc, tản ra sương khói: "Tôi không phải vì bà."
"Tôi chỉ là không muốn cô ấy bởi vì bà, mà đối với khái niệm gia đình này thất vọng hơn thôi, tôi cũng không thể cho phép bà làm tổn thương cô ấy một lần nữa."
Mạnh Phù Sinh quay chiếc bật lửa trong tay, giọng nói lạnh băng vang lên: "Tôi sẽ cho bà một khoản tiền, là vì bà đã đưa Đinh Đinh đến thế giới này, còn số tiền này xử lý như thế nào đó là chuyện của bà."
"Nhưng mà từ nay về sau, bà sẽ không liên quan gì đến chúng tôi nữa."
"Sử dụng ma tuý là một cái động không đáy, cậu đã giúp ba Âm Tình một lần, cậu có thể giúp ông ấy không?"
"Ngoại trừ số tiền này, tôi không thể đồng ý bất kỳ điều kiện nào khác."
"Dựa vào cái gì cậu có thể thay con bé quyết định? Nếu con bé không đồng ý phụng dưỡng cho tôi lúc tuổi già, tôi có thể ra toà kiện." Mẹ Diêu cau mày.
"Bà cứ việc kiện." Mạnh Phù Sinh để bật lửa trên bàn rồi không ngừng gõ xuống: "Tôi muốn xem toàn bộ Tỉnh Hoà này sẽ có luật sư nào chịu nhận đơn kiện này của bà."
Mẹ Diêu siết chặt áo choàng: "Bây giờ internet phát triển như vậy, vài tờ báo viết về phu nhân của chủ tịch công ty như cậu ngại nghèo yêu giàu, bỏ rơi mẹ ruột không phụng dưỡng, đối với công ty của cậu có tổn hại lớn như thế nào cậu có dự đoán được không, lời đồn có sức mạnh như thế nào cậu có biết không."
"Cậu sẽ bởi vì vậy mà thân bại danh liệt, cậu cũng cam tâm tình nguyện sao?"
Mạnh Phù Sinh cười lạnh một tiếng: "Bà biết tại sao lời đồn lại đáng sợ không?"
Điếu thuốc đã cháy hết: "Bởi vì xung quanh không có ai có thể tin tưởng vào ta, giống như cô hồn dã quỷ."
"Nhưng chỉ cần người ta yêu chịu tin tưởng vào ta, cũng đủ để vượt qua thiên quân vạn mã."
Mạnh Phù Sinh đứng lên: "Tôi khuyên bà một vừa hai phải thôi, cái bộ dạng uy hiếp đã sớm không có tác dụng với tôi, sở dĩ tôi liều mạng cũng muốn đạt được vị trí ngày hôm nay, chính là vì để tránh cho cô ấy không gặp phải đám người xấu xa như các người."
"Ngay cả khi phải dùng thủ đoạn dơ bẩn xấu xa mới có thể bảo vệ cô ấy an toàn, tôi cũng không quan tâm."
"Bà cứ việc thử xem, xem bà có thể động tới một xu một đồng nào của cô ấy không."
Anh vừa nói xong, liền đi thẳng ra khỏi cửa, mẹ Diêu đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn thấy gió đang đập vào cửa kính, bà đột nhiên thì thầm gì đó như thể đang nói với cha Diêu: "Có một người chịu vì con bé như vậy, cũng coi là theo ý nguyện của ông."
Sau khi Mạnh Phù Sinh về đến nhà, thì Diêu Đinh đang chải lông cho mèo con.
"Sau lâu như vậy mới về vậy anh? Có phải mẹ em ra điều kiện với anh không, em nói với anh rồi, ngàn vạn lần không được đáp ứng bà ấy."
"Không có, em đừng suy nghĩ nữa nhé." Mạnh Phù Sinh bế mèo con lên, đưa túi giấy trong tay cho cô: "Anh mua thức ăn mèo cho nó nè."
Diêu Đinh mở ra vừa thấy tất cả đều là đồ hộp cho mèo, bật cười nói: "Không phải anh rất ghét bỏ nó sao?"
"Cô gái nhà mình, ghét bỏ cũng phải nuôi."
"Nghe những lời này, sao em lại cảm thấy anh đang ám chỉ gì em nhở?"
"Anh làm sao dám ghét bỏ Diêu tiểu thư của anh chứ."
"Biết điều đó." Cô nhéo nhéo móng vuốt nhỏ của Mộng Mộng.
Diêu Đinh đột nhiên sờ sờ đuôi tóc của mình rồi nói với anh: "Phù Sinh, em muốn cắt tóc."
"Cắt rớt phiền não sao?"
"Coi như vậy đi."
"Anh giúp em cắt nhé, thế nào?" Mạnh Phù Sinh xoa xoa mái tóc dài của cô.
"Người ta toàn là phu quân giúp nương tử kẻ chân mày, làm gì có cắt tóc giúp chứ?"
"Có gì đâu, anh không muốn người khác chạm vào tóc của em."
"Anh thiếu đánh à." Diêu Đinh đánh anh một cái "Cắt thật á?"
"Còn có thể giả sao?" Mạnh Phù Sinh thuộc phái làm thật nên vừa nói xong anh lập tức lấy một cái giương để bàn ra, rồi trải mấy tờ báo lên sàn nhà, sau đó tìm một cái chăn mỏng quấn cô lại.
"Anh nghĩ xem em nên cắt bao nhiêu?" Diêu Đinh hỏi anh: "Anh biết cắt không? Sẽ không cắt so le không đồng đều chứ?"
Mạnh Phù Sinh dùng lược chải tóc cô, còn rất chuyên nghiệm mà xịt ướt tóc, nói với cô trong gương: "Anh thấy cắt khoảng 3-4 cm, em thấy em được không?"
"Cho dù trình độ có đến nỗi nào, em cũng phải tin vào khả năng học hỏi của ông xã mình chứ."
"Anh có học qua đâu."
"Diễn tập trong đầu một lần là đủ rồi."
Diêu Đinh cảm thấy chỉ có cô và Mạnh Phù Sinh mới sẵn sàng cùng nhau làm những chuyện không đáng tin cậy thế này thôi, chỉ cần nhớ tới là làm liền, mà lần nào cũng làm rất vui vẻ, không hề lo lắng về mức độ hay trình độ của vấn đề gì cả: "Vậy anh cắt đi, em thế nào cũng được."
Cái kéo mở ra đóng lại, tiếng kim loại trong ngừng vang lên, Mạnh Phù Sinh nhẹ nhàng cầm mái tóc dài của cô, những sợi tóc cứ không ngừng rơi trên mặt đất, để cho quá khứ rời xa chúng ta.
Dưới ánh trăng trong đêm dài chậm trôi đó, anh tựa vào mái tóc dài mềm mại của cô, thô nặng thở dốc ở bên tai, một nụ hôn rơi lên ngực của ai kia, trầm mê với vừa vặn cùng mềm mại.
Còn cô thì xinh đẹp nở rộ dưới thân ai đó, quấy chặt lấy cơ thể nóng bỏng, nơi giao hợp chặt chẽ ràng buộc kết nối, cổ vũ anh đi vào, tìm hoan luân hãm.
Nhịp tim lỡ nửa nhịp.
Dù cho đêm dài chậm trôi, cuối cùng rồi trời cũng sẽ sáng, nguyện cùng giai nhân bên nhau dài lâu, vượt lửa qua sông, cam tâm tình nguyện.