"Tối này sẽ tham gia yến hội ở Cung gia, mày về sớm thay quần áo cho tao." Từ sáng sớm mẹ Diêu đã bắt đầu thử trang phục dạ hội cho tối nay.
"Còn nữa sao mày lại muốn mặc đồng phục đi học vậy? Bày cái dáng vẻ đó cho ai xem, để người khác thấy còn tưởng tao không cho mày ăn không cho mày mặc."
Diêu Đinh chỉ trầm mặc không nói, mang giày xong rồi đi ra ngoài.
Không biết bắt đầu từ khi nào, chủ đề thú vị nhất trong lớp hay thậm chí là cả khối lại là thảo luận về hoàn cảnh gia đình của Mạnh Phù Sinh.
Có người nói mẹ của Mạnh Phù Sinh đã cho ba anh đội nón xanh[1] sau đó bỏ trốn, còn ba của anh thậm chí còn không thèm xác nhận xem hai anh em có phải là con mình hay không, trực tiếp bỏ bê gia đình, cho nên anh và đứa em gái của mình căn bản không có ai quản.
[1]: Ngoại tình
Còn có người nói ba của Mạnh Phù Sinh vốn chính là một ma cô[2], còn mẹ anh làm gái, hai người kết bè kết phái kiếm sống, sau đó chơi đủ rồi thì đường ai nấy đi.
[2]: Ma cô: kẻ làm nghề dẫn gái cho khách làng chơi.
Vô vàn những từ ngữ cấm kỵ khơi gợi lên lòng hiếu kỳ của mỗi người, cuộc sống buồn tẻ vô vị của ba năm cấp ba có thể nghe được những câu chuyện như vậy, thật sự luôn luôn làm cho người khác cảm thấy hứng thú, đã thế nhân vật trong câu chuyện lại còn là người đang sống sờ sờ bên cạnh mình.
Lời đồn giống như một làn khói trắng, du ngoạn đến trần gian, quanh quẩn trong miệng mỗi một con người, sau đó trở thành làn khói đen đặc, làm người ta hít thở không thông.
Ngoài hành lang, trên sân thể dục, ở hàng ghế sau lớp học hay là trong lớp học, mỗi một nơi Mạnh Phù Sinh đi ngang qua đều sẽ có âm thanh xì xào tự động vang lên.
"Cậu nhìn kìa, chính là cậu ta đó, lúc trước mình nghe nói mẹ cậu ta làm gái đấy."
"Suỵt, cậu nhỏ giọng một chút, đừng để cậu ta nghe được."
Hai nữ sinh trên hành lang thấp giọng thì thầm, đi qua rồi vẫn còn không ngừng liếc nhìn.
"Mình biết cậu ta, rất nhiều lần thi cậu ta đều đứng nhất toàn khối."
"Thật là lãng phí chỉ số thông minh và gương mặt kia của cậu ta."
"Làm sao vậy?"
"Cậu không cảm thấy rất dơ sao? Một đứa trẻ sinh ra có cha mẹ như thế, cho dù là học lực có tốt như thế nào, không phải huyết thống vẫn rất ghê tởm sao?"
"Nói ghê tởm cũng quá khoa trương đi."
"Vậy cậu thử tự mình tưởng tượng xem mẹ chồng tương lai của cậu làm gái, ba chồng là một ma cô, còn không ghê tởm à?" Vừa nói xong, nữ sinh kia dường như thật sự tưởng tượng một chút, biểu tình chán ghét ngập tràn cả khuôn mặt.
"Đúng thế nhỉ."
Còn nam sinh trong phòng học thừa dịp anh không có ở trong lớp, lớn tiếng nói: "DM, bài nhóm cuối tuần này tao không muốn làm chung với tạp chủng do kỹ nữ sinh ra đâu."
"Vậy mày dứt khoát ném cho một mình nó làm đi, chúng ta vừa lúc đi đánh bóng rổ."
Một tràng cười sảng khoái không ngừng vang lên.
Trường học nhìn như tường đồng vách sắt như thế vậy mà đã nhanh chóng lan truyền lời đồn đến trên bàn cơm của mỗi gia đình.
"Vậy con nhất định phải tránh xa nó ra, đứa trẻ của loại gia đình này thế mà còn thông minh, ba thấy, về sau nếu không chừng sẽ là nhân cách chống đối xã hội đấy."
"Để ba gọi điện cho chủ nhiệm của con, bảo ông ấy đổi chỗ ngồi cho con, tránh xa cái nam sinh này một chút."
Các nữ sinh bàn trước và sau của Mạnh Phù Sinh đều được chuyển đi.
Những lời như vậy đã sớm truyền tới tai của Diêu Đinh, còn Mạnh Phù Sinh nhất định cũng biết rằng bản thân đang bị đặt trong vòng xoáy của lời đồn, nhưng mà tại sao anh lại không hề có một chút phản ứng nào?
Trước đây, có rất nhiều nữ sinh gửi thư tình cho Mạnh Phù Sinh, thậm chí chỉ có vài phút chuyển tiết cũng cầm đủ loại đề tới hỏi anh, hy vọng có thể nói chuyện với anh vài câu, nhưng mà anh chưa bao giờ trả lời lại, chỉ trực tiếp viết cách giải rồi đưa cho đối phương.
Vậy mà hiện giờ nhìn thấy anh giống như là nhìn thấy bệnh dịch, tránh xa ra.
Từ đó đến bây giờ Diêu Đinh vẫn luôn không hiểu một điều, đó là tại sao con người lại yếu ớt đến như vậy. Không cần biết đã từng có bao nhiêu người mở miệng nói họ thích bạn, nhưng chỉ cần một người nói rằng họ chán ghét bạn, bạn sẽ không thể chịu đựng nổi.
Trái tim của bạn vẫn sẽ bị mổ ra, bạn sẽ quên mất đi cảm giác được thích là gì, bạn sẽ không thể nghe được bất kỳ một sự thiện ý nào, hàng ngàn lời ngon tiếng ngọt đều sẽ bị hư hoá tiêu tán hết, vậy mà một câu chán ghét kia lại rõ ràng ở trước mắt, khắc sâu vào xương cốt.
Cô cảm thấy con người sẽ như vậy là bởi vì chúng ta vĩnh viễn không thể nào đoán ra được những lời tôi thích bạn là thật hay giả, nhưng lại có thể hiểu được cái câu chán ghét kia nhất định là phát ra từ nội tâm.
Mà sự chán ghét này đang chồng chất lên nhau một cách tàn nhẫn xung quanh Mạnh Phù Sinh, từng lớp từng lớp một, bao phủ lấy anh.
Diêu Đinh nhìn sườn mặt của Mạnh Phù Sinh, cô muốn biết chẳng lẽ anh không sợ hãi sao? Không sợ hãi bị thế giới này vứt bỏ sao?
Cuối cùng, khi cô gái cuối cùng xung quanh Mạnh Phù Sinh cũng bị đổi đi, Mạnh Phù Sinh mới quay đầu nhìn về phía cô, không chút để ý hỏi: "Cậu không đổi đi sao?"
Mặc dù âm thanh này nghe ra không hề có một tia dao động nào, cũng không hề có ý quan tâm, nhưng cây bút bị siết chặt trong tay đã bán đứng anh muốn nghe câu trả lời biết bao nhiêu.
Diêu Đinh nhìn Mạnh Phù Sinh mười mấy giây, không nói gì, cúi đầu bắt đầu làm bài tập.
Mạnh Phù Sinh cười khổ một tiếng, như là trong lòng đã sớm biết được sẽ là đáp án như vậy, từ trước đến nay anh vẫn luôn một mình.
Khi Diêu Đinh đến trường vào ngày hôm sau, từ cổng trường mọi người đã bắt đầu nhìn chằm chằm vào cô, sau đó âm thanh xì xào quen thuộc cũng bắt đầu vang lên bên cạnh cô.
Vừa mới đi đến cửa lớp, cô liền nghe được: "Ê ê! Nhìn cậu ta kìa."
"Lộ liễu quá rồi đấy."
"Cậu ta đang làm gì vậy."
Mạnh Phù Sinh khẽ nhướng mày nhìn về phía cửa lớp, khuôn mặt ngày thường lúc nào cũng lạnh như băng, vậy mà vào thời khắc này đây lại nhanh chóng tan rã. Anh nhìn thấy Diêu Đinh đang mặc một bộ đồng phục mới tinh, từng bước từng bước không do dự đi về phía anh trong ánh mắt khác thường của mọi người.
Cô dùng âm thanh không lớn không nhỏ, vừa vặn cho toàn bộ lớp học đều nghe được nói với anh: "Mạnh Phù Sinh, mình sẽ không đi. Chỉ cần cậu còn ở đây, mình sẽ không đi."
Cho dù có đặt mình vào trong vòng xoáy đấy, mình cũng bằng lòng ở bên cạnh cậu vô điều kiện.
Chúng ta cùng với thế giới là kẻ thù.
Giống như ngày đó ở trước cửa nhà cô, Mạnh Phù Sinh nhìn cô chăm chú, mỉm cười và nói: "Được."
Thế giới của anh chỉ cần một mình em là đủ, chỉ cần em bằng lòng đi đến bên anh.
Kể từ ngày đó, Mạnh Phù Sinh và Diêu Đinh của trường trung học Tỉnh Hoà 1 trở thành những người nổi tiếng nhất trong trường.
Cậu nhìn kìa, chính là chàng trai và cô gái đó.
Từ sáng ra khỏi nhà đến giờ, Diêu Đinh đã rầu rĩ không vui không muốn nói chuyện, đối với cô mà nói, tham gia yến hội cái gì chứ, chẳng qua đó chỉ là nơi để mẹ cô cầm cô theo đi kiếm lợi thôi.
Cô nằm dài trên bàn rồi bắt đầu viết loạn vẽ loạn vào những khoảng trống trong sách giáo khoa, vẽ xong sách giáo khoa của mình rồi còn chưa đủ, vẽ qua sách của Mạnh Phù Sinh luôn, cuối cùng toàn bộ cuốn sách của ai kia đều bị cô vẽ tùm lum các loại hình vẽ nhỏ, không thể hiểu được là hình đa giác hay là hình tam giác.
Mạnh Phù Sinh biết đây là thói quen của cô khi tâm tình không tốt, nên liền lấy ra một chồng sách giáo khoa cho cô vẽ.
Thời gian đã gần tới giờ tan học, Diêu Đinh tưởng tượng đến việc lát nữa phải ứng phó với đủ loại người hư tình giả ý[3] càng làm cô không muốn về nhà.
[3]: Hư tình giả ý: Chỉ sự giả dối nhiệt tình bên ngoài, nhưng trong lòng không nghĩ như vậy.
Sau khi tiếng chuông vang lên, người trong lớp đã về gần hết, Mạnh Phù Sinh cũng đã thu dọn đồ xong đứng lên chuẩn bị đi về, thấy cô còn nằm trên bàn, anh xách cổ áo cô lên: "Còn không đi?"
Diêu Đinh ngồi dậy, sau đó bỗng nhiên bắt lấy tay áo của ai kia, giống như một đứa trẻ nói với anh: "Mạnh Phù Sinh, cậu dẫn mình về nhà được không?"
Vài giây sau Mạnh Phù Sinh mới hiểu được ý của cô, sau đó hạ thấp người xuống: "Không sợ mình bán cậu sao?"
Diêu Đinh lắc đầu, ngửa đầu cười với anh: "Cậu sẽ tiếc đấy."
Mối quan hệ ái muội mơ hồ xoay quanh, chỉ còn một điểm mấu chốt nữa, sau đó Mạnh Phù Sinh trở tay dùng sức nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn trắng nõn của cô, trực tiếp kéo cô từ trên ghế ngồi đâm vào lòng ngực của mình, mang theo ý vị cảnh cáo nói: "Cùng mình về nhà, là chạy không thoát đâu."
Diêu Đinh không hề có một chút ý nghĩ nào muốn đẩy Mạnh Phù Sinh ra, mà còn kiễng chân lên dùng giọng điệu mang theo chút kiêu khích nói ở bên tai anh: "Vậy cậu phải xem trọng mình nhé."
Mạnh Phù Sinh không nói hai lời giúp cô nhanh chóng thu dọn cặp sách, sau đó lập tức lôi kéo cô đi.
Nhà anh cách trường học cũng không xa, đã vậy hai người nào đó còn đi như bay, không lâu sau bọn họ đã đến nơi rồi.
Một tay Mạnh Phù Sinh lấy chìa khóa mở cửa ra, một tay vẫn còn nắm chặt tay của Diêu Đinh.
"Mạnh Phù Sinh, có chắc là nhà cậu không có ai không?" Trái tim của Diêu Đinh đang nhảy bùm bùm, cô còn cảm thấy Mạnh Phù Sinh như là đang chịu đựng cái gì đó.
"Không có."
Giọng điệu gấp gáp, trong lòng ai kia thầm nghĩ sao hôm nay cái cửa này khó mở thế này?
Khoảng khắc cánh cửa mở ra, Diêu Đinh chỉ cảm thấy bản thân giống như bị kéo vào ngay lập tức, giây tiếp theo đã bị ai đó hung hăng đè trên cửa, đến lúc mà dường như có dự cảm rằng sống lưng của mình sắp va vào cửa cứng thì lại đụng phải lòng bàn tay nóng bỏng đã được lót sẵn ở đó.
Trong phòng không có bật đèn, tối đen như mực nên không thấy đường, bản thân chỉ cảm thấy chỉ cần nắm chặt người trước mắt này mới có thể an tâm, sau đó cô nghe được tiếng cặp sách với chìa khoá bị vội vàng ném xuống, còn có tiếng hít thở nặng nhọc của ai kia làm Diêu Đinh không khỏi rùng mình.
Mạnh Phù Sinh dính sát vào cơ thể áp xuống, nắm lấy cằm dưới của cô, sau đó trực tiếp hôn lên đôi môi đỏ mọng ấm áp của Diêu Đinh, vừa khẩn trương lại vừa nóng bỏng. Anh dùng sức liếm mút, không ngừng lặp đi lặp lại.
Diêu Đinh chưa kịp ý thức được, mày nhăn lại, chỉ cảm thấy cảm xúc tê tê dại dại truyền từ đôi môi, giống như có một luồng điện rất nhỏ đang từ môi mỏng của anh dẫn vào cơ thể của cô, sau đó bắt đầu nhanh chóng lan rộng.
Mạnh Phù Sinh dùng đầu lưỡi liếm cô hết lần này tới lần khác, như là phác hoạ hình dạng đôi môi của cô, hút lấy đôi môi đầy đặn đến ướt nóng, Diêu Đinh cảm thấy giờ này khắc này mình đang bị anh hôn đến mức xương cốt cũng đều tê dại hết.
Dường như vẫn chưa thỏa mãn, Mạnh Phù Sinh đưa tay ra sau lưng, sau đó bế cô lên cao ngang với mình, đè trên cửa. Diêu Đinh bởi vì không có trọng lực mà có chút kinh ngạc mở miệng ra, còn chưa tới kịp kêu ra tiếng, Mạnh Phù Sinh đã cạy hàm răng cô ra, đầu lưỡi dò xét chạm vào chiếc lưỡi mềm mại của ai kia, như là khiêu khích cô tự đưa nó vào miệng mình.
Làm sao Diêu Đinh có thể làm điều đó?
Đầu lưỡi của cô hoảng loạn né tránh, gần như sắp thở không nổi rồi nhưng Mạnh Phù Sinh lại không cho cô bất kỳ khe hở thời gian nào, môi lưỡi giao hoà lẫn nhau phát ra tiếng nước tấm tắc dâm mĩ.
Tình yêu mãnh liệt không thể nào kìm được, ngay cả lòng bàn tay nóng rực cũng bắt đầu luồn vào cái áo khoác rộng thùng thình, đi lên phía trước không ngừng vuốt ve, sau đó ai kia đặt trên trước ngực mềm mại của cô, toàn bộ tay ôm lấy bộ ngực non nớt, còn ngón tay cái thì nhẹ nhàng xoa nắn đè ép từng vòng từng vòng một.
Cho dù còn cách một lớp nội y, thì chân của Diêu Đinh cũng đã mềm nhũn, khoái cảm xa lạ như vậy làm cô có chút không biết làm gì, một bên thì đón nhận nụ hôn nồng nhiệt của anh, một bên thì cảm nhận được động tác trên tay của ai kia, nhưng cô thật sự không chịu được nữa, dùng tay đẩy đẩy Mạnh Phù Sinh ra.
Như là hôn chưa đủ nhưng cũng đã lâu rồi, rốt cuộc Mạnh Phù Sinh mới buông môi cô ra để cô thở, vừa nghe tiếng thở dốc của cô, anh vừa nhẹ nhàng ngậm lấy vành tai trái, liếm qua liếm lại, bởi vì nơi đó mẫn cảm nhất nên Diêu Đinh cảm thấy như là một dòng nước ấm đột nhiên chảy ra từ phía dưới của mình.
"Mấy giờ về nhà?" Mạnh Phù Sinh vừa liếm tai cô vừa hỏi, vẫn còn có chút mơ hồ.
"Hả?"
"Trước mấy giờ phải về nhà?" Mạnh Phù Sinh lại kiên nhẫn hỏi một lần nữa, nhưng lực độ trên tay lại tăng thêm một chút.
"11.. 11 giờ." Giọng nói của Diêu Đinh hơi run.
Mạnh Phù Sinh liếc mắt nhìn đồng hồ, đã 10:40, chịu đựng dục vọng ôm lấy cô nói: "Thời gian không đủ."
"Thời gian gì?"
Mạnh Phù Sinh lại xoa mạnh cô vài cái, sau đó thì thầm vào tai cô: "Thời gian ăn em."
Những lời này cô vẫn có thể nghe hiểu, toàn bộ gương mặt đều đỏ bừng hết cả lên.
Lúc được Mạnh Phù Sinh đưa về nhà đã 11:20, cô mới vừa vào cửa còn chưa kịp đổi giày, đang nghe được tiếng mẹ đang đi nhanh về phía mình.
Bốp --
Một cái tát cực mạnh trực tiếp làm cô ngã xuống đất.
"Tại sao tối nay mày không đi?" Một giọng nói sắc bén vang lên.
"Có phải mày muốn làm tao xấu hổ mất mặt trước mặt mọi người đúng không?"
"Mày còn tưởng rằng ba mày còn sống để mày có thể tùy tiện tùy hứng à?"
Vào thời khắc đó Diêu Đinh đột nhiên hiểu rõ, tại sao Mạnh Phù Sinh không hề sợ hãi sự chán ghét người khác.
Bởi vì có người mình yêu sâu đậm trong lòng cũng đủ làm người ta dũng cảm hơn, những người khác chán ghét thì đã sao? Không quan trọng.
Trong lòng cô bây giờ tràn ngập hình ảnh của Mạnh Phù Sinh, cũng cho cô đủ sức mạnh để ngẩng đầu lên nhìn thẳng mẹ của mình: "Ba của tôi đã chết, nhưng bà cũng không xứng quản tôi."
"Sinh ra tôi thì là mẹ sao? Bà có bao giờ gánh vác trách nghiệm được một ngày nào không?"