Nông Gia Ác Phụ

Chương 38



Nhị lão may thêm quần áo mới, người bên ngoài đều biết cả, còn người sống cùng dưới mái hiên nhà có thể không nhìn ra được sao? Trình Gia Phú và Trình Gia Quý có chút nóng mặt, nghĩ lão tam đã hiếu kính cha nương rồi, còn bọn họ sau khi phân ra ở riêng thì vẫn còn luống cuống chân tay chưa đem cuộc sống thường ngày trải qua đầy suôn sẻ được, huống hồ có thẻ làm gì báo hiếu cho hai vị trưởng bối đây, trong đêm, hai người đóng cửa lại cùng bàn bạc với vợ của mình.

Trong những ngày này, không riêng gì đang ông phải xuống đất phụ trách làm việc, mà những việc lặt vặt trong nhà như cho gà, cho heo ăn, nấu ăn giặt giũ, dọn dẹp cũng đủ làm cho Lưu thị và Chu thị kiệt sức rồi. Hiện tại không dễ gì bà bà không nói với các nàng, nhưng họ lại cảm thấy công việc của mình từ sáng đến tối đều chưa xong, không có một giây lát thanh nhàn nào cả.

Giống như lúc này, các nàng đã mệt mỏi chết đi được, mà chồng còn ngồi đó bàn đến chuyện hiếu kính, Chu thị tính tình nhẫn nhịn tốt hơn, tuy rằng đối với việc phân gia ở riêng vẫn còn canh cánh đau trong lòng, nhưng vẫn cho rằng hiếu kính thì cần phải làm.

“Sáng mai ta sẽ làm thịt một con gà, nấu xong mang sang cho cha nương một bát, mà lúc này hai vợ chồng ta cũng mệt mỏi quá sức rồi, cần ăn hai ba miếng để bồi bổ cơ thể”.

Chu thị nói giết gà, Trình Gia Quý cảm thấy được, nên không nói lời gì vô nghĩa nữa, vì thế nằm xuống nghỉ ngơi.

Trình Gia Phú bên này thì không suôn sẻ như vậy, theo như lời Lưu thị kể lể thì lúc gia đình phân gia, cha nương nói bọn họ ở một mình, không ở cùng với con trai. Nhưng hôm nay nương vẫn nấu ăn giặt giũ cho lão tam bình thường nhiều việc như vậy, lão tam đưa tiền cho may quần áo cũng phải, nương cũng không giúp đại phòng làm cái việc gì cả, bây giờ lại không phải là tết nhất thì hiếu kính là cái gì?.

“Ta cảm thấy bản lĩnh của chúng ta không lớn bằng hắn thì cũng đừng so đo với hắn làm gì, hiện tại Trình Gia Hưng hắn kiếm được rất nhiều tiền, nếu hắn cứ cấp cho nương cái gì thì ta đều làm theo sau thì ngày tháng cuộc sống trôi qua được à? Có bao nhiêu năng lực thì làm bấy nhiêu sức đi, chàng nếu cảm thấy mình làm đại ca không có mặt mũi thì làm giúp cha nương chẻ củi gánh nước đi, chứ lúc này tiêu tiền cũng không có đâu? Trình Gia Phú chàng nghĩ lại đi, lúc chúng ta phân gia không có một đồng bạc nào, bây giờ tất cả trông cậy vào việc tích góp bán mấy quả trứng gà, còn có đầu heo kia, và bao gồm sản lượng lương thực ở ngoài ruộng kia……Những thứ này bán đi quay vòng phải vài năm mới tích góp xây được cái nhà, chàng nếu là hôm nay một hiếu kính, ngày mai một hiếu kính, vậy thật sự muốn xây cái nhà không dậy nổi, chàng học huynh đệ kia sống như vậy, huynh đệ chàng có thể lấy tiền ra giúp chàng xây nhà mới không?”.

Lời này nói ra cũng không có gì sai, Trình Gia Phú có điểm bị thuyết phục, thầm nghĩ vẫn là chính mình bản lĩnh không đủ, không có khả năng để lo lắng cho hai bên.

Lưu thị thấy hắn có ý thoả hiệp, liền nói tiếp: “Ta sẽ tranh thủ thời gian làm đôi giày, chờ đến tết đoàn viên thì đưa đi qua cho cha nương, như vậy được không? Hiện tại phân gia rồi, chúng ta ai cũng không thể trông cậy vào được, quan trọng nhất không phải là nghĩ cách để cuộc sống khấm khá hơn sao? Có thể tiết kiệm được gì thì tiết kiệm đi”.

Trình Gia Phú xoa bóp bả vai: “Ngươi trước kia hiểu được như vậy thì gia đình không đến mức phân gia, lại nói, nếu đại gia đình đồng tâm hiệp lực thì cuộc sống trôi qua tốt quá rồi, tẩu tử đệ muội các ngươi cũng có thể san sẻ công việc trong nhà………”.

“Phân đều đã phân gia cả rồi, chàng nói lời này thì có ích gì nữa? Lại nói một cây làm chẳng nên non, nháo ầm ĩ thành ra như vậy chàng cũng đừng đổ thừa cho mình ta? Nương đã nói đồng tiền đã lật qua thì để cho nó lật qua đi, chàng còn nhắc lại nó. Hiện tai hai ta nên cố gắng phấn đấu nhìn về phía trước, để có cuộc sống trôi qua thuận lợi, chờ đến lúc thu hoạch, ta lưu lại một ít đồ ăn trong nhà rồi tất cả đều bán đi, cuối năm heo nuôi được cũng bán, còn có trứng gà này nọ bán hết cũng được mấy lượng bạc, đến lúc đó thì tính cách khác”.

“Chỉ cần làm cách nào…….Nhìn vào nhà mẹ đẻ ta, ta thật sự rất sợ, nghe nói đậu phộng giá lại giảm xuống như cũ, bọn họ không còn cách nào khác, chỉ có thể bán cho của hàng lương thực, lỗ vốn cũng không ít”.

Chuyện này không nên nhắc tới, nhắc tới trong lòng Lưu thị lại thấy khó chịu, nàng không muốn nghĩ nữa nên nói đi ngủ, ngày mai còn phải dậy sớm. Trình Gia Phú cong muốn khuyên nàng, xem trong khoảng thời gian này thức ăn có thể tốt hơn một chút không, mỗi ngày làm nhiều vất vả đổ mồ hôi như vậy, thì thấy Lưu thị đã nhắm mắt lại, hắn rốt cuộc cũng không nói ra miệng.

Sáng ngày hôm sau, Chu thị thật sự đã làm thịt một con gà không đẻ trứng, buổi trưa bưng một bát sang cho Hoàng thị, nghĩ lại rồi bưng nửa bát cho Thiết Ngưu đang chơi trong sân. Lúc Trình Gia Phú trở về thì nghe con trai nói thẩm thẩm cho bát canh gà, hắn vốn đã buông xuống việc hiếu kính, hiện tại nghe nói chi thứ hai làm thịt gà, càng không thể ngồi yên được nữa. Vì thế mấy ngày nay hắn cướp hết việc làm của cha, Trình Lai Hỉ làm nói rất nhiều nhưng hắn không nghe, mỗi ngày hắn rời giường sớm nhất, và nghỉ ngơi cũng muộn nhất. Thấy con trai trưởng đã mệt thành ra như vậy, Trình Lai Hỉ đau lòng, nói không cần phải làm.  Trình Gia Phú mệt thật sự, còn nói không có việc gì, còn nói hắn cũng không có làm việc khác, nên dư sức làm được.

Nói xong lời này không đến hai ngày, Trình Gia Phú đầu váng mắt hoa thẳng tắp ngã xuống ruộng, làm cho lão cha sợ hãi một phen. Trình Lai Hỉ sai sử con thứ hai đem lão đại cõng trở về nhà, còn chính mình chạy tới thỉnh lang trung, tới xem qua thì nói là do mệt mói, lại không được ăn uống đầy đủ.

Sau khi nhìn thấy Trình Gia Phú ngã xuống, Lưu thị mới cảm thấy hoảng sợ, lại nói nàng mỗi ngày đều nấu cơm cho chồng và con trai ăn no, nhưng thực ra từ lúc phân gia ở riêng đến giờ, chính mình ăn gì nàng đều biết rõ, là do nàng tiết kiệm nên một ngày ba bữa đều không dính chút thức ăn mặn nào, cứ như vậy, Thiết Ngưu so với trước gầy hơn một vòng, càng đừng nói đến Trình Gia Phú sớm tối đi vất vả ngoài đồng.

Lang trung cũng chưa lấy thuốc, mà lấy một nát nước, bỏ đường nâu vào đút uống vào người hết, chỉ chốc lát sau người đã có chuyển biến tốt.

Người ta cũng không đòi tiền Lưu thị, chỉ nói giúp nàng một tay, trước khi đi còn khuyên nàng đừng chỉ có tiết kiệm ăn, ăn ngon đầy đủ hơn một chút thì có gì sai, cho dù không nấu thịt, thì mỗi ngày một bát canh trứng cũng được, dù sao đây cũng là trụ cột của gia đình đấy.

Lưu thị vừa rồi sợ hãi thật sự, nghe nói không có vấn để gì lớn mới an tâm thoả phào nhẹ nhõm, lau nước mắt đi vào bếp đập nấu hai quả trứng.

…………..

Việc Trình Gia Phú ngã xuống bờ ruộng được Trình Gia Quý cõng trở về nhà đã bị mọi người nhìn thấy, lúc sau lang trung vội vã chạy tới, chờ một hồi ông bước ra thì mọi người gọi lại, hỏi hắn có bệnh gì? Có nghiêm trọng không? Đột nhiên ngất xỉu ngoài ruộng đúng là doạ chết khiếp mọi người rồi.

Lang trung xua tay, nói đó là vấn đề nhỏ.

Bác sĩ xua tay và nói rằng đó là một vấn đề nhỏ.

“Ta tận mắt nhìn thấy hắn ngã xuống, đó mà là chuyện nhỏ sao??”.

“Thật sự là bệnh nhỏ mà, chính là ăn uống quá kém, lại làm việc nhiều vất vả, cơ thể không chống đỡ được, có thể không ngã sao? Việc này không cần uống thuốc, chủ cần ăn uống bồi bổ là tốt thôi”.

Nói đến thế này rồi mọi người mới yên tâm.

Bên cạnh đó thì có người chậc một tiếng: “Trình gia ở trong thôn chúng ta có phải là nhà nghèo đói đâu, sao lại để cho trụ cột gia đình mệt thành ra như vậy?”.

“Chia nhà ở riêng ra rồi thì tự mình nổ súng thôi, hẳn là do vợ hắn keo kiệt “.

“Lưu thị cũng là, có một miếng sườn, cho dù có muốn tiết kiệm đến đâu đi nữa thì cũng nên để lại một miếng cấp cho trụ cột gia đình bồi bổ chứ”.

“Lần này cũng đã được một bài học rồi, về sau cũng nên biết điều, người nào làm việc có thể chịu đựng được đói bằng cách nào đây?”.

Người vây lại đây xem náo nhiệt trò chuyện một hồi rồi rời đi, về nhà cũng không quên kể cho gia đình nghe chuyện cười này, trên thực tế thì loại tính toán tỉ mỉ trong sinh hoạt này rất phổ biến của các bà vợ, Lưu thị là nàng mới phân gia nên không có kinh nghiệm,   có kinh nghiệm đều biết ở nông nhàn thì ăn thiếu chút nữa thì không có gì, dưa muối rau xanh cháo cũng qua bữa, nhưng ngày mùa đoạn thời gian này đều phải đem thức ăn trên bàn đầy đủ ngon hơn. Ngay cả thời tiết nắng to, người thích ăn cơm khô, còn phải có thêm canh nước luộc mới có thể chống chịu được đói bụng.

Chuyện cười người lớn đã đi qua, thấy Lưu thị thì quay đầu cười chê một câu, để sau này nàng có điểm mà biết đúng mực hơn.

Chuyện này lũ trẻ trong thôn đều nghe thấy, nên lúc Thiết Ngưu đi chơi, liền có người nói nương hắn xấu, nương hắn hư, không cho cha hắn ăn cơm, thiếu chút nữa đã chết đói.

Thiết Ngưu nói bọn họ có ăn cơm, nói nhưng họ không nghe hắn, vẫn là nói thế nên thành ra đâm vào đánh nhau với bọn họ.

Chiều hôm đó, Trình Gia Hưng phân chia tiền xong, khoá cửa phòng đi ra ngoài, mới ra tới thì thấy đứa cháu vừa gầy vừa đi tập tễnh, lưng đầy bụi bẩn, chưa kể trên mặt còn có vết xước chảy máu.

Vết thương trên mặt Trình Gia Hưng không dám lau sạch, hỏi hắn có chuyện gì, là ai làm? Thiết Ngưu không nói lời nào, thấy người hỏi thì khóc.

Trình Gia Hưng không làm gì được, nhìn trong ngoài không thấy đại tẩu đâu, có lẽ đã đi cắt cỏ cho heo, hắn đành chạy một hơi ra ruộng tìm đại ca trở về.

“Đại ca, ca trở về nhìn xem một chút! Thiết Ngưu hình như bị đánh, đi khập khiễng trở về, đệ hỏi gì hắn cũng không nói”.

Trình Gia Phú sửng sốt xong liền chạy như bay về nhà, Trình Gia Hưng đuổi kịp theo sau, về tới sân thì thấy cháu trai nhào vào lòng cha hắn khóc lóc nói nương hắn không phải là nữ nhân xấu, nương hắn có cho ăn cơm.

Trình Gia Hưng nghe hai câu này đại khái hiểu được chuyện gì xảy ra, việc này hắn quản không được, chỉ có đại ca mới tự mình giải quyết được thôi. Hắn nhịn không được nói một câu, nói không có bản lĩnh kiếm được đồng tiền lớn, tiết kiệm một chút cũng không sai, nhưng cũng không thể để lạm dụng quá mức, khiến cho cơ thể mệt mỏi rồi phải bỏ tiền ra bồi bổ còn mất nhiều hơn. Hiện tại nhà có ruộng đất, có gà, có heo, cuộc sống bình thường còn không đủ sao?.

“Đại ca, trước tiên đem Thiết Ngưu rửa ráy sạch sẽ đi, rồi hỏi lại hắn là ai đánh, ca làm cha không hỏi con mình là ai ức hiếp để đòi giải thích thì về sau người ta lại cảm thấy mình dễ bị bắt nạt. Rồi đem công việc dưới ruộng dọn dẹp một chút, thuận tiện gọi nhị ca trở về, đệ có chuyện này muốn nói với hai người”.

Có một số việc trước khi làm xong Trình Gia Hưng không muốn nói đến, nhưng bây giờ quả thật không còn cách nào khác.

Dù gia đình có phân gia ở riêng thì đó cũng là huynh đệ ruột thịt, ngươi cũng không thể nhìn các ca ca của mình trải qua cuộc sống khó khăn được.

Trình Gia Hưng nằm ở trong phòng nhìn trần nhà, nheo mắt suy nghĩ mấy chuyện, đang định ngủ thì nghe thấy đại ca gọi mình ở trong sân, “Lão tam, đệ đâu rồi? Ta đã gọi lão nhị trở về”.

Trình Gia Hưng ngáp một cái rồi đứng lên, mỗi khi đến khoảng thời gian gieo hạt này người hắn rất dễ mệt mỏi buồn ngủ, đặc biệt là giữa trưa, tuỳ tiện tìm chỗ nào mát mẻ là hắn có thể nhắm mắt ngủ thiếp đi. Hắn từ trong phòng bước ra, vòng ra sau nhà, rửa mặt bằng nước lạnh rồi vẩy tay nước đi ra phía trước, thấy đại ca và nhị ca còn đứng tại chỗ, hắn quay đầu lại vẫy vẫy tay: ” Còn đứng đấy làm gì, đi theo đệ, chúng ta tìn nơi nào thanh tịnh nói chuyện đi”.

Trình Gia Hưng đưa bọn họ đến chỗ râm mát dưới chân núi, vừa vặn có thung lũng nằm phía  sau nên thường ngày có rất ít người qua lại. Ước chừng ở đây không có người khác nghe thấy, nên hắn liền bảo hai người ca ca ngồi xuống: “Việc trong ruộng chậm trễ nửa ngày cũng không có việc gì, hôm nay đệ có vài lời muốn nói với hai ca. Chuyện trước đó xảy ra phân gia tốt xấu gì chúng ta không nói nữa, chỉ nói đến chuyện sau khi phân gia ở riêng đi, huynh đệ chúng ta từng người sẽ trở thành trụ cột của gia đình, về sau còn có gánh nặng nuôi dưỡng gia đình nhỏ của mình, đệ suy nghĩ có thể tìm ra cách kiếm tiền, cũng không thể mắt lạnh thờ ơ nhìn các ca ca mệt sống mệt chết vất vả kiếm mấy văn tiền trong tay được. Nói đến cùng thì tất cả mọi thị phi, rắc rồi đều vì tiền mà ra cả thôi, ngươi có thể vì nghèo, vì củi gạo mắm muối mà cuộc sống hàng ngày cũng không thể yên tĩnh bình trôi được”.

“Lão tam, đệ có gì thì cứ nói thẳng ra đi, cho dù ta và đại ca không thông mình thì cũng hiểu được những đạo lý này”.

“Nhị ca, ca đừng vội, gần đây đệ đang suy nghĩ một số chuyện, sau khi sòng bạc cá cược đóng cửa là đệ sẽ cưới vợ, vợ vào cửa thì đệ sẽ tìm người xây nhà, nhà cũng xây dựng lên rồi, nghĩ lại không biết nên làm cái gì đây, người có thể chê tiền quá nhiều không? Đệ trái lo phải nghĩ, đúng là đã nghĩ ra được”.

“Vẫn là làm buôn bán đồ ăn, nhưng đổi cách làm khác. Đệ cũng lười đi tìm chỗ để bán từng bát một, vì thế đã nghĩ ra là sẽ bán theo cân cho bọn Man Tử, Tiểu Thuận Nhi, trong đó bao gồm cả hai ca. Ca một lần mua nhiều, đệ sẽ cho nợ tiền vốn, vốn dĩ một cân bán 100 văn tiền gì đó, ca mua của đệ một lúc mười cân thì đệ sẽ lấy 90 văn tiền một cân, ca từ nơi này mua đi ra ngoài bán, đi trấn hay trên chợ bán có thể chênh lệch giá khác nhau, làm như vậy đệ cũng bớt việc, mà các ngươi cũng có thể kiếm được tiền. Ngay cả khi đệ ở nơi này ăn đầu to, thì các ca đi mỗi ngày đi ra ngoài bán mười cân, hai mươi cân cũng có thể kiếm lời được hơn trăm văn tiền lời. Giống như trước và sau tết, là thời điểm bán đồ ăn tốt nhất, vì thế mọi người hãy đi ra ngoài tìm địa điểm bán, mỗi ngày tranh thủ bán nhiều một chút, thì một tháng có phải kiếm được mấy chục lượng bạc hay không? Còn lo gì nữa? Muốn xây nhà ở được không? Muốn ăn gì cũng có thể không?”.

Trình Gia Hưng nói rất thống khoái, thản nhiên, nhưng hai ca ca của hắn thì đều ngẩn người ra cả rồi.

Trình Gia Phú cau mày lại: “Vậy thì chúng ta đây là đang chiếm tiện nghi của lão tam đệ hay sao?”.

“Đệ nói này đại ca, ôi chao đại ca ơi, ca hãy nghĩ lại xem! Đệ chính mình đi ra ngoài thì có thể bán được bao nhiêu? Mọi người lấy hàng từ chỗ đệ, rồi lại loạng choạng đi ra xung quanh, tuy giá mỗi cân của đệ ít hơn một chút, nhưng có thể bán được nhiều hơn đó! Bán được nhiều không phải là kiếm được nhiều sao? Cứ làm như vậy thì khỏi phải lo, chỉ cần thét to một tiếng là người ta đưa nguyên liệu nấu ăn tới, căn bản không cần ngày hè nóng bức mà phải chạy đi ra ngoài bán. Cái này là hai bên đều có lợi, đệ ăn thị thì các ngươi cũng được uống canh thịt, mọi người cùng nhau phát tài, sao ca lại không hiểu?”.

“…………:.”

Hai huynh đệ nhìn chằm chằm Trình Gia Hưng một lúc lâu, nhìn đến trong lòng hắn cảm thấy sợ hãi.

Lại nói, cùng một nương sinh ra, sao ngươi lại thông minh thế? Cách này mà cũng nghĩ ra được.

“Vậy còn ruộng đất của chúng ta thì sao? Cho thuê à?”.

Trình Gia Hưng thở dài: “Ca kiếm được tiền rồi còn luyến tiếc mấy mẫu ruộng đó sao? Ca hiện tại mỗi ngày làm việc vất vả mệt mỏi, tẩu tử cũng không thấy vui, nhưng nếu có thể kiếm tiền trở về, nàng ngồi đếm tiền sẽ rất vui vẻ, hai người ăn ngon mặc đẹp, xây nhà mới còn nháo ầm ĩ, gây chuyện cái gì nữa?”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.