Nông Gia Chi Phú Quý Hiền Thê

Chương 4: 4: Chuyện Xưa Của Hai Người




Hơn nửa tháng trôi qua, vết thương ở chân của Lâm Uyển Uyển nhìn chung cũng đại khái tốt lên, dù sao thì cũng là bị thương tới gân cốt, chỉ có thể đi lại nhẹ nhàng một chút, chú ý giữ gìn dưỡng thương thật tốt.
Lâm Uyển Uyển biết rõ một tháng này đã là cực hạn của những người bên ngoài kia, nếu lại tiếp tục không đi ra khỏi cửa, sợ là những người kia lại muốn ồn ào gây chuyện, nam nhân cho dù có chút đau lòng nàng, rốt cuộc cũng là không có cách nào khác, chỉ có thể kéo dài được ngày nào hay ngày ấy, nhìn Khương lão tam mấy ngày nay chăm sóc chiếu cố mình, nói không cảm kích thì chính là giả.
Cô không phải nguyên chủ, đối với nhà chồng cũng không có tâm tư phức tạp gì.

Trước khi xuất giá, Lâm Uyển Uyển tuy không thể gọi là thiên kim tiểu thư, nhưng lại là nữ nhi duy nhất trong nhà, lại còn là con út.

Trong nhà cũng không phải là thiếu thốn tiền bạc, tự nhiên là cô sẽ được nuông chiều, Phụ thân nàng Lâm Thiên Tứ là một thương nhân, kinh doanh một cửa hàng tơ lụa, sinh ý tốt, bởi vì là hộ ngoại lai, thường ngày cũng không phô trương, cho nên cũng không có bao nhiêu người biết được cha nàng còn có thân phận cử nhân.

Mẫu thân nàng Tiết thị vốn là nữ nhi của huyện lão gia tiền nhiệm, tuy rằng là thứ xuất, nhưng cũng là một thân cầm kỳ thi họa đều xuất sắc.

Có cha nương như vậy, Lâm Uyển Uyển tự nhiên là được nuôi dạy theo hướng tiểu thư khuê các, cầm kỳ thi họa công thêm thêu thùa may vá đủ cả.

Hai vị huynh trưởng đối với người muội muội duy nhất là Lâm Uyển Uyển cũng rất yêu thương, mọi chuyện đều theo sát muội muội, sợ muội muội xảy ra chuyện gì.

Lâm Uyển Uyển có xuất thân như vậy, sao có thể gả thấp cho Khương Gia Minh, một thiếu niên nghèo ở nông thôn? Việc này kể ra thì chính là một câu chuyện dài, còn đơn giản mà nói thì chính là câu chuyện anh hùng cứu mỹ nhân, lấy thân báo đáp.
Vào một buổi chiều nắng đẹp nọ, Lâm Uyển Uyển mang theo nha đầu bà tử cùng mẫu thân Tiết thị ra cửa đi dạo phố thì giữa đường đột nhiên xuất hiện một con ngựa phi như bay đến thẳng tắp hướng Lâm Uyển Uyển lao tới, ngay thời khắc nguy hiểm ấy, một nam tử mạo hiểm lao lên cứu Lâm Uyển Uyển đang sững sờ, kết quả là cả hai lấy tư thế mập mờ nam trên nữ dưới ngã sang một bên ngay trước mặt mọi người qua đường, theo đó là tiếng người xung quanh bàn tán với nhau, có tán thưởng mà cũng có người đối với thanh danh nữ nhân bàn tán ra vào, rất có ý tứ kết nhân duyên cho hai nhà.
Tiết thị rốt cuộc hoàn hồn lại, lập tức phân phó nha đầu bà tử đỡ Lâm Uyển Uyển cùng nam tử cứu nữ nhi nhà mình trên mặt đất đứng, từ trên xuống dưới tinh tế kiểm tra một lượt, tóc tai có chút rối loạn, quần áo cũng bị dính bẩn, còn bàn tay thì bị trầy xước, hơi phiếm hồng, mơ hồ có chút tơ máu, kiểm tra toàn thân trên dưới.
Cũng may không nguy hiểm về tính mạng, Tiết thị mới an tâm một chút, liền nhìn đến nam tử bên cạnh, là một nam tử trẻ tuổi, nhìn gương mặt hắn nhăn nhó có chút ảo não.
Tiết thị khẽ cau mày, nhưng vẫn lịch sự nói: "Đa tạ công tử đã cứu mạng nữ nhi nhà ta, trên người công tử có chỗ nào không thoải mái sao? Kính xin công tử cùng chúng ta đến y quán xem một chút".
Nam tử ấy không phải ai khác, chính là Khương Gia Minh sau này là tướng công của Lân Uyển Uyển, thấy hắn lắc đầu liên tục nói "Cảm ơn phu nhân, chỉ là vết thương nhỏ không đáng ngại, mới vừa rồi lỗ m ãng chạm đến lệnh thiên kim, kính mong phu nhân không trách tội".
Nghe vậy, cái nhìn của Tiết thị đối với Khương Gia Minh có chút thay đổi, chắc hẳn người sẵn sàng hy sinh tính mạng mình để cứu người vào thời khắc sinh tử hẳn là nhân phẩm cũng sẽ không tệ lắm, chỉ cần nhìn quần áo đơn giản sạch sẽ của hắn, còn có vài phần kiến thức, trên người còn có mùi hương nhàn nhạt, hẳn là đang làm việc trong một quán ăn trong trấn, mà vẻ mặt ảo não của hắn cũng là do va chạm với cô nương nhà người khác, nhất thời không biết nên làm thế nào cho phải, nhưng cũng không được đà làm thân.
Tiết thị cũng không trực tiếp trả lời, trước mặt mọi người xảy ra chuyện như vậy, nếu nói trách tội, người ta xả thân cứu nữ nhi của mình một mạng, nói không trách tội, vậy thanh danh nữ nhi mình bởi vì việc này cũng sẽ mất hết, việc này vẫn là chờ lão gia tử tới rồi thương lượng xử lý, vì thế nói lảng sang chuyện khác, "Công tử, không biết nên xưng hô như thế nào?"
"Tại Hạ Khương Gia Minh."
Khương Gia Minh có chút không biết phải làm sao, lần đầu tiên hắn gặp phải chuyện thế này, theo bản năng liền lao tới cứu người, hồi tưởng lại cũng một thân mồ hôi lạnh, may mắn hôm nay hắn có một ngày nghỉ ngơi, có thời gian để xử lý chuyện này.

Hắn tuy rằng cứu được người ta, nhưng rốt cuộc cũng làm tổn hại đến thanh danh người ta, hắn cũng được học qua vài năm, hiểu được thanh danh đổi với nữ tử mà nói có bao nhiêu quan trọng, cho nên lúc bình thường hắn luôn giữ lễ khoảng cách nam nữ, nhưng lúc này đây ngược lại..


Có nên chịu trách nhiệm hay không, hay là chờ xem ý người ta thế nào.
Lúc này Lâm Uyển Uyển mới nén đau đi tới:
Hơi thi lễ, "Tiểu nữ cảm tạ Khương công tử, y quán ở ngay phía trước, mong là công tử không từ chối, cũng là để cho ta cùng mẫu thân yên tâm".
- Đúng vậy, đúng vậy! Tiết thị cũng lên tiếng, "Cùng đi qua đi!"
Thấy thế, Khương Gia Minh cũng liền không tiếp tục từ chối nữa, cùng nhau tiến đến y quán, may mắn đều là trầy da, không có gì đáng ngại, thoa chút thuốc là được.
Hai người còn đang trong hai phòng khác nhau bôi thuốc, Lâm Thiên Tứ liền chạy tới, vốn cũng không xa, đến cũng nhanh, cũng đại khái hiểu rõ tình huống, trong lòng tính toán nên giải quyết thế nào cho phải.
Khương Gia Minh từ bên trong đi ra trước, nhìn thấy Lâm Thiên Tứ có chút kinh ngạc, "Đại thúc, sao ngươi lại ở chỗ này?"
Lâm Thiên Tứ nhìn lại, "Khương tiểu tử, sao lại là ngươi? Có chuyện gì sao?"
Khương Gia Minh xoa đầu ngây ngốc cười, "Đại thúc, chỉ là một vài vết thương nhỏ, không có gì đáng ngại."
"Tiểu tử ngốc."
Hai người đang tán ngẫu vui vẻ, Tiết thị ở bên cạnh tiến đến chọc nhẹ vào eo Lâm Thiên Tứ.
Lâm Thiên Tứ không rõ nguyên nhân quay đầu nhìn về phía Tiết thị, Tiết thị ghé tai hắn nói nhỏ, Lâm Thiên Tứ lúc này mới biết Khương công tử chính là Khương tiểu tử trước mắt.

Lâm Uyển Uyển từ bên trong đi ra, nhìn thấy chính tình cảnh có chút ngưng trọng này, "Phụ thân!"
Một tiếng phụ thân kêu lên, Khương Gia Minh đang đứng ở một bên trực tiếp ngây ngốc, cuối cùng là ngốc lăng bị kéo đến nhà Lâm Uyển Uyên, chính là mặt sau của cửa hàng, đi từ cửa sau vào.
Thật sự là trùng hợp, người nhà Lâm gia đều biết chuyện Khương Gia Minh đã từng làm, chỉ là không biết tên, sau khi Lâm Thiên Tứ kể, mọi người mới biết Khương Gia Minh làm chuyện tốt không lưu danh, ở trên núi cứu Lâm Thiên Tứ một mạng cũng chính là Khương tiểu tử Khương Gia Minh này.
Nói như vậy, Khương Gia Minh đối với nhà Lâm Uyển Uyển chính là có đại ân, đối với Lâm Uyển Uyển lại càng là có hai lần cứu mạng, chuyện hôm nay là một lần, còn có một lần chính là việc Lâm Thiên Tứ đi lên núi Kỳ Sơn tìm một vị dược liệu, chính là để chữa bệnh cho Lâm Uyển Uyển, lúc ấy ông ở trên núi bị rắn độc cắn ngất đi, là Khương gia Minh giúp ông hút máu độc ra và bôi thuốc cho ông, hơn nữa lại còn thay ông tìm được vị thuốc cứu mạng của nữ nhi nhà mình.
Vừa nói tới chuyện này, người Lâm gia đối với Khương Gia Minh càng thêm hài lòng, cũng có nguyện ý kết hôn sự này, để Khương Gia Minh ở lại nhà ăn cơm, còn chuyện cụ thể thì phải đợi ngày mai đến Đào Lâm thôn cảm ơn một chuyến mới phải.
Sáng hôm sau, Lâm gia chuẩn bị đầy đủ đồ tạ lễ, cộng thêm hai tấm tơ lụa đến nhà Khương Gia Minh, xe ngựa đi hơn hai canh giờ thì tới.

Người nhà họ Khương ra đón, trên mặt ai nấy đều tươi cười tiếp đón, niềm nở mười phần.
"Thúc thúc, phu nhân, các người đã đến." Khương Gia Minh tiến lên chào hỏi, giới thiệu từng người.
Bên ngoài viện lập tức sôi nổi, líu ríu thảo luận về quý nhân mới đến nhà Khương Lai Phúc, thẳng đến khi người nhà Lâm gia rời đi tiếng xì xào bàn tán vẫn như cũ không dừng.
Cửa hôn sự này xem như là đã định, Lâm gia đối với một nhà Khương gia không được vừa ý lắm, tuy nhiên thì về phần tiểu tử Khương gia thì vẫn thích, chỉ chờ đến lễ nạp thái.
Toàn gia Khương Lai Phúc đối với hôn sự này mười phần nhiệt tình, đó chính là cô nương trên trấn a, trong nhà có cửa hàng, khẳng định là có tiền, lại còn có hai nhi tử là tú tài, cô nương kia nhìn thực nhanh trí hoạt bát, lại còn tri thư đạt lễ, có thể kết đến một cửa hôn sự như vậy, hai vợ chồng già ngay cả nằm mơ cũng có thể cười tỉnh.

Nếu như có thể gả cho lão Tứ thì tốt rồi, đáng tiếc tuổi tác không hợp, hơn nữa người ta lại đi coi trọng lão tam, chỉ có thể tiện nghi lão tam, dù sao tốt xấu gì cũng là người nhà mình, về sau khẳng định là có thể giúp được lão tứ, chỉ cần chờ hưởng phúc là được.
Lâm Uyển Uyển đối với cuộc hôn nhân này không có cảm xúc gì nhiều, đối với Khương Gia Minh nàng cảm kích, về phần gả cho người ta nàng cũng không phải không vui, cũng không phải nàng coi thường hắn, chỉ là không có bao nhiêu tình cảm, giáo điều lễ nghĩa ở đây, gả cho ai cũng là gả, huống chi người trong nhà đều coi trọng hắn, gả cho hắn có lẽ cũng sẽ không đến nỗi nào.

Sau khi thành thân, Khương Gia Minh vẫn làm việc ở quán mì như trước.

Cùng Lâm Uyển Uyển ở trên trấn, ở cùng người nhà mẹ đẻ, cuộc sống sau khi kết hôn như ý, hai người xem như tương kính như tân, rất nhanh đã có con, từ đó ràng buộc của hai người cũng càng sâu thêm một tầng.
Ngày vui thì chóng tàn, sau khi thành thân được ba năm, nhà mẹ đẻ xảy ra chuyện bị chèn ép, hai vị huynh trưởng cùng lúc rớt bảng, nhà chồng ngày bình thường cười tươi nịnh nọt tiếp đón ngay lập tức đổi sắc mặt, thấy bọn họ giống như là nhìn thấy như bệnh dịch, cầm chổi lên liền đuổi người, khiến Lâm gia một nhà phải xoay người rời đi.
Lâm gia cuối cùng bán cửa hàng đi, mang theo người nhà bị đuổi ra ngoài, không biết là đi đâu, Khương Gia Minh cũng mất việc ở quán mì, hai người xám xịt ôm con trở về nhà chồng, không nghĩ tới đây mới là chính khởi đầu những bất hạnh của tam phòng bọn họ.
Đồ đạc trong phòng bọn họ mang về toàn bộ bị lục tung, ngay cả quần áo tốt cũng bị cướp đoạt đi, bạc còn sót lại thì bị mẹ chồng cứng rắn đoạt lấy, lão tam làm công việc đồng áng, Lâm Uyển Uyển bị buộc phải làm đủ loại công việc, giặt quần áo nấu cơm, cho gà lợn ăn, còn phải xuống ruộng làm việc, Lâm Uyển Uyển chưa từng làm những việc này làm sao chịu nổi, không phải bên này làm sai thì chính là bên kia làm chính mình bị thương, mệt không sao tả xiết, mỗi ngày đều bị ăn mắng.

Không có người nhà mẹ đẻ giúp đỡ, cuộc sống mỗi ngày của Lâm Uyển Uyển quả thực không muốn sống, dần dà bị chai lì theo thời gian, suốt hai năm, cũng không biết là làm thế nào để vượt qua.
Đối với người nhà họ Khương, từ khi nhà mẹ đẻ nàng xảy ra chuyện, bọn họ nhân cơ hội bỏ đá xuống giếng, không hề giúp đỡ, Lâm Uyển Uyển liền có oán hận, cũng hận sự bất lực của mình.

Nàng đối Khương Gia Minh có oán có hận, lại có hai đứa nhỏ không ngừng ràng buộc, hình thức ở chung của hai người liền vô cùng quái dị, nói là phu thê thì lại cũng không giống phu thê, nào có phu thê nhà ai hai năm không chung giường.
Oán cũng được, hận cũng được, đã làm dâu của Khương gia nên làm nàng vẫn phải làm tròn bổn phận như cũ, nàng còn có hai đứa con trai, làm cái gì cũng phải vì bọn họ mà suy nghĩ.

Công việc làm dần dần quen tay, thanh danh trong thôn cũng không tệ, đáng tiếc giai nhân tiểu thư trước kia đã ra đi, một đi không trở lại..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.