Nông Gia Chi Phú Quý Hiền Thê

Chương 46: 46: Hữu Kinh Vô Hiểm




Vẫn là chiếc xe trâu quen quen thuộc của nhà đại ca, chở một nhà đại phòng, còn có một nhà tam phòng cùng toàn bộ gia sản, đương nhiên bao gồm cả hai hai thầy trò Mạnh đại thúc đi khỏi nhà chữa bệnh một phen nhưng lại vừa vặn giải quyết phiền toái của tam phòng, có thể nói là trời hạn gặp mưa đúng lúc.
Vẫn là căn phòng lúc trước Lâm Uyển Uyển dưỡng thương, bởi vì nhiều ngày chưa từng ở nên vẫn phải dọn dẹp lại một chút, trải chiếu, chăn bông mà mình mang đến, vừa vặn nhìn thấy hai dấu chân rõ ràng trên chăn bông, Lâm Uyển Uyển sầm mặt xuống, việc này là ai làm, chăn vẫn còn là chăn mới lại bị chà đạp thành như vậy, phủi qua cô còn cảm thấy bẩn, thế này bọn họ phải ngủ thế nào.
Tiếu thị vỗ vỗ bả vai Lâm Uyển Uyển, cũng không biết nói cái gì, chăn bông cũng là vật quý giá, trong nhà cũng không dư thừa, thời tiết càng lúc càng lạnh, nếu buổi tối không có chăn làm sao có thể ngủ được, bẩn như vậy, đệ muội lại là người thích sạch sẽ, đổi lại nàng cũng nuốt không trôi khẩu khí này.
Khương Chi Nhã càng là vẻ mặt đau lòng, đây là chăn bông mới nàng cùng Tam bá nương mới làm xong không bao lâu, thành quả lao động bị người ta chà đạp thành như vậy, trong lòng nàng đối với người nhà cũ cũng có oán giận, nàng cũng là một cô nương thích sạch sẽ, mấy dấu chân kia thật chướng mắt.
Sửng sốt trong chốc lát, Lâm Uyển Uyển nhún nhún vai, đem chăn bông đặt sang một bên, "Quên đi, tạm thời dùng của nhà đại thúc, đại tẩu, giúp ta lấy cái chăn từ trong tủ ra."
Tiếu thị một bên mở ra ngăn tủ, thấy đúng là có một cái chăn liền cầm lấy ra, trêu đùa nói: "Ngươi đúng là ở nhà Mạnh đại thúc tới quen rồi, nhưng chăn bông này có chút mỏng, sợ là bốn người đắp không đủ."
"Đúng vậy, Tam bá nương, trời lạnh như vậy làm sao có thể chịu được." Khương Chi Nhã lo lắng tiếp lời.

"Không sao, cố gắng mấy ngày, thời gian khó khăn đều đã đi qua, còn sợ một chút này sao." Lâm Uyển Uyển an ủi đại chất nữ, về phần Tiếu thị nàng hiểu được, hai năm trước tam phòng ăn mặc quần áo rách rưới đi qua hết mùa đông, nàng đã từng gặp qua, cũng đều là chịu đựng như vậy, hiện tại so với lúc đó xác thực là tốt hơn rất nhiều, cũng may phân gia, nếu không mùa đông này còn không biết phải sống như thế nào, aiz!
Lâm Uyển Uyển ngược lại không quá để ý, hít thở không khí trong lành, phần lớn tâm trạng không tốt đều sẽ biến mất.

Lúc không có ai cô sẽ lén ném chăn vào máy giặt là được.

Máy giặt tự động sấy nên sẽ khô nhanh, mấy ngày nay Khương Gia Minh và Mạnh đại thúc không quan tâm đ ến những chuyện này cho lắm, còn bọn nhỏ thì dễ dàng lừa, hai tiểu gia hỏa kia nếu như biết nương nhà mình nghĩ về mình như vậy phỏng chừng sẽ thương tâm mà khóc.
Khương Chi Nhã còn muốn mở miệng, Tiếu thị kéo tay áo nàng một chút, lắc đầu, Khương Chi Nhã cũng đành phải bỏ qua, nhưng lửa giận trong lòng vẫn chưa nguôi.
Trong các bọc đồ khác chỉ có ít quần áo, không có gì để dọn dẹp, cô sẽ chỉ ở đây trong khoảng ba đến năm ngày, vì vậy cô không mở ra mà cất chúng vào tủ, khi nào cần mặc thì lấy ra.

Khương Gia Minh từ nhà cũ đi ra cũng thở phào nhẹ nhõm, có một cảm giác như được giải thoát, trong lòng thoải mái không ít, Khương Gia Tông thì ảnh hưởng không nhiều, hắn không phải là lão tam, vốn cũng đã sớm phân gia, ngày thường lão gia tử có vài phần kiêng dè thân phận lý chính trận của hắn, sẽ không để cho những người kia làm loạn, lão nhị tuy rằng vô lại, cũng không dám chọc hắn.
Công nhân làm nhà biết chủ nhà luôn đến sớm, nhưng hôm nay mãi đến chiều mới tới, khẳng định là có chuyện, nhưng đây không phải việc của họ, cho nên chỉ để Khương Lượng đến hỏi thăm vài câu, không thể nghi ngờ nhất định là nhà cũ bên kia xảy ra chuyện gì, là người cùng thôn, lại cùng nhau lớn lên, đối với Khương gia Minh gia tự nhiên là có hiểu biết, biết là huynh đệ quan tâm, Khương Gia Minh cũng không giấu giếm, đơn giản đem sự tình nói một lần, Khương Lượng ngoại trừ cảm thán cũng chỉ có thể an ủi hai câu, sau đó tiếp tục làm việc.

Những việc này xảy ra trong thôn, tin tưởng sau khi về nhà liền có thể biết rõ ràng sự tình, Khương Gia Minh cũng không phải là một người có thể đem những chuyện mất mặt này rêu rao khắp nơi, loại chuyện này nói ra vô luận là lỗi của ai, rốt cuộc đều là không vinh quang.
Quả nhiên, ngày hôm sau khi đến làm việc, bọn họ liền mang theo tất cả bát quái, có một sự thật bị bóp méo, là tin tức của Lâm Uyển Uyển, lan truyền từ mấy người phụ nữ ở khu nhà cũ lêu lổng chơi bời của Khương Liên Hằng, mấu chốt là bọn họ tin hắn.

Đã xác định tam phòng không có bạc, chỉ cần có thể làm cho Tam phòng không thoải mái bọn họ liền vui vẻ mà làm, dù sao cũng không phải bọn họ chịu trách nhiệm, đây chỉ là nói chuyện bát quái, cho nên có thể thoải mái bóp méo sự thật, nói tam phòng là bạch nhãn lang, không có tiền còn thuê người khác làm việc, dùng một bộ thái độ bi thương thay cho người khác bị tam phòng lừa mà còn tình nguyện làm việc, có người tin bảy tám tám phần, đương nhiên cũng có người không tin, nhưng cũng không ảnh hưởng đến tinh thần bát quái của họ.

Nhìn thấy mấy người thôn dân rõ ràng làm việc đã lười biếng hơn, Khương Gia Minh đang tràn đầy năng lượng sắc mặt phức tạp, những lời nói lưu truyền giữa các công nhân hắn không phải là không nghe thấy, có người chính là cố ý nói cho hắn nghe.

Cũng may những người Khương Lượng mang tới không bị ảnh hưởng, hắn rõ ràng đây là tác dụng của huynh đệ Khương Lượng, về phần thôn dân hoài nghi hắn cũng không trách người ta, dù sao người ta cũng vẫn tới, công việc còn lại cũng chỉ cần mấy ngày nữa là có thể hoàn thành, hắn cũng không nói thêm gì nữa: Chỉ bảo với họ là sau khi làm xong có thể tới nhận tiền công.
Hai ngày sau là ngày lành, giao cho lý chính là Khương Gia tông mời thôn dân, tạm thời an bài mười tám bàn tiệc, đặt một con heo nặng hơn hai trăm cân từ một hộ trong thôn, chờ ngày mai đồ tể tới giết, mặt khác còn có mười tám con gà, bắt được hai mươi con cá lớn, những đồ đạc khác còn cần chuẩn bị thêm thì do Lâm Uyển Uyển cùng Tiếu thị xử lý.
Đợi đến ngày, toàn bộ người trong thôn đều đến, hai đứa chất tử đang ở học đường cũng xin nghỉ phép tới.

Mạnh đại thúc còn cố ý đưa tới một dây pháo, tràng diện thập phần náo nhiệt, Khương Gia Minh gia cũng đặc biệt hào phóng, chuẩn bị đầy đủ kẹo bánh, mỗi người đều có phần, người đến đều rất cao hứng, liên tục khen không dứt miệng, nhất là mấy tiểu hài tử, mấy thứ này đối với bọn họ mà nói cả một năm đều không nhất định có thể ăn được mấy lần, lúc này lại được cho nhiều như vậy, tự nhiên là vui vẻ.
Bày tiệc buổi tối làm tám món, ba món thịt chính, những bát khác ít nhiều cũng đều có thịt trộn, dầu mỡ nhiều, người đến đây đều ăn no nê, đều mang một phần lễ đến, chỉ có những người nhà cũ tay không thong dong đến muộn, khiến mọi người có chút phức tạp.
Người đã đến tự nhiên là nghênh đón mời ngồi xuống, hai phu thê lão gia tử ngồi xuống trước, những người khác cũng lần lượt ngồi theo, ngồi kín bàn chính để lại đại phòng cùng tam phòng không có vị trí, có loại ý tứ muốn làm chủ nhà, Khương Tuệ Mẫn từ khi ngồi xuống liền ra sức ăn, nhị phòng cũng không ngoại lệ, hoàn toàn không để ý đến sắc mặt của những người khác.

Thôn dân ở những bàn chung quanh ít nhiều đều chỉ trích những người trong nhà cũ không phúc hậu, làm việc quá phận, nhưng đến tình trạng này cũng không thể cứng rắn nói thêm cái gì, nếu không chính là bọn họ không phải.
Hai phu thê Khương Gia Minh nắm chặt nắm tay, thật sự là cố gắng nhịn xuống, cùng phu thê Khương Gia Tông thương lượng, cái bàn kia cũng thèm ngồi, mỗi bàn đều đi ngồi một chút, ăn một chút nói qua nói lại khách sáo vài câu, thuận tiện cũng cho dân trong thôn biết rốt cuộc đây là nhà mới của nhà ai, đừng tưởng rằng chiếm chỗ là có thể làm gì thì làm.
Bữa ăn này tất cả mọi người đều miệng đầy dầu mỡ, nếu không phát sinh chuyện kế tiếp, có thể nói là một kết thúc hoàn mỹ.
Cuộc sống tốt đẹp, ăn no không có việc gì làm, Lưu thị bắt đầu đùa giỡn lăn lộn, nhị phòng cũng đi ra gây chuyện, làm cho hai huynh đệ Khương Gia Minh sầm mặt, đương nhiên lão gia tử Khương Lai Phúc cũng có chút không giữ được mặt mũi, dù sao nhiều thôn dân vây xem như vậy, nhưng nghĩ đến một nhà lão Tam ra khỏi nhà cũ lại càng không dễ bắt bẻ, trong lòng hắn cũng phiền, cho nên ngay từ đầu hắn cũng là dung túng loại hành vi này, chỉ là phía sau phát sinh nhìn tình huống không đúng mới thay đổi sắc mặt lúc trắng lúc xanh, muốn chờ một nhà lão tam cho bậc thang đi xuống.
Nhưng mà mệt lão nghĩ nhiều, bản thân gây náo loạn phá hỏng chuyện tốt nhà người khác đã là không phải, còn muốn người ta nể mặt, trên đời này lấy đâu ra chuyện tốt như vậy, lão gia tử mặt mũi xám xịt rời đi trước, tú tài lang cũng có chút ảo não, việc này hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của hắn, còn có nhìn phòng ốc mới này, tự nhìn liền thấy đau mặt, nương hắn lại còn nháo chuyện như vậy, sớm đã ném mặt mũi đi tận đâu rồi.
Chỉ có phu thê nhị phòng còn ở lại không đi, cũng may Tiếu thị chú ý, sớm dặn dò qua, bằng không Phương thị đã lẻn vào đem nguyên liệu nấu ăn còn lại mang đi, cuối cùng cũng là sắc mặt không vui rời đi, hoàn toàn không vì bị người ta bắt tại trận mà lúng túng, điều này làm cho Lâm Uyển Uyển cùng một đám phụ nhân hỗ trợ cực kỳ bội phục, đúng là nhân tài.
Đương nhiên nguyên liệu nấu ăn còn lại chưa dùng tới Lâm Uyển Uyển cũng không để lại, nhặt một miếng thịt còn tốt cùng hai con cá đưa cho đại tẩu, còn lại đều để cho những phụ nhân hỗ trợ chia ra, lúc đi mọi người đều là vui vẻ.
Ngày hôm sau, cả thôn đều khen nhà Khương Gia Minh là nhà tốt nhất trong thôn, làm người nhân từ chính trực, đương nhiên cũng có kẻ ghen ghét nói xấu, về phần những chuyện mất mặt nhà cũ làm ra cũng được đồn đi, rất nhiều người đều có ý xa cách với những người trong nhà cũ, đây là điều mà những người nhà cũ không lường trước được..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.