Nông Gia Chi Phú Quý Hiền Thê

Chương 61: 61: Diệp Gia Tiểu Thư




Lâm Uyển Uyển vốn không quen chỗ này, tự nhiên được Thái quản gia dẫn đi tìm Diệp gia tiểu thư, Diệp Tú.
Dọc đường đi, Lâm Uyển Uyển còn đang suy nghĩ xem cô gái mười lăm tuổi này là người như thế nào, Thái quản gia cũng đã tiết lộ với cô rất nhiều.
"Tiểu thư thích náo nhiệt nhất, nhìn thấy Lâm cô nương nhất định rất vui vẻ.." Vừa nói, trên mặt hắn lại hiện lên vẻ cưng chiều.
Lâm Uyển Uyển thầm nghĩ, xem ra Thái quản gia rất thích vị tiểu cô nương Diệp gia này, mơ hồ coi như nữ nhi nhà mình.

Về sau khi quen biết lau hơn, Lâm Uyển Uyển mới biết được, thì ra vú nuôi của tiểu cô nương Diệp gia này chính là tức phụ của Thái quản gia, khó trách! Lại nghe nói trong nhà Thái quản gia chỉ có hai tiểu tử, nhưng mà hai phu thê luôn mong có thể sinh ra khuê nữ, lại vẫn không có duyên phận kia, cho nên tất cả tình yêu dành cho khuê nữ đều đặt ở trên người tiểu cô nương Diệp gia, so với hai tiểu tử nhà mình còn tốt hơn.
"Lâm cô nương, mời đi bên này, tiểu thư ở trong viện này." Dẫn Lâm Uyển Uyển đi vào, chỉ vào cô nương áo vàng ngồi xổm dưới tàng cây phong trơ trụi nói, "Đây là tiểu thư nhà ta, tiểu nhân trước tiên dẫn cô nương đi qua."
Đi tới phía sau tiểu cô nương Diệp gia, Thái quản gia hướng một nữ nhân ăn mặc đồ của ma ma bên cạnh gật đầu ý bảo thông báo cho tiểu thư, chỉ thấy ma ma kia nhíu mày lắc đầu, ý tứ là tiểu thư đang suy nghĩ sự tình.
Thái quản gia áy náy nhìn thoáng qua Lâm Uyển Uyển, nhưng cũng không mở miệng, sợ quấy rầy suy nghĩ của tiểu thư nhà mình.
Tiếp nhận ánh mắt áy náy của Thái quản gia, Lâm Uyển Uyển cũng không nói gì, người ta ghét nhất là bị người quấy rầy trong lúc đang suy nghĩ, nàng cũng như vậy, cho nên điểm này nàng tỏ vẻ có thể lý giải, chỉ cần thời gian không quá lâu, đợi một lát cũng không sao, vốn là nàng có việc cầu người ta, đương nhiên là đi theo đáp ứng chút yêu cầu nhỏ này của đối phương.

Diệp Tú ngồi xổm trên mặt đất, cũng không phải thật sự đang suy nghĩ sự tình, cũng không phải không chú ý tới người phía sau, kỳ thật cô chính là nhàn rỗi nhàm chán, trốn ở chỗ này xem kiến chuyển nhà.

Không nghĩ tới để vú nuôi hiểu nhầm, cho nên mọi người đều cho rằng nàng đang suy nghĩ sự tình, nàng cũng lười giải thích.
Đại tỷ tỷ phía sau, là Lâm gia tỷ tỷ sao? Nàng chỉ nghe cha mẹ nói, lại chưa bao giờ gặp qua.

Nghe nói Lâm gia tỷ tỷ không chỉ xinh đẹp, còn đa tài đa nghệ, cầm kỳ thư họa đều biết, một tay thêu càng là xuất thần nhập hóa, nàng vẫn luôn muốn gặp mặt, lại luôn bỏ qua.
Mới vừa rồi nghe nói Lâm bá bá mang theo Lâm gia tỷ tỷ đến, nàng vốn cũng muốn chạy tới xem, kết quả bị nương ngăn cản, mẫu thân nói để cho nàng ở trong viện, nơi nào cũng không được đi.

Nhất thời người liền yên tĩnh, ai bảo nàng ngày hôm qua đem Hứa gia công tử đùa giỡn, nương còn đang tức giận, thật sự đem nàng cấm túc, thật là ưu thương, cho nên chỉ có thể cúi đầu ngồi xổm ở chỗ này xem kiến chuyển nhà.
Chưa từng nghĩ "Sơn trùng thuỷ phúc nghi vô lộ, Liễu ám hoa minh hựu nhất thôn." (Núi lại núi khe lại khe ngỡ là không có đường, Liễu rậm hoa tươi lại có làng) Vẫn là để cho nàng gặp được, nàng dám xác định lúc này có thể tới viện của nàng nhất định là Lâm gia tỷ tỷ, trong lòng có một chút kích động nhỏ, vụng trộm quay đầu lại, vừa lúc đối diện với đôi mắt tựa tiếu phi tiếu của Lâm Uyển Uyển, cổ cứng đờ, đây là bị phát hiện sao?

Lâm Uyển Uyển cũng mới phát hiện tiểu cô nương Diệp gia này bất quá là ở chỗ này giết thời gian, vốn còn nghĩ nên lên tiếng chào hỏi như thế nào cho tốt, kết quả tiểu cô nương này tự mình đưa tới cửa, còn để cho nàng bắt được, có chút dở khóc dở cười.
Thấy nàng vẫn như cũ ngồi xổm trên mặt đất, nhìn chằm chằm mình, ngoại trừ ngay từ đầu trong nháy mắt bị bắt được có chút mất tự nhiên, phía sau chỉ lo phạm hoa si thưởng thức khuôn mặt của nàng, ngược lại làm cho Lâm Uyển Uyển có chút ngượng ngùng ho nhẹ hai tiếng, tiểu cô nương này quả thực không giống cổ nhân, nếu là nam tử, nhất định phải được coi là lãng tử đăng đồ.
Vú nuôi của Diệp Tú hướng Diệp Tú nháy mắt nhưng nàng một mực không chú ý tới.

Thái quản gia mặt già đỏ bừng, có chút khó xử nhìn Lâm Uyển Uyển, hướng Diệp Tú nhắc nhở, "Tiểu thư, đây là Lâm cô nương."
"Ồ! Thì ra là Lâm gia tỷ tỷ a" Khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng thật đáng yêu, "Nghe danh đã lâu hôm nay rốt cục cũng nhìn thấy chân nhân." Kích động chạy tới, vòng quanh Lâm Uyển Uyển nhìn một vòng.
"So với tưởng tượng của ta còn đẹp hơn, ta có thể gọi tỷ là mỹ nhân tỷ tỷ sao?" bị một đôi mắt to thủy linh linh nhìn chằm chằm, Lâm Uyển Uyển theo bản năng liền mở miệng đáp ứng, "Được!"
Phản ứng lại, mới ý thức được mình vừa mới làm một chuyện đặc biệt không biết xấu hổ, cũng may da mặt mình dày, không sao hết, mỹ nhân liền mỹ nhân đi, nàng cũng rất thích đứa nhỏ trước mắt này, là một quỷ nhỏ thông minh.
"Diệp cô nương, ngươi biết ta?" Lâm Uyển Uyển dùng một loại ánh mắt không thể tưởng tượng nổi nhìn về phía Diệp Tú, nàng dám cam đoan cô nương nhỏ hơn nàng bốn tuổi này, nàng tuyệt đối chưa từng thấy qua.

Nếu là có, vậy tất nhiên là nghe hai phu thê Diệp trang chủ ngẫu nhiên nhắc tới, chỉ là không nghĩ tới người ta chú ý nàng như vậy, nhưng có một điểm nàng không hiểu, nếu đã có hứng thú với nàng, vì sao cho tới bây giờ chưa từng thấy Phương thị dẫn nàng tới gặp bao giờ, thật sự là kỳ quái!
Hoặc là nói, đây chẳng qua chỉ là một câu khách sáo mà thôi, không cần suy nghĩ quá nhiều.

Thu liễm tâm tư, mở ra nụ cười như tình mẫu tử, nàng coi Diệp Tú tiểu cô nương như tiểu hài tử mà đối đãi, tựa như các con trai của nàng vậy.
"Vâng, nương ta thường nhắc." Diệp Tú ngượng ngùng nói, nhân vật quan trọng mà nương nàng thường nói đến là nương của mỹ nhân tỷ tỷ, mỹ nhân tỷ tỷ là tiện thể nhắc tới.

Bất quá nàng mới không quan tâm đ ến những thứ này, nàng chỉ cảm thấy hứng thú với mỹ nhân tỷ tỷ, chỉ tiếc lúc nàng biết mỹ nhân tỷ tỷ, mỹ nhân tỷ tỷ sớm đã lập gia đình, lúc trước cũng chỉ là nghe qua một chút mà thôi, cũng là sau này mới thật sự nổi lên hứng thú, chỉ là khi đó người Lâm gia đã không biết đã chuyển đến nơi nào, lại nghe nói mỹ nhân tỷ tỷ là gả đi nhưng vẫn ở trong nhà mình, cho nên nàng đương nhiên cho rằng mỹ nhân tỷ tỷ cũng cùng nhau đi, chưa từng nghĩ nàng vẫn sống ở cách bọn họ không phải rất xa, quả thực là thất sách, sớm biết nàng liền tìm tới cửa.
"Ồ, ra là vậy!" Hoàn toàn giống với suy đoán của cô.
"Mỹ nhân tỷ tỷ, ta đều gọi ngươi là tỷ tỷ, ngươi cũng đừng một tiếng cô nương hai tiếng cũng là cô nương, trực tiếp gọi ta là Tú Nhi là tốt rồi, nương của ta cũng gọi như vậy." Diệp Tú hai tay chống hông, nghiêm trang sửa chữa cách gọi của Lâm Uyển Uyển, bộ dáng đặc biệt thú vị, Lâm Uyển Uyển nhìn buồn cười không thôi, liên tục đáp ứng được.
Bên ngoài đứng quá lạnh, về phần Lâm Uyển Uyển, Diệp Tú đã xếp cô vào hàng người quen, trực tiếp kéo tay Lâm Uyển Uyển đi về phòng.

"Mỹ nhân tỷ tỷ, ngươi nhìn xem, nơi này chính là khuê phòng của ta, đẹp mắt đi, đây đều là do ta tự mình bố trí."

Vào trong phòng, Diệp Tú không buông tay Lâm Uyển Uyển ra, nhiệt độ trong lòng bàn tay làm cho nàng rất lưu luyến, có một loại cảm giác kỳ quái lan tràn trong lòng, kỳ quái chính là nàng cũng không chán ghét.
Lâm Uyển Uyển cũng không có hất tay Diệp Tú ra, tiểu cô nương người ta muốn nắm, lúc nên buông ra tự nhiên sẽ buông ra, nàng cũng không nóng lòng nhất thời.

Ngồi xuống bên cạnh chiếc ghế tròn bên cạnh Diệp Tú, tỉ mỉ quan sát căn phòng, khuê phòng cổ đại này bày biện thật sự là tinh xảo, tiểu cô nương bố trí cũng xảo diệu, là một người có con mắt nghệ thuật.
"Thật không tệ, Tú nhi lợi hại."
Diệp Tú nghe vậy, cao hứng cười tít mắt, cô nương có chút kiêu ngạo, nhất là khi thành quả của mình được người khác khen ngợi.
"Mỹ nhân tỷ tỷ, ngươi đến sơn trang có việc gì sao?" Diệp Tú sẽ không tự cho là đúng cho rằng mỹ nhân tỷ tỷ là tới tìm nàng, dù sao trong mười lăm năm qua, mỹ nhân tỷ tỷ cũng không biết đến nàng, cho nên nàng dò hỏi.
"Ta tới tìm ngươi." Lâm Uyển Uyển thẳng thắn trả lời, cô chạy tới đây đơn giản là vì vải dầu mà Diệp Tú tiểu cô nương nghiên cứu.
"Hả?" Ngược lại Diệp Tú tự mình trợn tròn mắt, thật đúng là tới tìm cô a! Mỹ nhân tỷ tỷ sẽ không nghe được ý nghĩ trong lòng nàng vừa rồi mới nói lời dỗ dành nàng, nhưng xem ra cũng không giả dối, chẳng lẽ thật sự là tới tìm nàng!
Trời ạ, ta không phải đang nằm mơ chứ, Diệp Tú thầm nghĩ..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.