Nông Gia Độc Phi​

Chương 16: 16: Đi Vào Núi Nguyệt Hoa





Bao phủ hai bên trái, phải của Lăng gia thôn là những ngọn núi lớn hùng vĩ, so sánh với núi Nguyệt Hoa tràn đầy sự thần bí và nguy hiểm thì hai sườn núi Đại Công và núi Tiểu Công này yên ổn bình thường hơn nhiều, địa thế của núi cũng không cao, lúc công việc nhà nông trở nên nhàn rỗi hơn thì các nam nhân cùng nữ nhân đều vào trong núi hái một chút rau dại hoặc săn vài con thú nhỏ về bổ sung thêm cho bữa cơm gia đình, lúc ba cha con bọn họ tiến vào núi Đại Công, đừng nói dược thảo, ngay cả rau dại ven đường thì một cọng cũng không tìm thấy, mấy năm nay triều đình không được an ổn, cuộc sống của bá tánh trôi qua cũng không được tốt lắm, lương thực thu hoạch được cũng không đủ ăn, cho nên rau dại trên núi cũng không trốn thoát được số phận bị thôn dân ngắt về thêm vào bữa cơm gia đình.
"Nếu không để cha đi một chuyến đến núi Nguyệt Hoa?"
Mắt nhìn thấy bọn họ đi đều đã sắp đến giữa sườn núi mà giỏ tre đeo sau lưng vẫn trống rỗng không có đến dù chỉ là một cọng rau, làm cho Lăng Kính Hiên lúc đi thì tràn đầy tự tin hiện tại lại chịu sự đả kích rất lớn, kiếp trước hắn không thích đọc sách, nếu có thời gian thì hắn sẽ đến quán trà của thôn trưởng mở sòng bài chơi với người ta không thì cũng là tự nhốt mình trong nhà để nghiêm cứu y dược và độc dược, nhưng ở thế kỷ hai mươi mốt đã sớm lan tràn những tiểu thuyết và phim truyền hình nói về đề tài xuyên không, hắn cũng có biết một chút, người khác xuyên đến nếu không phải làm Vương gia thì chính là làm hoàng thượng, nếu không thì cũng là đại thiếu gia con của vợ cả trong đại gia tộc giàu có gì đó, nếu điều kiện thấp một chút cũng là được tặng cho bàn tay vàng siêu to bự, tùy tiện đi đến sơn động cũng có thể nhặt linh chi nhân sâm hoặc là bảo vật hiếm hoi gì đó, vì cái lông gì mà hắn xuyên đến đi mòn gót chân mà chẳng gặp được thứ gì vậy?
Đến nước này, Lăng Kính Hiên trong lòng không khỏi giơ bàn tay dựng thẳng ngón giữa lên, quyết đoán mà thực hiện tư thế uy vũ hơn so với trong TV, tiểu thuyết và phim truyền hình nhiều.
"Cái gì? Đi vào núi Nguyệt Hoa? Cha, người không muốn sống nữa sao? Trong thôn đều nói trên núi Nguyệt Hoa có yêu quái đó, con không muốn đi."
Mặt Đại bánh bao xụ xuống, cực kỳ khó chịu mà nhìn cha của nhóc, một bộ dáng cha, người là chê mạng mình quá dài hay sao, làm đến nổi Lăng Kính Hiên không nhịn được đen mặt mà vô lực sờ sờ mũi của mình, lúc này mới mấy ngày nha, đây là lần thứ mấy Đại bánh bao răn dạy hắn? Rốt cuộc trong hai người bọn họ thì ai là cha nha?
"Ha ha..

mặt của cha lại đen.."

Ở bên kia Tiểu bánh bao che miệng lại cười đến không tim không phổi, đứa nhỏ năm tuổi ánh mắt tròn vo tràn đầy ánh sáng phản chiếu sự vô tư ngây ngô mà mình nên có, Lăng Kính Hiên cong ngón tay mà gõ nhẹ lên đầu của nhóc, ngồi xổm xuống trịnh trọng mà nghiêm trang nói với Đại bánh bao.
"Lời nói của người trong thôn làm sao có thể tin được? Bọn họ còn không phải nói cha là yêu quái sao, các con cảm thấy cha có phải yêu quái không? Lại nói, chúng ta cũng không cần đi sâu vào núi, chỉ là dạo ở chân núi mà thôi, con đã quên rằng chúng ta phải hái thuốc chữa bệnh cho nhị thúc của con sao?"
Đại bánh bao thông minh trưởng thành sớm, Lăng Kính Hiên cũng thích coi nhóc như người lớn mà cư xử, thấy nét mặt nhóc hiện lên vẻ chần chừ, Lăng Kính Hiên lại không ngừng cố gắng thương lượng: "Trị bệnh cho nhi thúc của con cần phải có một loại trái cây thật quý, đều là do chúng ta hiện tại không có tiền, cha liền nghĩ biết đâu trong núi sẽ có loại cây này mọc hoang, như vậy chúng ta sẽ hái quả của chúng về trị bệnh cho nhị thúc của con, Tiểu Văn con phải suy nghĩ thật kỹ nha, nếu chúng ta không tìm thử, thì chỉ có thể bán cá kiếm tiền để mua nha."
Chỉ cần nhắc tới tiền, hắn tin tưởng Đại bánh bao sẽ chịu thua mà đồng ý.
"Cha không được có ý đồ tới khoảng tiền đó, đó là tiền để dành phòng khi cần dùng gấp, cha không được lấy, thôi chúng ta đi nhanh thôi."
Quả nhiên, sau khi Đại bánh bao trừng mắt liếc Lăng Kính Hiên một cái, liền quay gót chân đi về hướng núi Nguyệt Hoa.
"Nha..

Có đứa con luôn luôn đề phòng cha của nó như vầy sao?"
Lăng Kính Hiên nắm tay Tiểu bánh bao sắc mặt đen thui đi theo phía sau, trời ạ, thời điểm nào hắn nói hắn muốn xài số tiền đó? Mặc dù là hắn có nghĩ như thế thật, nhưng mà bị con mình vạch trần ý đồ rõ ràng ra như vậy, thật là con mẹ nó mất mặt thật mà! Đánh chết hắn cũng không thừa nhận rằng mình từng có ý đồ với số tiền đó thật.

Giữa sườn núi Nguyệt Hoa quanh năm bao phủ sương mù, nói không chừng trên đỉnh núi sẽ có tuyết đọng lại cũng nên, nhưng mà chỉ cần chưa từng có người nào đi lên là được, thôn dân vào ngày thường nhiều lắm là thiết lập một ít bẫy rập, hái một chút rau dại, nhưng mà một bước cũng không dám bước chân lên núi, Lăng Kính Hiên cõng giỏ tre, mỗi tay dắt theo một tiểu bánh bao, ba cha con đổ mồ hôi đằm đìa đi vào núi.
"Cha, người mau lại đây xem, ở đây có rất nhiều quả dại nha!"
Địa phương chưa có ai đi đến thật đúng là tốt, qua không bao lâu, liền nghe tiếng của Tiểu bánh bao kinh ngạc mà hô to, liếc mắt nhìn qua liền thấy khắp nơi trên núi đều tràn ngập quả dại, có trái xanh, có trái đỏ, đủ mọi chủng loại, có những loại đến Lăng Kính Hiên cũng không biết chúng là quả gì.
"Chúng ta đi đến đây thôi là được rồi, nho dại này hương vị cũng rất là ngon, hai con ở chỗ này hái đi, có thể hái được bao nhiêu liền hái bấy nhiêu, cha đi xung quanh xem xem có thảo dược gì dùng được không."
Dùng lưỡi hái chém sạch sẻ đám cỏ dại cao gần nữa người xung quanh, Lăng Kính Hiên vươn tay ra hái hai trái nho dại màu đỏ bỏ vào miệng, vị chua và vị ngọt cựa hạn đồng lan tỏa trong khoang miệng, hương vị so với cây nho trồng thủ công mà hắn trồng ở hiện đại ngon hơn không biết bao nhiêu lần.
"Oa, chua quá nha, cha, chúng ta có thể không cần hái mấy trái này được không?"
Tiểu bánh bao cũng học bộ dáng của Lăng Kính Hiên hái một trái bỏ vào trong miệng, khuông mặt nhỏ của nhóc nháy mắt nhăn nhăn thành trái khổ qua, trong mắt cực kỳ ủy khuất, Đại bánh bao thấy thế liền vội vàng lấy túi nước đã chuẩn bị trước ở nhà đưa cho nhóc.
"Ai bảo đệ tham ăn, sao mà cái gì cũng ném vào miệng được hết vậy?"
Trên mặt rõ ràng là đau lòng muốn chết, trong miệng lại cứ liên tiếp lãi nhãi không ngừng, Đại bánh bao không giống như một người huynh trưởng, ngược lại càng có dáng vẻ giống như là cha của Tiểu bánh bao vậy, người nào mà không biết thì có nằm mơ cũng không nghĩ đến bọn họ là song sinh, sinh ra cùng giờ cùng năm, đến cuối năm đều đã sắp được năm tuổi rồi.

"Ha ha..

Con chọn trái màu đen ăn thì sẽ rất ngọt, nhưng mà cũng không được chỉ hái trái màu đen nha! Phải hái hết hai loại luôn!"
Thấy vậy, Lăng Kính Hiên cưng chiều mà xoa xoa đầu của Tiểu bánh bao, tác dụng của nho nhiều lắm, dù chua hay ngọt đều có tác dụng, hắn còn muốn chiết một cành về trồng trong sân, năm sau nói không chừng có thể dựa vào nó mà phát tài nha.
"Vì sao vậy cha? Không thể ăn thì hái về làm gì?"
Hỏi hắn không phải là Tiểu bánh bao, mà là Đại bánh bao trên mặt đầy vẻ đau lòng, Tiểu bánh bao hiện tại còn đang liên tiếp uống nước kìa, xem bộ dáng nhíu chặt chân mày của Đại bánh bao, rõ ràng là đang bất mãn về quyết định của cha nhóc.
Lăng Kính Hiên nhoẻn miệng cười, mắt phượng thon dài bỗng nhiên lướt qua một tia hài hước: "Nếu như cha nói, cha có thể đem những trái nho chua đó biến thành một đống tiền lớn, vậy con có còn muốn hái chúng hay không?"
"Thật sự?"
Đại bánh bao nháy mắt liền biến thành nô lệ của đồng tiền, hai mắt vốn không kiên nhẫn một giây sau liền biến thành hình dạng của hai đồng tiền.
"Ha ha..


Con đó nha, sao hai mắt con giống như là biến thành hai đồng tiền rồi?"
Lăng Kính Hiên nhịn không được mà cất tiếng cười to, ngón tay cưng chiều lại bất đắc dĩ mà chọc chọc đầu của nhóc.
Hiếm có mà lần này Đại bánh bao lại không ghét bỏ Lăng Kính Hiên, nhóc nhanh chóng đẩy tay của hắn ra mà dò hỏi: "Cha, người mau nói rõ nha, cha thật sự có thể đem những trái cây thật chua đó biến thành đống tiền lớn sao?"
Chỉ cần có thể kiếm ra tiền, muốn nhóc không ăn những trái ngọt nhóc cũng có thể đồng ý.
"Đương nhiên, cha của con là một đồng sinh nha."
Tốt ghê, ít nhiều gì thì ở cổ đại này cũng có chế độ thi khoa cử, ở nơi đây chỉ cần là người đọc sách đều có địa vị tôn quý, theo như hắn nhận xét thì danh xưng đồng sinh ở đây nhiều lắm ngang ngửa với học sinh tiểu học ở hiện đại, nhưng mà ở đây thì lại không giống vậy.
Quả nhiên, hai chữ đồng sinh vừa thốt ra, thì sự hoài nghi trong đấy mắt của Đại bánh bao nháy mắt biến mất sạch sẽ, xoay người liền kéo Tiểu bánh bao: "Tiểu Võ, chúng ta đi hái trái cây đi."
Nhìn bộ dáng của nhóc cứ như là hể chậm một chút nữa thì những trái cây kia sẽ biến mất vậy, Lăng Kính Hiên lại không nhịn được mà cười thật to, đứa con này của hắn vừa yêu tiền lại còn có tính keo kiệt, thật là..

.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.