Nông Gia Độc Phi​

Chương 17: 17: Đối Đầu Sói Đen





Cha con ba người chia việc cho nhau làm, trong khi hai tiểu bánh bao loay hoay hái nho dại thì Lăng Kính Hiên bắt đầu hành trình khom lưng đào bới trong đám cây cỏ để mong có thể tìm thấy thảo dược mình cần, bởi vì nơi này quanh năm không có bao nhiêu người đến nên tuy là tìm kiếm rất vất vả, nhưng cũng may mà ông trời không phụ lòng người để cho Lăng Kính Hiên moi ra được không ít thảo dược sử dụng được, còn có thể tìm được một ít nắm để ăn, nghĩ tới tối nay cả nhà có thể nấu được một nồi canh nấm để ăn nên Lăng Kính Hiên chịu khó cong lưng ngồi hái, lần đi núi này cũng có thể coi như thu hoạch được kha khá đi.
"Cha, những cái đó có độc, người đào làm gì vậy?"
Hái được một đống thảo dược, tạm thời chuẩn bị lui quân thì Lăng Kính Hiên chợt thấy trong bụi cỏ lại là một đám nấm, không nghĩ ngợi nhiều hắn lại ngồi xổm xuống tiếp tục tục công cuộc hái nấm, lại nghe thấy tiếng nói chứa đầy sự ghét bỏ của Đại bánh bao vang lên phía sau, Lăng Kính Hiên quay đầu lại, chỉ thấy hai tiểu bánh bao đang tay trong tay đứng ở phía sau lưng hắn, khuôn mặt nhỏ mà mấy ngày nay vất vả lắm mới rửa sạch sẽ của hai nhóc bám đầy những vết bẩn lung tung.
"Ha ha..

Cũng không phải cái nào cũng có độc đâu, những cái này là có thể ăn nha, các con hái nho xong rồi?"
Bọn họ còn quá nhỏ, có giải thích nhiều đi nữa thì chưa chắc bọn họ hiểu hết được, Lăng Kính Hiên lặng lẽ mà đổi chủ đề, chờ tới khi bọn họ ăn xong thì tự nhiên sẽ biết, nấm chính là một thứ tốt nha.
"Thật sự có thể ăn sao? Vậy để con hái phụ cha."
Vừa nghe tới có thể ăn thì Tiểu bánh bao vui vẻ phấn chấn xông lên trước, Lăng Kính Hiên nhanh tay ôm nhóc lại, vô lực nói: "Có một số loại không thể ăn, con không biết nên là vẫn đừng động vào."
Một đứa thì keo kệt mê tiền, một đứa thì tham ăn, hai tiểu bánh bao này tính cách thật đúng là..

Con mẹ nó thật là có tiền đồ.
"Nhưng mà con muốn giúp cha."
Nghiên đầu, Tiểu bánh bao vẻ mặt ngây thơ vô tội, bên trong đôi mắt tròn vo nhìn thấy được sự đau lòng rõ ràng dành cho lão cha là hắn nha.

Nhóc là sợ cha của mình mệt.
"Ha ha..

không cần, cha không mệt, các con đi đến bên kia nghĩ ngơi đi, chờ cha hái xong đám nấm này thì chúng ta cùng về nhà."
Trong lòng ấm áp, Lăng Kính Hiên vỗ vỗ mông của nhóc, ra hiệu với Đại bánh bao.

"Tiểu Võ nghe lời nào, chúng ta qua bên kia ngồi chờ cha nào."
Thấy bộ dáng của Đại bánh bao dường như còn chưa từ bỏ ý định giúp cha, Đại bánh bao liền đi tới dắt tay nhóc.
Lăng Kính Hiên bất đắc dĩ lắc đầu, lại tiếp tục xoay người cúi đầu hái nấm, đám nấm này thật đúng là nhiều, có cái màu sắc đơn giản nhẹ nhàng, có cái thì sặc sỡ đủ màu, nấm có thể ăn và không thể ăn đều nằm lẫn lộn chung một chỗ, nhưng mà đều bị hắn thuận tay hái hết, từ xưa đến nay, y dược cùng độc dược thì đều không phân biệt tốt hay xấu cho nên những cây nấm này có một số tuy rằng không ăn được nhưng lại có thể đem đi chế thành độc dược, ba cha con bọn họ lẻ loi ở chân núi Nguyệt Hoa, thân thể lại gầy gò y chang cây trúc vậy, không chế một chút đồ phòng thân làm sao mà được?
"Hửm..

đây là?"
Sau khi hái và phân loại xong đám nấm, lúc chuẩn bị đứng lên thì tầm mắt của Lăng Kính Hiên trong lúc vô ý nhìn vào bụi cỏ cách đó không xa có một thứ gì đó đo đỏ, trong lòng bổng nổi lên sự hiếu kỳ, hắn liền xoay người cẩn thận đẩy bụi cỏ ra, một cây nấm lớn bằng nắm tay, đỏ như máu có hình dáng giống cây dù thình lình đập vào mắt hắn, Lăng Kính Hiên không nhịn được sự kích động trong lòng mình, không hề suy nghĩ mà lấy lưỡi hái cắt một miếng vải trên áo, cẩn thận bao lấy cây nấm xong mới cẩn thận đào nó ra.
Tuy rằng Lăng Kính Hiên cũng không biết đây là nấm gì, nhưng mà căn cứ vào màu sắc đỏ rực của nó cùng với tình trạng môi trường xung quanh nó không có bất kỳ một ngọn cỏ nào, thì nó tuyệt đối là một cây nấm cực kỳ độc, là thứ không thể thiếu khi chế độc dược.
"Hai tiểu bánh bao, cha con chúng ta cùng về nhà nào."
Cẩn thận gói kỹ cây nấm đỏ rực lại sau đó cất riêng vào trong lòng ngực, Lăng Kính Hiên lại cắt thêm mấy miếng vải phân biệt mà gói các loại dược liệu và nấm có thể ăn và không thể ăn, sau đó mới đứng dậy đi về phía hai tiểu bánh bao đang ngồi xếp bằng cách đó không xa, giỏ tre mà bọn họ mang theo hiện giờ đã tràn đầy đều sắp biến thành ngọn núi nhỏ luôn rồi, căn cứ vào tính tình của nhóc con Đại bánh bao yêu tiền như mạng kia, Lăng Kính Hiên không nhịn được mà lắc đầu, nếu mà bây giờ hắn mà nói hắn căn bản không thể đem những trái nho dại đó đổi thành tiền thì không biết là Đại bánh bao vì việc lớn mà tiêu diệt hắn không nữa, thật là đau đầu nha, có cơ hội phải sửa chữa tính cách của nhóc mới được.

Ai..
"Cha, người không phải là muốn hái trái cây trị bệnh giúp nhị thúc sao?"
Tuy là nhóc tham tiền nhưng mà vẫn không quên lý do vì sao bọn họ phải đến nơi này nha.
"Ha ha..

Không phải là nó ở bên kia sao? Các con ở đây chờ cha một chút."
Có một cây lê cách ba cha con họ tầm mười mét, Lăng Kính Hiên cầm lưỡi hái đi qua, lúc đầu khi đi vào rừng cây mọc đầy quả dại kia thì hắn đã chú ý đến sự tồn tại của cây lê này rồi, bệnh của Lăng Kính Hàn quả thật là bệnh lao phổi, sỡ dĩ trường kỳ nằm trên giường bệnh là vì khi hắn bị bệnh thì hắn còn quá nhỏ, lại không có được thuốc tốt để trị, cho nên thân thể mới dần dần trở nên yếu ớt, nước đường phèn đem đi hầm với lê tuyết, mỗi ngày sau khi ăn cơm xong thì uống một cử là được, nhưng thời gian chưng cách thủy phải suốt đêm thì mới có được hiệu quả tốt nhất, lại bổ sung với một ít dược liệu thanh nhiệt hạ đàm thì nhiều nhất là nữa tháng thì có thể trị tận gốc bệnh của hắn luôn.
Loại lê tuyết này ở đây chắc chắn là không có rồi, nhưng mà cũng có thể lấy lê dại thế vào cũng được, hơn nữa không khí của nơi này tốt như vậy, hương vị của lê dại lớn lên tự nhiên sẽ càng tốt, hiệu quả cũng hơn hẳn lê tuyết, còn về phần đường phèn thì để hôm nào hắn đi lên trấn trên hỏi xem có hay không, nếu như thật sự không có thì hắn cũng chỉ còn cách tự mình chế biến một chút mà thôi, chỉ là sẽ rắc rối một chút mà thôi.
Sau khi hái được bốn năm trái lê lớn thì Lăng Kính Hiên đứng suy tư một chút, lại quyết định nhổ lên một cây lê còn nhỏ, lại chiết thêm mấy cọng nho dại về, trong sân nhà bọn họ hiện tại thật trống trải, không quan tâm là mấy thứ này khi trở về có thể trồng sống hay không, đem về cắm xuống đất thử không phải là sẽ biết sao?

"Cha, đây là loại trái cây gì vậy, thật thơm quá nha."
Tung tăng mà cầm trái cây trên tay, Tiểu bánh bao hung hăn hít sâu một hơi, khóe miệng không khỏi xuất hiện một vệt nước miếng thật khả nghi, Đại bánh bao trông thấy bộ dáng của nhóc như thế thì chạy nhanh qua cướp lấy trái cây.
"Đây là thuốc dẫn dùng để chữa bệnh cho nhị thúc, nếu đệ muốn ăn thì lần sau ta hái cái khác cho đệ ăn."
Vừa nói, Đại bánh bao vừa đem vạt áo bọc lại trái cây, sau đó kéo mép áo lên cột vào thắc lưng sau đó thắt nút lại.
"Người ta biết rồi mà, chỉ là hỏi một chút thôi."
Tiểu bánh bao ủy khuất mà chu miệng nhỏ, nhóc lại chưa nói là mình muốn ăn nha.
"Tốt, chúng ta.."
Xào xạt..
"Ngao..

ô..

ô.."
Lăng Kính Hiên vừa định nói là hôm nay chúng ta thu hoạch vậy thôi đã đến lúc đi về rồi thì bỗng nhiên sâu trong rừng cây truyền tới một âm thanh khủng bố vang dội, tiếng đó chắc chắn là của một con thú hoang tru lên không thể sai được, ba cha con đều chấn động, hai tiểu bánh bao lấy lại tinh thần thì cũng không còn tâm tình nào mà quan tâm đến trái cây trái ơ gì nữa, cả hai hoảng sợ ôm lấy đùi của Lăng Kính Hiên, trên mặt che kín biểu cảm sợ hãi, hai thân thể nhỏ bé không ngừng run rẩy.
"Đừng sợ, để cha đi xem đã."
Cảm nhận được hai đứa nhỏ sợ hãi, Lăng Kính Hiên không ngừng vỗ nhẹ lên đầu hai đứa để trấn an tinh thần của bọn nhỏ, tay mới vừa cất lưỡi hái lại một lần nữa cầm lên, nếu như hắn đoán không sai thì tiếng tru kia là của một con sói, một con sói đã trưởng thành, trong lòng hắn không khỏi nặng nề, lần đầu tiên, không lòng hắn hy vọng rằng mình đã đoán sai, nếu như hiện tại chỉ có một mình hắn thì cho dù là tình trạng thân thể hiện giờ của hắn không tốt đi chăng nữa thì hắn cũng không sợ, dựa vào năng lực và thân thể kiếp trước của hắn, muốn tránh né công kích của một con sói thì không khó chút nào, nhưng hiện tại, hắn cũng không mấy gì tin tưởng rằng mình có thể bảo vệ cho bản thân và hai đứa nhỏ hoàn toàn bình an vô sự được.
"Cha..

không cần đi."

"Cha, con sợ.."
Hai tiểu bánh bao một trái một phải giữ chặt lấy Lăng Kính Hiên, hai đôi mắt nhỏ bây giờ đong đầy nước mắt, nhưng mà hai nhóc không hẹn mà cùng ăn ý chịu đựng, không dám khóc ra tiếng, Lăng Kính Hiên vừa quay đầu lại thì bắt gặp một màn này làm cho lòng hắn không nhịn được căng thẳng, quay người lại ôm lấy bọn họ nhẹ nhàng trấn an nói: "Con ngoan đừng sợ, cha sẽ bảo vệ các con bình an mà, các con sẽ không quên là cha biết võ công sao?"
"Nhưng mà đó là thú hoang, lỡ như..

lỡ như cha xảy ra chuyện gì thì chúng con biết phải làm sao đây?"
Giờ phút này ngay cả Đại bánh bao vốn trưởng thành sớm, rốt cuộc cũng biện hiện ra sự sợ hãi mà một đứa nhỏ năm tuổi nên có, Lăng Kính Hiên nhìn đến lại không nhịn được mà đau lòng biết bao nhiêu, hắn thà mỗi ngày đều bị đứa con này mắng cũng không muốn nhìn thấy dáng vẻ này của nhóc.
"Tốt rồi, Tốt rồi, đừng khóc mà, con sói hoang kia còn chưa đến đây mà, chúng ta mau chạy thôi."
Hiện tại, nơi này cũng không phải chỗ để hắn từ từ trấn an bọn nhỏ, Lăng Kính Hiên đau lòng mà lần lượt hôn lên hai khuôn mặt nhỏ ướt đẫm nước mắt, xoay người chuẩn bị cõng giỏ tre lên.
"Xoạt.."
"A, oa oa..

Cha ơi..

Con sợ.."
"A..

Cha.."
Nhưng, ông trời lại giống như là muốn trêu đùa bọn họ vậy, còn không chờ hắn đứng lên thì một thân thể đầy máu tươi bỗng nhiên từ trên trời rớt xuống sau đó lăn đến bên chân của bọn họ, hai tiểu bánh bao rốt cuộc không nhịn được mà ôm chân Lăng Kính Hiên gào khóc, Lăng Kính Hiên không thể không một lần nữa thả giỏ tre xuống, ôm bọn nhỏ đau lòng an ủi: "Đừng sợ, đừng sợ, có cha ở đây rồi."
Nhìn lướt qua bả vai của bọn nhỏ, hai mắt của hắn đột nhiên lạnh băng phi đến thân thể đầy máu tươi đang nằm úp sấp cách đó không xa, từ phần lưng vẫn còn hơi phập phồng của y thì cũng không khó đoán ra rằng y chưa chết, còn về phần tình trạng vết thương của y thì..

xin lỗi vấn đề này không liên quan đến Lăng Kính Hiên hắn, đối với chuyện sống chết của người khác, hắn không có hứng thú quan tâm, từ kiếp trước đến kiếp này thì tính cách của hắn vẫn không thay đổi một chút nào, người mà hắn không để ý thì cho dù có chết trước mặt hắn thì trong lòng hắn cũng không tồn tại một chút lòng trắc ẩn nào, bởi vì, Lăng Kính Hiên đã gặp người chết rất nhiều, tim của hắn đã sớm chai sạn rồi.
"Oa..


oa..

Cha ơi..

Cha.."
Vùi đầu vào sâu trong cổ của Lăng Kính Hiên, hai tiểu bánh bao khóc đến mức kiệt sức, thân thể nhỏ bé gầy yếu không ngừng run rẩy sợ hãi.
"Ngao ô!"
Đột nhiên, một con thú hoang to lớn, toàn thân đen nhánh nhưng nhúm lông trên trán và bốn chân lại đều trắng tinh thình lình xuất hiện trước mặt họ, nó đang đứng cách bọn họ khoảng chừng năm mét, Lăng Kính Hiên trong lòng kinh hãi, bản năng đem hai tiểu bánh bao đẩy ra phía sau lưng mình, nắm lấy lưỡi hái trên đất, mắt phượng hẹp dài bắn ra tia sát khí lạnh lẽo, những kinh nghiệm tích lũy từ biết bao nhiêu năm làm sát thủ từng chút từng chút không ngừng lan tràn ra, nhưng..
"Bịch.."
"Ô..

ô.."
Con sói đen cao lớn một giây trước còn cường tráng khí phách, giây tiếp theo lại bịch một tiếng ngã lăn ra đất, xuyên qua khe hở từ răng nanh truyền tới một tiếng rên thống khổ đau đớn, Lăng Kính Hiên chăm chú mà nhìn nhìn, lúc này mới phát hiện trên người nó có rất nhiều vết thương, chỉ qua có nữa khắc liền chảy máu đầy đất.
"Đừng sợ, nó sắp chết rồi, để cha qua đó nhìn xem."
Hai tiểu bánh bao tránh ở sau lưng Lăng Kính Hiên mà gắt gao nắm chặt quần áo của hắn, Lăng Kính Hiên vỗ vỗ lên tay của hai nhóc, nhẹ nhàng đi tới phía trước, lúc này, hai bánh bao cũng không ngăn cản hắn nữa, không phải là hai nhóc không muốn mà là bọn họ đã sợ đến mức quên mất rồi.
"Ô..

ô.."
Dường như cảm nhận được hắn đang tới gần mình, con sói đen đang thở thoi thóp bỗng nhiên gào rống, mắt sói vốn sắp sửa mê mang nay lại đằng đằng sát khí, thú tính mười phần, răng nanh bén nhọn càng trở nên sắc lạnh đến chói mắt, nhưng Lăng Kính Hiên cũng chỉ cười lạnh hai tiếng, tay nắm chặt lưỡi hái nhào về phía con sói.
"Ngao.."
"Sựt.."
Lưỡi hái thon dài chính xác mà đâm vào cổ của sói đen, máu tươi bắn thẳng ra ngoài, Lăng Kính Hiên tay còn cầm lưỡi hái nháy mắt cả người đã bị bao phủ bởi máu tươi, hai tiểu bánh bao đang ở cách đó không xa sợ tới mức ôm chặt lấy nhau, gương mặt tinh tế của Lăng Kính Hiên nháy mắt bị máu tươi nhiễm đỏ, khóe miệng lại chậm rãi treo lên một nụ cười quỷ dị, tựa như sát thần chân chính giáng xuống trần gian, cũng may hiện tại Lăng Kính Hiên đưa lưng về phía bọn nhỏ, cũng không có ai nhìn thấy cảnh tưởng quỷ dị này, nếu không sợ là đã bị dọa chết nhăn răng rồi, dáng vẻ của hắn lúc này thật là quá khủng bố!



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.