Nông Gia Độc Phi​

Chương 26: 26: Trấn Đại Đồng Bán Cá





Địa phận của Lăng gia thôn thuộc về trấn Đại Đồng, huyện Thanh Dương, cũng là một trong những vị trí quan trọng trên bản đồ trung ương Thanh triều, diện tích của trấn Đại Đồng nếu nói lớn thì cũng không lớn, mà nhỏ thì cũng không nhỏ, bởi vì vị trí địa lý cùng với hoàn cảnh đặc thù nơi đây mà khiến cho tình hình giao thông vận tải ở đây rất phát triển, thương nhân lui tới trao đổi hàng hóa cũng không ít, nhưng mà dù cho là trấn Đại Đồng hay thậm chí là huyện Thanh Dương thì cũng không được đánh giá là giàu có gì mấy, nguyên nhân là vì hoàn cảnh nơi này giáp ranh với vùng nội hải của sông cho nên dẫn đến phần lớn đất đai ở đây đều rơi vào tình trạng hoang phế.
Sau khi ngồi xóc nảy trên xe bò ròng rả nữa canh giờ, đoàn người của Lăng Kính Hiên cuối cùng cũng tới trấn trên, bởi vì hôm này là ngày họp chợ cho nên từ rất sớm đã có người đến đây mở sạp bày bán đủ loại hàng hóa, các cửa hàng ở hai bên đường đá xanh cũng đã sớm mở cửa chào đón khách, Lăng Kính Hiên cùng với hai tiểu bánh bao đang ngồi trên xe bò đều là lần đầu tiên đi họp chợ ở trấn trên, Lăng Kính Hiên thì vẫn không sao, dù gì kiếp trước hắn cũng từng tung hoành khắp quốc tế, có cái gì mà hắn chưa từng thấy qua chứ? Hiện tại nhiều lắm là chỉ hơi tò mò một chút mà thôi, nhưng hai tiểu bánh bao nhà hắn thì lại khác, hai đôi mắt nhỏ không ngừng quan sát đánh giá bốn phía, hận không thể nhảy khỏi xe đi nhìn ngắm khắp trấn Đại Đồng.
"Triệu Đại ca, hiện tại chúng ta đang đi đến đâu vậy?"
Cưng chiều mà xoa xoa đầu hai tiểu bánh bao, Lăng Kính Hiên ngẩn đầu lên nhìn về phía của Triện Đại Long đang đánh xe bò ở phía trước, bọn họ cũng đều đã chạy vào trong chợ được một lúc rồi nha?
"Chúng ta đang trực tiếp chở các đệ đi đến khu vực chợ cá, mấy năm nay dưới sự quản lý của Hồ huyện lệnh, trấn Đại Đồng đã sớm xưa đâu bằng nay rồi, mỗi một loại đồ vật đều sẽ có khu vực chuyên môn bày bán, khu chợ cá nằm ở phía đuôi chợ."
Người trả lời câu hỏi của Lăng Kính Hiên không phải là Triệu Đại Long mà là Hàn Phi.
"Vậy sao, xem ra Hồ huyện lệnh này cũng là một người có năng lực nha, nhưng mà hình như là nhiệm kỳ của quan huyện chỉ có ba năm không phải sao? Đệ nhớ rõ thời điểm Hồ huyện lệnh về nhậm chức ở huyện Thanh Dương là vào năm năm trước mà phải không, sao đến bây giờ ông ấy vẫn còn ở đây?"
Có quy định rõ ràng thì mới không nảy sinh lộn xộn, nếu năm năm trước không có Hồ huyện lệnh ra mặt thì có lẽ nguyên chủ cùng với hai tiểu bánh bao đã chết thẳng cẳng từ lâu rồi.

Một người cổ đại có thể có năng lực như thế cũng đã là rất tài giỏi nha.
"Ai..

Còn không phải là do phía trên sao? Hồ huyện lệnh thật sự là một vị quan rất tốt, sau khi mãn nhiệm kỳ ba năm, chúng ta cứ tưởng rằng ông ấy sẽ bị điều đi nha, ai mà biết.."
Nói đến chuyện này, Hàn Phi không nhịn được mà thở dài, Hồ huyện lệnh là một vị quan tốt biết lo cho dân cho nước, thật là đáng tiếc..
"Không được lắm miệng, nếu để người khác nghe được thì chúng ta sẽ gặp rắc rối."
Triệu Đại Long từ đầu tới giờ vẫn nghiêm túc kiệm lời không nhịn được quay đầu thấp giọng nói, Hàn Phi giật giật khóe môi, cuối cùng cũng không nói gì nữa, đúng vậy, việc của quan gia không phải chuyện mà dân chúng nhỏ bé, bình thường như bọn họ có thể đem ra thảo luận.
"Ha ha.."

Lăng Kính Hiên thấy vậy thì hơi hơi mỉm cười, hắn có thể hiểu được hành động vừa rồi của Triệu Đại Long, quan lại bao che cho nhau, thời nào cũng có, người nào cũng biết, nhưng có mấy ai dám nói ra đâu chứ, bởi vì hậu quả của việc nói ra không phải người bình thường như bọn họ có thể chịu nổi.
"Kính Bằng? Còn có Kính Hiên nha, các người sao lại đến đây vậy?"
Lúc xe bò chạy đến trước cửa một tiệm tạp hóa, một người đàn ông trẻ tuổi vừa tiễn đi một người khách đột nhiên gọi bọn họ lại, lúc nhìn thấy Lăng Kính Hiên thì gương mặt trắng nõn văn nhã của người đàn ông đó hiện lên một tia kinh ngạc, sau đó lại tiếp tục nhiện tình tươi cười xán lạn, Lăng Kính Hiên lạnh nhạt liếc mắt nhìn qua một cái, nháy mắt liền nhận ra thân phận của người nọ, hắn là đứa con thứ của nhà Đại bá tên gọi là Lăng Kính Vệ, lớn hơn Lăng Kính Hiên hai tuổi, bởi vì đọc sách được mấy năm nên mới mười mấy tuổi đã làm việc cho cửa hàng tạp hóa này, sau đó thì cưới luôn con gái của chưởng quầy luôn, hiện tại đang làm người thu chi cho cửa hàng.
"Kính Vệ ca."
Lăng Kính Bằng không được tự nhiên lắm mà nhìn mặt Lăng Kính Hiên một cái, sau đó gãi gãi đầu ngượng ngùng chào một tiếng.
"Hai đứa nhỏ này chắc là Lăng Văn cùng Lăng Võ đi? Lớn lên thật đáng yêu nha, ai nha các ngươi từ từ, từ từ đã nha.."
Lăng Kính Vệ giống như là không để ý đến thái độ xa cách của bọn họ, cười cười xoa xoa đầu hai đứa nhỏ, xoay người liền vội vàng vào trong cửa hàng, không lâu sau lại vọt ra, trong tay cầm theo ba gói gì đó được bọc bằng giấy dầu, lần lượt mà đưa cho ba đứa nhỏ: "Đây là bánh hoa quế, các con cầm đi, có đói bụng thì ăn."
"Không cần, chúng con không đói bụng."
Né tránh bàn tay của Lăng Kính Vệ, ba tiểu bánh bao đỏ mặt ngượng ngùng mà từ chối.
"Này..

Kính Hiên?"
Lăng Kính Vệ không nhịn được mà xấu hổ, ánh mắt cầu cứu mà nhìn về phía Lăng Kính Hiên từ nãy đến giờ vẫn chưa từng mở miệng lần nào.
"Nhận lấy đi."
"Cảm ơn Nhị bá!"
Có Lăng Kính Hiên lên tiếng đồng ý, nhóm Lăng Văn cũng không dám từ chối nữa, hơi chần chờ nhưng rồi cũng nhận lấy, Lăng Kính Vệ lại một lần nữa nở nụ cười xán lạn, tầm mắt nhìn về phía Lăng Văn, Lăng Võ mang theo một sự cưng chiều cực kỳ quái dị, Lăng Kính Hiên đem hết mọi chuyện xảy ra từ nãy đến giờ thu vào mắt, nét mặt dần dần lạnh lẽo: "Kính Vệ ca, chúng ta còn có chút việc, chờ lần sau có cơ hội lại tâm sự với huynh tiếp."
Dứt lời, Triệu Đại Long ăn ý giơ roi lên đánh xe bò đi tới phía trước, ngay cả cơ hội nói chuyện cũng không cho Lăng Kính Vệ, hắn chỉ có thể ngây ngốc mà đứng trước cửa hàng, cho đến khi bóng dáng của chiếc xe bò biến mất trong biển người thì hắn mới gắt gao mà nắm chặt tay, quay trở lại trong tiệm.
"Ca, huynh đừng quá tiếp xúc với Kính Vệ ca, huynh ấy.."

Lăng Kính Bằng dường như muốn nói điều gì đó nhưng khi ánh mắt nhìn đến hai tiểu bánh bao thì lại đột ngột mà nghẹn trở lại, khuôn mặt non nớt tràn ngập vẻ khó xử cùng phân vân.
"Ha ha..

có việc gì thì để về nhà rồi nói sau."
Dưới vẻ mặt nhiệt tình, săn sóc cẩn thận của Lăng Kính Vệ là muôn ngàn lỗ hỏng sơ hở, trong Lăng gia ai mà không đem Lăng Kính Hiên y cùng hai tiểu bánh bao là yêu quái? Hận không thể tiêu diệt mình để xóa sạch vết nhơ của gia tộc, Lăng Kính Vệ lại làm ngược lại, lần đầu tiên gặp mình thì lại nhiệt tình tặng đồ, biểu hiện không khỏi có chút quá mức rõ ràng, tuy rằng hiện giờ mình vẫn còn chưa rõ mục đích của Lăng Kính Vệ là gì, nhưng..

Nếu bị một tên như vậy tính kế thì Lăng Kính Hiên y cứ tìm đại một khối đậu hủ mà đâm đầu tự sát còn hơn.
"Dạ."
Lăng Kính Bằng gật gật đầu, tầm mắt lại luôn như có như không mà lướt qua hai tiểu bánh bao, trong mắt tràn ngập sự lo lắng cùng phẩn nộ.
Chợ cá nằm ở khu cuối cùng trong chợ, tuy rằng bọn họ khởi hành rất sớm, nhưng mà dọc đường lại có việc làm chậm trễ, tiêu tốn không ít thời gian, sạp hàng ở vị trí tốt hầu như đã bị người khác nhanh tay chiếm trước hết rồi, Triệu Đại Long chỉ có thể đem xe bò đậu ở một góc, bốn người lớn hợp sức đem mấy thùng gỗ lớn để xuống đất, ba tiểu bánh bao thì ngoan ngoãn đứng ở bên cạnh.
"Chỉ có thể bán ở chỗ này mà thôi, nhưng mà không sao, cá của các đệ vừa to vừa mập, nhất định sẽ bán đắt hàng, chúng ta còn muốn đi cửa hàng một chuyến, một chút nữa sẽ trở lại đón các đệ."
"Được, làm phiền Hàn đại ca rồi."
Tiễn bước một nhà ba người Triệu Đại Long, Lăng Kính Hiên nhìn nhìn mấy sạp bán cá xung quanh, tròng mắt xoay chuyển, lập tức vẫy tay gọi Lăng Kính Bằng cùng hai tiểu bánh bao lại đây, bốn người thì thầm to nhỏ, qua một lúc lâu sau mới tách ra.
"Bán cá đây, cá nhà tự nuôi đây, vừa to vừa mập, tiểu cô nương ăn vào bảo đảm càng ngày càng xinh đẹp, đứa nhỏ ăn vào sẽ càng ngày càng mạnh khỏe, hoạt bát nha, người già ăn vào thì tinh thần minh mẫn khỏe mạnh nha.."
"Tỷ tỷ xinh đẹp ơi, mua một con cá về ăn đi nha, cá này là do cha của đệ dùng thảo dược quý hiếm nuôi lớn nha, tỷ tỷ mà ăn vào khẳng định sẽ càng xinh đẹp nha."
"Đại thúc, người mua cá của con đi, cá này là cha con dùng thảo dược cho ăn đó, ăn rất rất là ngon luôn đó!"
"Bán cá đây, vừa to vừa béo nha, là cá nuôi bằng thảo dược độc nhất vô nhị đây.."

Không bao lâu, sau khi bốn người không ngừng rao to thì người xung quanh đều dừng chân mà xúm lại chổ của bọn họ, hai tiểu bánh bao lời lẽ ngon ngọt lại ngoan ngoãn, cũng không quan tâm là ai, hai đứa hể mở miệng nhỏ là gọi to ca ca, tỷ tỷ, gọi đến mức đại thúc, đại nương trên mặt đầy nếp nhăn, hiện tại đều cười đến nở hoa, hai huynh đệ Lăng Kính Hiên cũng không chịu thua kém bọn nhỏ một chút nào, đều tâng bốc cá của bọn họ lên tận trời.
"Đứa nhỏ này miệng cũng thật ngọt nha, ai nha cá này cũng thật lớn nha, thật sự là dùng dược liệu để nuôi lớn sao? Bán sao vậy?"
"Sao lại không nha? Tại hạ từ nhỏ đã đọc sách mấy năm, lại tinh thông y thuật, đây chính là do ta dùng Đảng Sâm Hoàng Kỳ, một loại dược liệu đại bổ để nuôi lớn nha, chỉ cần mười văn tiền một cân, đại tỷ muốn mua một con không nha?"
Thấy có người cắn câu, Lăng Kính Hiên liền khom lưng xuống bắt lên một con cá mè lớn, nặng ít nhất cũng sáu bảy cân mà giơ tay miêu tả giống y như thật vậy, khuôn mặt tuấn tú thon gầy nở một nụ cười tươi rói, hết sức nhiệt tình, ngay cả bộ quần áo thô sơ củ nát trên người cũng không che lấp được dáng vẻ trời sinh thong dong mà ưu nhã, giơ tay nhất chân đều là dáng vẻ thư sinh đọc sách nho nhã anh tuấn.
"Nhìn ngươi nói đến tốt như thế, vậy thì cho ta một con đi."
"Được nha, đại tỷ chờ một lát, ta gói lại cho ngươi"
"Ta cũng muốn một con.."
"Cho ta hai con cá chép.."
"Ta cũng.."
Có người đầu tiên mở hàng thì chuyện làm ăn kế tiếp cũng suông sẽ, mọi người vây quanh sôi nổi tỏ vẻ muốn mua cá, hai tiểu bánh bao thì khỏi bàn có bao nhiêu vui sướng, rao hàng rao đến mười phần nhiệt tình, hăng hái, Lăng Kính Bằng thì luôn tay luôn chân cân cá, mấy người phối hợp lẫn nhau, rất nhanh sau đó hai thùng cá đầy đã được bán hết, rương gỗ dưới chân bọn họ cũng chất đầy tiền đồng.
"Cha, chúng ta kiếm được thật là nhiều tiền nha."
Chuyện làm ăn đợt sau tiếp nối đợt trước, sau khi lượt khách lúc trước rời đi, chuyện làm ăn cũng dần dần chậm xuống, bốn người bận rộn đến tối tăm mặt mày rốt cuộc cũng có thời gian nghĩ ngơi lấy lại sức, hai tiểu bánh bao nhìn vào rương tiền đồng mà vui sướng kêu to, mười văn tiền một cân nha, vốn ban đầu họ còn tưởng đưa ra giá này sẽ không bán được cá đâu, dù sao ngày thường họ cũng chỉ bán được có tám văn một cân thôi, không ngờ..

người trên trấn quả nhiêu có tiền hơn người trong thôn của bọn họ rất nhiều.
"Ha ha..

các con vui là được."
Mở miệng rao bán hơn nửa ngày làm cổ họng của Lăng Kính Hiên có chút khó chịu, hắn cũng không muốn nói quá nhiều, nhìn sắc trời cũng không còn sớm gì mấy, chợ hiện tại chắc cũng là thời điểm náo nhiệt nhất rồi, Lăng Kính Hiên quay đầu hỏi: "Kính Bằng, một mình đệ ở lại đây bán cá chắc không gặp vấn đề gì chứ?"
"Dạ, không có gì đâu, đệ sẽ học theo phương pháp của huynh dạy để rao to, nói không chừng một lát nữa thôi chổ cá này sẽ được bán sạch hết cho coi."
"Vậy tốt, đệ ở lại đây tiếp tục bán cá đi, ta đi nhìn thử xem có chổ nào có thể đem mức trái cây này bán không, thuận tiện đi bốc thuốc chữa bệnh cho Kính Hàn luôn, cũng mua thêm một ít đồ dùng sinh hoạt nữa."

Lăng Kính Hiên nói xong thì đứng lên, hai tiểu bánh bao đang đắm chìm trong đống tiền lớn mình vừa kiếm được nên không hề phát giác chuyện này, hai huynh đệ Lăng Kính Hiên xoay mặt nhìn nhau một cái, không nhịn được mà bật cười, tiền đều cầm tới tay rồi, còn sợ nó mọc cánh bay đi mất hay sao?
"Tiểu Văn, Tiểu Võ, cha muốn đi bán mức trái cây, các con có muốn đi theo không?"
Ôm lên hai bình mứt trái cây, Lăng Kính Hiên rũ mắt buồn cười mà nhìn hai tiểu bánh bao nhà mình.
"Muốn, con muốn đi cùng cha nha."
Tiểu bánh bao khồng hề nghĩ ngợi mà chạy qua ôm chân Lăng Kính Hiên, Đại bánh bao vẻ mặt khó xử nhìn nhìn cha mình, xong lại nhìn vào rương tiền, khuôn mặt nhỏ tràn ngập sự phân vân khó xử, sau một hồi đấu tranh tư tưởng thật lâu, nhóc nhìn cha mình mà chần chờ nói: "Nếu không, con ở lại giúp Tam thúc bán cá đi?"
Được rồi, nhóc thừa nhận nhóc không muốn rời xa rương tiền, nghĩ muốn ở lại kiếm nhiều tiền hơn.
"Ồ? Vậy cha sẽ tự mình quyết định mua một ít đồ vật nha?"
"Không được!"
Ngay lập tức, đồng tử của Đại bánh bao co rụt lại, lạnh giọng giống hệt một ông cụ non khoanh tay nhìn lão cha nhà mình nói: "Cha, nhất định người sẽ lại tiêu tiền lung tung, con vẫn là nên đi theo người đi."
Đại bánh bao nói xong liền ngồi xổm xuống lấy từ trong ngực ra một cái túi tiền cũ nát, phi thường đau lòng mà đếm hai mươi đồng tiền bỏ vào túi, khóe miệng Lăng Kính Hiên vừa kéo lên, thiếu chút nữa nằm vật ra đất, đồ vật bọn họ cần mua nhiều lắm nha, hai mươi cái tiền đồng đủ sao, đủ sao?
"Khụ khụ..

Đại ca, huynh cứ mặc kệ đứa nhỏ Tiểu Văn này đi."
Lăng Kính Bằng cố gắng nhịn cười, hết sức đồng tình mà vỗ vỗ bả vai của Lăng Kính Hiên, haii..

có đứa con keo kiệt như vậy, thật sự là làm khó huynh ấy nha.
Tức giận trừng mắt liếc xéo tên tiểu đệ đang có vẻ mặt vui sướng khi người gặp họa của mình một cái, Lăng Kính Hiên vốn muốn kêu Đại bánh bao khỏi mang theo tiền, nhưng hiện tại chứng kiến một màn vừa rồi, hắn dứt khoát lười mở miệng, xoay người ôm bình liền đi ra ngoài.
"Cha, người đi từ từ thôi, chờ bọn con theo với."
Thấy vậy, hai tiểu bánh bao nhanh chóng tay dắt tay chạy theo cha mình, ba cha con rất nhanh bị bao phủ bởi biển người, chờ cho không còn thấy bóng dáng của bọn họ nữa, Lăng Kính Bằng vốn vất vả nhẫn nhịn nãy giờ bỗng nhiên cất lên một trận cười to sảng khoái, từ lúc lão ca nhà mình khôi phục lại đến giờ, nhà của huynh ấy dường như càng ngày càng náo nhiệt, càng ngày càng thú vị thì phải nha.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.