Nông Gia Độc Phi​

Chương 37: 37: Người Bên Phía Lăng Lão Gia Tới





"Cha, người nhìn xem con đẹp không nha?"
Về đến nhà, hai huynh đệ Lăng Kính Hiên vội vàng sắp xếp lại đồ vật đã mua trong hôm nay, Lăng Văn, Lăng Võ thì đang lần lượt đưa quần áo mới của chính mình về phòng, không lâu sau, Tiểu bánh bao Lăng Võ lại hưng phấn mà vọt vào trong phòng bếp, tìm được Lăng Kính Hiên đang chuẩn bị đồ ăn cho cả nhà, quần áo màu xanh đen mặc trên người nhóc thoạt nhìn có vẻ hơi lớn, chắc là do thân thể của nhóc con này hiện tại vẫn còn vừa nhỏ vừa gầy, nhưng mà Lăng Kính Hiên vẫn mỉm cười nói: "Ha ha..

con của cha thật đáng yêu nha, làm sao mà khó coi được chứ?"
Khi nói chuyện, Lăng Kính Hiên còn vươn tay ra nhéo nhéo gương mặt của nhóc, ánh mắt tràn ngập ý cười mà nhìn về phía Đại bánh bao Lăng Văn đi theo phía sau nhóc, hai tiểu bánh bao nhà hắn đều lựa chọn quần áo màu xanh đen, tuy rằng màu sắc này cũng không quá hợp với độ tuổi hiện tại của chúng, mặc vào người thoạt nhìn giống như một ông cụ non vậy, hơn nữa dáng người bọn vừa nhỏ vừa gầy, căn bản là không vừa vặn bám sát với quần áo được, nhưng mà dù sao bọn nhỏ cũng còn có thể phát triển thêm được nữa, với cả mặc màu xanh đen thì không dễ dơ, có nhìn giống ông cụ non một chút cũng không sao.
"Cha!"
Hai tiểu bánh bao chưa từng được người khác khen qua lần nào, giờ đây lại được cha của mình tâng bốc một hơi, gần như là đồng thời đỏ mặt cùng lúc, biểu hiện của Tiểu bánh bao càng rõ ràng hơn nữa, trực tiếp dậm chân một cái, xoay người thẹn thùng chạy ra ngoài.

"Ha ha..

nhóc con này bây giờ biết thẹn thùng rồi nha, nhưng mà thật sự rất đáng yêu."
Lăng Kính Bằng vẫn đứng bên cạnh từ nãy tới giờ đúng lúc mà chen thêm một câu làm cho Lăng Văn vốn dĩ vẫn kiên trì chống đỡ giờ đây cũng thẹn thùng không thôi, đỏ bừng mặt, nhỏ giọng ném lại một câu "Con đi xem Tiểu Võ." liền vội vàng chạy ra ngoài theo đệ đệ mình.
Hai huynh đệ Lăng Kính Hiên nhìn nhau mà cười, phản ứng của bọn nhỏ càng phong phú thì bọn họ càng vui vẻ, bởi vì như thế cũng chứng mình rằng bọn họ đã dần thoát khỏi bóng ma tâm lý về cuộc sống khó khăn khổ cực trước kia rồi.
"Ca, sao huynh lại bỏ nhiều dầu mỡ như vậy, chờ lát nữa Tiểu Văn sẽ lại đến lãi nhãi với huynh bây giờ."
Đang loay hoay hỗ trợ sắp xếp đồ vật mua về, lúc Lăng Kính Bằng xoay người lại thì vừa vặn nhìn thấy Lăng Kính Hiên múc một muỗng lớn mỡ heo vừa mới chiết ra được, bỏ vào trong nồi, trong mắt không nhịn được mà hiện lên vẻ đau lòng, đừng nói là ở nhà của đại ca, ngay cả đến nhà chính của Lăng lão gia tử thì lúc nấu ăn cũng chỉ nhỏ vào vài giọt dầu cải mà thôi, làm sao mà lãng phí như đại ca nhà mình như vậy.

Khó trách Tiểu Văn vẫn luôn lãi nhãi bên tai Đại ca suốt, thật sự là huynh ấy không biết tiết kiệm một chút nào hết nha!
"Ha ha..

không sao, thỉnh thoảng mới cho nhiều một lần, này không phải do ta kiếm tiền mua hay sao? Lâu lâu ăn xa xỉ một chút cũng không sao mà, lại không phải ngày nào cũng như thế."
So với biểu tình đau lòng của đệ đệ mình, Lăng Kính Hiên lại không thèm quan tâm đến, động tác thuần thục lật trở bánh hành đen chiên trong nồi, đừng hỏi hắn vì sao bánh hành này lại có màu đen, còn không phải là do Đại bánh bao nhà hắn ngại bột trắng quá đắt sao, sống chết cũng không chịu mua về ăn, nên hắn chỉ có thể làm bánh hành từ bột đen mà thôi.
"Ừm..


thịt này cũng muốn chiên sao?"
Lăng Kính Bằng bất đắt dĩ cạn lời, tầm mắt lại lướt qua miếng thịt ba chỉ còn lại sau khi đã lóc hết mỡ để chiết dầu, cách đó không xa còn có một rổ rau dại màu đen đã được rửa sạch, nhìn bộ dáng của đại ca nhà mình hẳn là huynh ấy chuẩn bị quăng chúng vào nồi.
"Ừm! Một lát nữa chúng ta còn phải vào núi làm việc nặng nhọc nha, không ăn cho no thì làm sao có sức để làm?"
"Ca để dành lại buổi tốt ăn cùng bọn nhỏ đi, đệ tùy tiện ăn một chút cháo rau dại là no rồi."
Lăng Kính Bằng thật sự rất đau lòng khi phải ăn chúng nha, cũng rất đau lòng cho hai đứa cháu của mình, muốn tiết kiệm một chút để dành cho hai đứa nhỏ ăn, nhưng mà Lăng Kính Hiên lại xoay đầu lại nghiêm túc nói: "Cái gì gọi là để dành lại buổi tốt ăn? Kính Bằng, đệ là đệ đệ của ta, là đệ đệ cùng cha cùng mẹ, giữa huynh đệ chúng ta còn phải phân biệt của đệ của huynh sao? Đại ca kiếm được chút tiền muốn mời đệ ăn một chút thịt cũng không được? Nếu như đệ muốn tính toán rõ ràng, vậy đệ giúp ta bán cá bấy lâu nay, có phải ta cũng nên trả tiền công cho đệ không?"
"Không phải đâu ca, đệ không phải là có ý đó, đệ.."
Nghe Đại ca mình nói vậy, Lăng Kính Bằng khẩn trương mà xua xua tay muốn giải thích, Lăng Kính Hiên lại không cho hắn cơ hội để nói hết câu, được nước lấn tới mà nói tiếp: "Ta biết đệ muốn nói cái gì, Kính Bằng, nhà ta nghèo ta vẫn biết đến, nhưng vận mệnh của mình là do chính mình phấn đấu giữ lấy, chỉ cần chúng ta chịu suy nghĩ, chịu nghiên cứu, lại thêm cần cù nỗ lực thì sớm hay muộn gì chúng ta cũng sẽ thoát khỏi cảnh nghèo khổ bần cùng mà trở nên giàu có, một ngày nào đó, ta muốn người một nhà chúng ta mỗi ngày đều có cơm tẻ để ăn, miệng cắn miếng thịt lớn, tay cầm chén rượu to để uống."
Nhìn gương mặt mãnh khảnh của đại ca nhà mình, Lăng Kính Bằng lặng lẽ siết chặt hai nắm tay, huynh ấy nói đúng, chỉ cần bọn họ chịu cần cù nỗ lục thì sợ gì cuộc sống không ấm no?
Biết tiểu đệ này của mình tâm tư thông minh lanh lẹ, Lăng Kính Hiên cũng không tiếp tục nói nữa, muốn khiến chuông cổ vang lên thì không cần đến búa tạ, đệ ấy sẽ hiểu rõ ý mà mình muốn nói là gì.

"Tốt rồi, Kính Bằng, đệ ra kêu bọn nhỏ rửa tay lên ăn cơm, chờ cho bọn nhỏ ngủ trưa thì chúng ta cùng lên núi.."
"Ầm, ầm, ầm.."
Đại khái khoảng ba mươi phút sau, Lăng Kính Hiên cả người đổ mồ hôi đầm đìa cuối cùng cũng chiên xong mười cái bánh hành đen, xào xong một nồi nấm mèo xào thịt, nhưng hắn còn chưa kịp nói dứt câu thì bên ngoài bỗng nhiên vang lên một chuỗi tiếng đập cửa cực kỳ thô lỗ, nói là tiếng đập cửa cho văn minh chứa thật chất nghe như là tiếng chân đá cửa thì có, hai huynh đệ Lăng Kính Hiên men theo phòng bếp đơn sơ đi ra cửa chính xem có chuyện gì, cửa gỗ vốn cũng chẳng bền chắc gì mấy, hiện tại cứ như là có thể sập xuống bất kỳ lúc nào vậy.
Kẻ đến thì không thiện lương, người thiện lương thì sẽ không ghé nhà, nhìn thế trận này thì chỉ sợ người đến là để gây chuyện đi, Lăng Kính Hiên lạnh giọng căn dặn hai câu thì lau lau tay đi ra ngài, để lại Lăng Kính Bằng tràn đầy lo lắng nhìn theo bóng dáng y, hiện tại tính tình đại ca cũng đã thay đổi không ít, sẽ không tùy tiện để người khác khinh thường nhục mạ y, hắn cũng không đi theo y mà lựa chọn xoay người mang theo hai tiểu bánh bao đi ra sau hậu viện.
"Nha, bộ ngươi là người chết hay sao, để lão nương gõ cửa muốn gãy cả tay thì ngươi mới ra mở cửa vậy, trong mắt còn có người thẩm này hay không nha?"
Mở cửa ra, Lăng Kính Hiên còn chưa kịp thấy rõ người đến là ai thì đã bị giọng nói của một thôn phụ tàn phá màng nhĩ, đồng thời, người tới cửa vừa mắng vừa chen đến, ý đồ muốn xông vào nhà rõ như ban ngày, Lăng Kính Hiên vô lực mà trợn trắng mắt, thân mình hơi di động một chút tiến tới chắn trước mặt các nàng: "Ta còn tưởng là ai đâu, thì ra là Lăng gia Tam thẩm vợ của Lăng lão tú tài, Oánh muội nha, chẳng hay là cơn gió nào đã thổi hai vị đến căn nhà rách nát này của ta vậy?"
Đôi mắt phượng thon dài không hề che giấu sự chế nhạo, nhìn thẳng vào hai mẹ đang con đứng trước mặt mình, cơ bản chỉ cần liếc sơ một cái thì hắn đã nhận ra thân phận của hai người này, hai người họ là Tam thẩm Lăng Giang thị cùng trưởng nữ của nàng Lăng Hiểu Oánh..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.