Nông Gia Độc Phi​

Chương 51: 51: Dù Cho Bao Nhiêu Tiền Cũng Phải Mua!





"Dê bò thì có thể mua được, nhưng trứng gà thì thôi đi, chúng ta cứ nghe theo lời của Tam thúc đi cha, chúng ta cũng nên mua thêm một đám gà con về nuôi, chờ nuôi lớn thì không phải sẽ có trứng gà để ăn sao? Cha, hiện tại nhà chúng ta tuy là có tiền rồi, nhưng mà vẫn nên tiếc kiệm một chút, không phải là cha nói muốn đưa chúng con đi trường tư thục đọc sách sao, còn có nhà của chúng ta cũng cần phải tu sửa lại, những việc đó đều cần đến tiền cả đó."
Dê bò đều là vật nuôi, nếu mua thì cũng không tính là lỗ vốn, nhưng mà loại chuyện như mua trứng gà này nọ thì bị nhóc dứt khoát bác bỏ, vì không muốn để cho Đại bánh bao lãi nhải bên tai cho nên Lăng Kính Hiên đành phải dành quyền nhanh chóng nói: "Tốt, cứ theo ý của con đi, bạc này trước tiên con hãy đem vào phòng cất cẩn thận đi, ta có chút việc muốn nói riêng với Tam thúc của con."
Đại bánh bao vốn có tính cách keo kiệt, hiện tại nhóc là có thể nhường nhịn đến như vậy đã là tốt lắm rồi, Lăng Kính Hiên từ trong tay nải đang chứa một trăm lượng bạc kia lấy ra mười lượng bạc nén, sau đó lại lấy thêm hai nén bạc nhỏ nữa, xong xuôi mới đưa lại tay nải cho Đại bánh bao.
Đón lấy tay nải, Đại bánh bao lập tức hưng phấn mà chạy ra ngoài, Tiểu bánh bao cũng tung ta tung tăng mà hân hoan chay theo phía sau ca ca của mình, cho đến khi nhìn thấy bóng dáng của hai huynh đệ bọn họ biến mất rồi, hai huynh đệ Lăng Kính Hiên mới nhìn nhau cười, thôi vậy, tiết kiệm được thì cứ tiếc kiệm đi, chỉ cần nhìn thấy hai tiểu bánh bao nhỏ nhà mình vui vẻ thì tốt rồi.
"Kính Bằng, chờ lát nữa đệ đi chợ thì sẵn tiện qua chỗ lão Vương một chuyến đi, đệ cứ đặt hắn làm trước năm mươi cái vại có thể chứa khoảng chừng năm mươi cân đồ vật, miệng vại đừng làm quá lớn, cứ dựa theo kích cỡ thông thường của vò rượu là được, lại đặt hắn làm thêm hai trăm cái bình nhỏ giống hôm qua nữa, đệ nhớ kỹ, trên thân bình phải khắc thêm một chữ Lăng màu đậm, dưới đế bình thì khắc thêm năm chữ Mức trái cây Lăng gia đi, bên cạnh đó đệ cũng đặt hắn làm thêm hai trăm cái bình đựng rượu giống hôm qua đi, trước mắt đệ đừng để cho Tiểu Văn biết chuyện này." Tươi cười trên mặt chợt tắt, Lăng Kính Hiên đem mười lượng bạc đẩy đến trước mặt của Lăng Kính Bằng.
"Ha ha..

Tốt, đệ biết rồi, huynh muốn đệ sẵn tiện mua thêm heo con cùng gà con về luôn không?"
"Cũng được, trước tiên đệ cứ giúp ta mua hai con heo con về đi, lại mua thêm chừng năm mươi con gà con về nữa, thuận tiện mua thêm vài con gà mái luôn đi, Kính Bằng, trong thôn chúng ta có thợ mộc nào lành nghề không?"
Lăng Kính Hiên hơi suy tư một chút liền gật đầu đồng ý, trông bộ dáng của hai tiểu bánh bao nhà mình dường như rất muốn nuôi heo con, thôi thì mua về sớm một chút cũng tốt, ít nhất thì sau này hai đứa nhỏ sẽ không nhìn chằm chằm y cả ngày, thật sự mà nói, bây giờ mỗi lần mà nghe được bọn nhỏ kêu Cha thì y liền nhịn không được mà rùng mình một phen, thật sự y có hơi sợ một chút.
"Cha của chúng ta chẳng phải là thợ mộc đó sao? Lúc không bận việc đồng án thì cha hay làm một ít đồ vật này nọ để đem ra chợ bán kiếm ít tiền, nếu không thì huynh cho rằng chúng ta lấy đâu ra đồ ăn mà đưa lại đây chứ?"
Thật cẩn thận cất kỹ bạc, Lăng Kính Bằng thuận miệng nói, bản thân hắn cũng có thể làm ra một ít đồ đơn giản từ gỗ, đương nhiên, hắn của chỉ có thể đủ sức làm trợ thủ cho cha mình mà thôi.
"Vậy sao? Ta thật đúng là quên mất chuyện này, tốt, vậy thì chuyện này cứ chờ khi nào cha đến đây thì nói đi."
Lăng Kính Hiên kinh ngạc mà nhướng mày, thật ra chuyện này y vốn dĩ là không biết, trong trí nhớ của nguyên chủ hoàn toàn không tồn tại chuyện này, chỉ sợ là cha y mấy năm nay vì để có tiền tiếp tế cho y nên mới cố ý đi học nghề mộc đi?

Hiện tại trong lòng Lăng Kính Hiên đột nhiên cảm thấy rất ấm áp, tuy rằng cha mẹ của y đều là người sống thành thật quá mức, đến nỗi thật dễ dàng bị người ta khi dễ, lại cũng không có đủ sức để bảo vệ huynh đệ bọn họ, nhưng Lăng Kính Hiên thật sự rất vui sướng khi có cha mẹ như vậy, ít nhất thì hai người bọn họ thật sự rất yêu thương y không phải sao? Còn về những mặt khác, nếu như cha mẹ y bởi vì quá thành thật mà bị người ta khi dễ thì y sẽ giúp bọn họ ăn miếng trả miếng lại là được, từ trước đến nay, y không phải loại người muốn trốn dưới sự bảo vệ của người khác.
"Ca, huynh là muốn cha làm giúp huynh nút gỗ chặn miệng bình sao?"
"Đúng vậy, thuận tiện làm luôn chuồng heo, chuồng gà gì đó nữa, đúng rồi, ở chung quanh đây trừ bỏ trường tư thục của Lăng lão gia tử thì còn trường tư thục nào khác nữa hay không?"
Gật gật đầu, Lăng Kính Hiên lại đột nhiên hỏi, về sau chỉ sợ là công việc của bọn họ sẽ càng ngày càng nhiều, nên chuyện đưa hai tiểu bánh bao đến trường tư thục học nên an bày sớm, đỡ cho lúc y không có ở nhà thì lại có cực phẩm đánh đến nhà nữa.
"Không có, huynh cũng biết đó, chung quanh mấy thôn gần đây thì ông nội của chúng ta là người duy nhất thi đậu tú tài, cho nên hầu như là đứa nhỏ đến tuổi nhập học thì đều được đưa đến trường tư thục của ông ấy, người khác có muốn dạy cũng dạy không được."
Biết Đại ca nhà mình đang dè chừng những người ở Lăng gia kia, nhưng mà Lăng Kính Bằng cũng chỉ có thể bất đắt dĩ lắc đầu, chuyện này thật đúng là khó xử mà.
"Vậy sao? Vậy thì để ngày mai ta đi lên trấn trên nhìn một vòng thử xem, nếu như thật sự không được thì ta sẽ đưa bọn nhỏ lên trấn trên đọc sách vậy, cùng lắm thì ta mua thêm một chiếc xe ngựa để dành đi lại vậy, vấn đề giáo dục của bọn nhỏ tuyệt đối không được qua loa, loại người giống như Lăng lão gia tử, ta tuyệt đối sẽ không để cho bọn nhỏ nhà ta theo loại người như ông ấy đọc sách được."
Chỉ cần có tiền thì những việc đó đều sẽ chỉ là việc nhỏ mà thôi, vì tương lai của hai tiểu bánh bao nhà mình, nếu như bắt Lăng Kính Hiên y phải tiêu hết toàn bộ số tiền mà vất vả lắm y mới kiếm được thì y cũng vui vẻ mãn nguyện mà đồng ý, y không cầu mong rằng tương lai bọn nhỏ có thể thi đậu công danh hay phong hầu bái tướng, nhưng y muốn bọn họ phải hiểu biết tri thức cùng biết cách đối nhân xử thế, biết cách tự bảo vệ mình, làm sao để người khác không khi dễ được bản thân, Lăng lão gia tử ngay cả người nhà ông ta mà ông ta còn không dạy dỗ được thì làm sao có thể dạy dỗ con nhà người khác được chứ? Hôm nay đừng nói ông ta là tú tài, dù cho ông ta có là Trạng Nguyên đi chăng nữa thì y cũng tuyệt đối không giao con y cho loại người như ông ta dạy dỗ.
"Mua xe ngựa? Kia phải tiêu rất rất là nhiều tiền đó."
Nghe lời của Đại ca nhà mình nói xong, Lăng Kính Bằng liền không nhịn được mà trừng lớn hai mắt, bên tai hắn cứ như là vang vọng tiếng bạc không ngừng tiêu ra ngoài, mà những lời này cũng làm cho Lăng Văn vừa mới đi vào cửa nhăn chặt chân mày, nhưng mà lần này nhóc cũng không bày ra bộ dánh thường ngày quát lớn cha nhóc tiêu xài quá xa xỉ, mà nhóc cứ như đang âm thầm suy ngẩm chuyện đi lên trấn trên đọc sách cùng chuyện phải mua xe ngựa.
"Dù phải tiêu số tiền nhiều bao nhiêu thì cũng phải mua cho bằng được, Kính Bằng, tiểu Văn cùng tiểu Võ, mọi người phải nhớ kỹ, có những khoảng tiền chúng ta có thể tiếc kiệm, những cũng có những khoảng tiền chúng ta tuyệt đối không nên tiếc kiệm, giống như là chuyện đọc sách vậy, từ xưa từng có chuyện Mạnh mẫu ba lần dời nhà, vì con mình mà bà ấy không tiếc việc phải dời nhà mấy lần, hiện tại tuy rằng ta vẫn chưa có năng lực mua nhà trên trấn trên cho mọi người ở, nhưng nếu chỉ mua một chiếc xe ngựa dùng để đón đưa các ngươi thì ta vẫn có khả năng làm được, vả lại, sau này chuyện làm ăn của chúng ta bắt buộc chúng ta phải thường xuyên đi đến trấn trên, nếu có phương tiện thay cho việc đi bộ sẽ giúp đỡ cho việc làm ăn của chúng ta thuận tiện hơn rất nhiều, cũng trực tiếp tiết kiệm cho chúng ta rất nhiều thời gian, chuyện này các ngươi không cần phải nói nữa, ý ta đã quyết."
Đây là lần đầu tiên sau khi xuyên qua, Lăng Kính Hiên kiên định chính kiến của bản thân, tuyệt đối không cho bọn họ có cơ hội phản bác một chút nào, hai tiểu bánh bao nhà y nếu như yêu tiền thì y có thể nổ lực kiếm tiền, nhưng đối với vấn đề giáo dục bọn họ, y tuyệt đối sẽ không nhượng bộ.
"Dạ, cứ theo ý cha đi, con cũng không muốn đi trường tư thực của ông cố đọc sách."
Thật hiếm có, lần này Đại bánh bao vậy mà lại không keo kiệt, tuy rằng đáy mắt của nhóc vẫn chất chứa sự đau lòng, nhưng vẫn lại gật đầu đồng ý, chuyện này làm cho hai huynh đệ Lăng Kính Hiên đồng thời lâm vào trạng thái ngốc lăng, nhưng ngay sau đó hai người lại nhớ đến chuyện xảy ra ngày hôm qua, căn cứ vào sự thông minh cộng với trưởng thành sớm của Đại bánh bao, sợ là nhóc đã nhận thức được một ít vấn đề, hai huynh đệ Lăng Kính Hiên nhìn nhau cười, như vậy cũng tốt, đỡ phải để cho bọn họ lãng phí công sức thuyết phục nhóc.

"Ngoan, con không cần phải quan tâm là tốn bao nhiêu bạc cả, bởi vì cha của con sẽ nỗ lực kiếm bạc trở về." Cưng chiều mà xoa xoa đầu của nhóc, Lăng Kính Hiên hiếm khi mà cảm tính nói.
Hai tiểu bánh bao nhìn nhau một cái, sau đó đồng thời gật mạnh đầu, điểm khác nhau là, một đứa thì mặt đầy vui mừng, đứa kia thì lại mím chặt đôi môi.
"Tốt, Tam thúc sắp đi chợ làm việc, thuận tiện sẽ giúp con mua heo con cùng gà con về, cha một lát nữa cũng sẽ đi đến nhà của Thiết Oa Tử một chuyến, các con hiện tại muốn đi cùng cha hay đi cùng Tam thúc của các con đây?"
Chuyện cần thương lượng thì đã thương lượng xong rồi, mà Lăng Kính Hiên cũng không có nói chuyện triều đình phát lệnh trưng binh ra, bệnh có Lăng Kính Hàn rất nhanh sẽ được chữa khỏi, mà y thấy tương lai cuộc sống của bọn họ sẽ càng ngày càng trở nên tốt hơn, mà trước lúc đó thì nhất định y sẽ để cho cha mẹ phân gia thành công để nhà bọn họ tách ra sống riêng mới được, trực giác của y mách bảo lần trưng binh này sẽ là một cơ hội ngàn năm có một của bọn họ.
"Cha, con muốn đi bắt heo con."
Vừa nghe muốn đi bắt heo con thì Tiểu bánh bao cực kỳ hưng phấn mà xông lên phía trước, hai mắt tròn xoe cười đến mức sắp híp thành một đường vậy, làm cho Lăng Kính Hiên buồn cười mà ôm lấy nhóc: "Chỉ là nuôi heo con thôi mà con đã vui sướng đến như vậy rồi sao?"
"Đương nhiên rồi, cha, người không biết đó thôi, vào năm rồi con có nhìn thấy một nhà trong thôn giết heo ăn tết, rất là náo nhiệt, lúc nhà của Thiết Oa Tử giết heo cũng có mời chúng ta qua đó ăn đồ ăn nữa, rất là ngon, sau này khi chúng ta nuôi heo lớn mập rồi thì chúng ta cũng mời cả nhà Thiết Oa Tử qua đây ăn được không cha?"
Trong đầu của Tiểu bánh bao cũng chỉ có một đam mê là ăn, ăn và ăn thôi, nhưng mà chính điều đó lại khiến cho đáy lòng của Lăng Kính Hiên không ngừng dâng lên từng trận xót xa, hai đứa nhỏ này trước kia sống quá khắc khổ rồi, cho nên cũng không trách được khi bọn chúng lại hình thành tính cách thế kia.
"Tốt, chúng ta nhanh đi họp chợ thôi, tiểu Văn, con muốn đi cùng bọn ta không?"
Ôm lấy Tiểu bánh bao vẫn luôn ôm lấy đùi Lăng Kính Hiên, Lăng Kính Bằng đứng thẳng lên nhìn về phía của Đại bánh bao từ nãy giờ vẫn luôn im hơi lặng tiếng, nếu hắn nhớ không lầm thì dường như Đại bánh bao cũng rất muốn nuôi heo đi?
"Không được, con muốn ở lại giữ nhà, sẵn tiện con cũng muốn đem những gì đã học được vào tối hôm qua ôn tập lại lần nữa."
Nghĩ đến chuyện chính mình đi học cần tốn nhiều bạc như vậy thì Lăng Văn không cho phép chính mình quá mức ham chơi, nhóc nhất định phải nỗ lực đọc sách, tương lai nhất định phải thi đậu lấy được công danh về cho cha nhóc mới được.
"Cũng được, đệ cứ mang Tiểu Võ đi thôi." Cắt ngang lời Lăng Kính Bằng sắp nói, Lăng Kính Hiên vươn tay nắm lấy bàn tay của Lăng Văn đưa ra quyết định, thấy vậy, Lăng Kính Bằng gật gật đầu, ôm theo Lăng Võ đi ra ngoài.

"Tiểu Văn, con tuyệt đối không được vì chuyện đi lên trấn trên đọc sách mà tạo áp lực quá lớn cho chính mình, dù cho là đọc sách hay là làm bất cứ chuyện gì đi nữa thì chúng ta cũng tuyệt đối không nên tạo ra quá nhiều áp lực cho chính mình, cha biết, việc đọc sách vốn là bổn phận của trẻ con, nhưng con cũng đừng quên rằng vui chơi cũng là thiên tính trời sinh của trẻ con, phải biết dung hòa học tập cùng nghỉ ngơi thì chúng ta mới có thể phát huy năng lực của bản thân ở mức cao nhất."
Chờ có hai thúc cháu Lăng Kính Bằng lôi theo xe đẩy đi ra khỏi cửa, Lăng Kính Hiên mới bế Lăng Văn lên mà nghiêm túc nói, y không hy vọng con mình chịu áp lực quá lớn, nếu như để xảy ra tình trạng như vậy thật thì thà rằng y để con mình ở nhà để cho y tự dạy còn hơn.
"Dạ, con biết rồi, con sẽ cân bằng việc học tập cùng nghỉ ngơi sao cho hợp lý."
Không ngờ suy nghĩ của mình bị cha nhìn ra, Lăng Văn buồn bực cúi đầu, nhưng một lát sau lại đột nhiên ngẩng đầu lên, hai mắt kiên định nói: "Con nhất định sẽ thi đậu lấy được công danh về cho cha, con tuyệt đối sẽ không để số bạc mà cha đã bỏ ra trôi đi một cách lãng phí đâu."
"Ha ha..

Tốt, vậy cha liền chờ tới ngày đó vậy."
Lăng Kính Hiên nhướng mày, cơ mặt giãn ra để lộ nụ cười xán lạn, con trai đang muốn cho y nở mày nở mặt nha, chẳng lẽ y không nên vui mừng vì điều này sao?
Lúc này, Lăng Kính Hiên chắc có lẽ chỉ coi những lời nói của Lăng Văn là vui đùa khích lệ mình thôi, y cũng không để trong lòng làm gì, nhưng y lại không biết là..

từ khoảng khắc này, chính những lời nói đó sẽ dần dần cho ra đời một vị quyền tướng trẻ tuổi bật nhất Vương triều Đại Thanh sau này.
"Dạ!"
Thấy vậy, Lăng Văn cũng cười theo, sau đó, hai cha con lại nói chuyện phiếm với nhau một lúc, chờ đến khi Lăng Văn đi ra sau hậu viện luyện chữ thì Lăng Kính Hiên mới nhớ tới hôm nay dường như còn chưa đưa thuốc cho người nào đó nữa, nghĩ vậy y liền vội vàng đứng dậy đi đến phòng bếp bưng chén thuốc đã được để nguội đi đến phòng của Nghiêm Thịnh Duệ.
"May mà chuyện huynh cố sức làm ngày hôm qua không có ảnh hưởng đến vết thương quá lớn, cứ nằm nghỉ ngơi thêm chừng khoảng bốn năm ngày nữa đi, chờ cho vết thương trên đầu của huynh kết vảy thì khi đó huynh có thể xuống giường đi lại rồi, nhớ kỹ, mấy ngày nay đừng có mà làm bừa nữa đó."
Theo thói quen giúp Nghiêm Thịnh Duệ bắt mạch, Lăng Kính Hiên hiếm khi mà có tâm tình tốt cho nên giọng nói lúc này của y cũng mềm mại, nhẹ nhàng hơn trước kia rất nhiều.
Nhìn thấy nụ cười ấm áp trên mặt của Lăng Kính Hiên, Nghiêm Thịnh Duệ chỉ cảm thấy toàn thân mình rất thoải mái, hắn nhịn không được mà nở nụ cười theo, nói: "Ừm! Nghe đệ vậy."

Giọng điệu kia, khỏi nói có bao nhiêu mờ ám làm cho Lăng Kính Hiên theo bản năng mà ngẩn ra, nhưng ngay sau đó, y lại dời đi tầm mắt của mình, đứng lên: "Cứ yên tâm mà nghỉ ngơi đi, Tiểu Văn đang ớ sau hậu viện luyện chữ, nếu huynh có việc gì thì cứ kêu nó, ta có việc cần ra ngoài một chuyến."
Trải qua sự tình ngày hôm qua, Lăng Kính Hiên liền cảm thấy chính mình không tài nào coi người đàn ông này thành kẻ đã cưỡng bức nguyên chủ cả, nhưng mà muốn y tiếp nhận hắn thì đó là chuyện không có khả năng, ít nhất thì hiện tại là như thế.
"Chuyện đệ muốn đưa con chúng ta lên trấn trên đọc sách là quyết định đúng đắn, lão nhân kia tuyệt đối không phải là tấm gương tốt mà bọn nhỏ nên noi theo." Vào thời điểm Lăng Kính Hiên xoay người định đi ra ngoài thì chợt nghe Nghiêm Thịnh Duệ nói.
"Huynh nghe được?" Sao có thể chứ? Cứ cho là bọn họ ở chung một căn nhà, nhưng dầu gì thì cũng được ngăn cách bởi một bức tường mà? Làm sao người này có thể? Trừ phi? Tiêu cự trong mắt của Lăng Kính Hiên đột nhiên co rút: "Những gì mà ba cha con chúng ta đã nói với nhau trong phòng ngủ đều đã bị huynh nghe được sao?"
Đáng chết, tên khốn nạn này chắc sẽ không phải là cao thủ võ lâm trong truyền thuyết chứ? Nếu vậy thì chẳng phải là chỉ cần bọn họ vẫn còn ở trong cùng một căn nhà thì ngay cả một chút riêng tư cũng không có sao? Không lẽ đến cả nói nhỏ cũng sẽ bị tên này nghe được hết sao?
"Ừm, thính lực cùng thị lực của ta đều rất tốt."
Chớp chớp hai mắt gật đầu thừa nhận, bộ dáng lúc này của Nghiêm Thịnh Duệ y hệt như lúc hai tiểu bánh bao khoe ra ưu điểm của chính mình vậy, phụ tử ba người quả thật y như được khắc ra từ một khuôn mẫu vậy, ngay cả đến bán manh cũng giống hệt nhau.
"Này? Ông trời ơi, sao huynh lại không chịu nói sớm cho ta biết sớm chứ?"
Lăng Kính Hiên vô lực đỡ trán, xem ra tên khốn nạn này thật sự là một cao thủ võ lâm, nghĩ lại thì một đại tướng quân có thể thống lĩnh thiên quân vạn mã thì võ công sao có thể không tốt được chứ?
Lần này Nghiêm Thịnh Duệ không đáp lời lại mà hắn chỉ nhìn Lăng Kính Hiêm mà nở nụ cười, cứ như là đang nói, đệ cũng không có hỏi qua ta thì sao ta có thể trả lời đệ chứ, dáng vẻ đó thật sự làm cho Lăng Kính Hiên muốn quăng cho hắn hai bạt tay cho hả giận, con mẹ nó, chờ cho vết thương của hắn lành rồi, nhất định y phải đuổi hắn đi mới được, nếu không thì sau này y cũng không dám tùy tiện nói chuyện nữa.

"Ha ha..

chuyện này khó tiếp thu như vậy sao?"
Nhìn bóng dáng Lăng Kính Hiên đem theo một bụng tức giận đi ra khỏi phòng, Nghiêm Thịnh Duệ nhìn mà không nhịn được phải bật cười lên, võ công của hắn cao thì không phải là chuyện tốt sao? Sau này nếu như ai dám ở dưới mí mắt của hắn muốn khi dễ ba cha con bọn họ, thì hắn sẽ tát bay đối phương, đây là một chuyện tốt mà!.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.