Nông Gia Độc Phi​

Chương 53: 53: Lăng Lý Thị Đến Nhà Lại Xảy Ra Chuyện Rồi





Chuyện Lăng Kính Hiên không nghĩ đến chính là, khi y về đến nhà thì lại có sự xuất hiện của một người nằm ngoài dự liệu của y đang chờ y ở nhà, Tức phụ của Đại bá nguyên chủ Lăng Lý thị, cũng chính là cháu gái ruột của Lăng lão thái thái, bà ta cũng không giống nhóm người Lăng lão thái thái hôm qua trực tiếp đá cửa kêu gào, mà chỉ an tĩnh đứng dưới ánh mặt trời chờ đợi, bà ta hiện tại dù đã hơn bốn mươi tuổi rồi nhưng do được bảo dưỡng tốt nên nhan sắc cũng xem như không tệ, dáng người của bà tinh tế thon dài, chỉ cần nhìn vào bóng dáng đơn thuần kia, thì sẽ làm cho người ta không thể nào đoán ra tuổi thật của bà, con mẹ nó, rõ ràng là đại tẩu của mẹ mình lại có thể trẻ hơn mẹ của mình nhiều như thế.
"Kính Hiên, con đã trở lại? Ta có gõ cửa nhưng là trong nhà lại không có ai trả lời, nên ta nghĩ là con đã đi đào rau dại rồi, chắc là rất nhanh sẽ trở về thôi, không ngờ là nhanh như thế, đứa nhỏ này chắc là con của Triệu Đại Long đi? Lớn lên thật là đáng yêu mà."
Nhìn thấy Lăng Kính Hiên đi đến gần, Lăng Lý thì liền mỉm cười đi ra đón, thái độ ôn nhu đến vượt mức bình thường, thật giống như là Lăng Kính Hiên căn bản không có bị trục xuất ra khỏi Lăng gia vậy, mà bà ta vẫn là Đại bá nương ruột của y vậy, khi nói chuyện bà ta cũng rất là tự nhiên định vươn tay ra xoa mặt của Thiết Oa Tử, Lăng Kính Hiên chỉ lắc mình một cái đã tránh thoát được bàn tay mụ, hơi kéo dài khoảng cách giữa bọn họ, y nói: "Chẳng hay Lăng đại thẩm đến đây có việc gì thế?"
Ở trong trí nhớ của nguyên chủ thì Lăng Lý thị này thật sự là một người rất hiền lương thục đức, trên thì hiếu thảo với cha mẹ, dưới thì ôn hòa với huynh đệ cùng con cháu, quan hệ với các tẩu tử đệ muội trong nhà cũng khá tốt, có thể nói bà ta là một Đại bá nương rất hoàn mỹ, nhưng..

phàm là người sống trên thế giới này thì có ai là hoàn mỹ cả mười phần chứ? Hính tượng của bà ta càng hoàn mỹ thì Lăng Kính Hiên lại càng thấy trong chuyện này nhất định có gì đó bất thường, chuyện khác không cần nói tới, chỉ tính chuyện y bị trục xuất ra khỏi gia tộc mấy năm qua đi, vậy mà bà ta chưa từng một lần nào tới thăm hỏi hay giúp đỡ qua, thế mà hiện tại lại đột nhiên xuất hiện ở trước mặt y, đã vậy còn mang theo dáng vẻ Đại bá nương tới nói chuyện nữa, dù nhìn thế nào cũng thấy trong chuyện này nhất định là có âm mưu gì đó đi?
"Hửm? Không, không có chuyện gì."
Rõ ràng là bà ta không ngờ được Lăng Kính Hiên sẽ dùng thái độ lãnh đạm như thế để đối xử với bà ta, nhưng bà chợt nhớ đến lời nói của trượng phu cùng con trai đã nói, Lăng Lý thị chỉ có thể âm thầm mà nắm chặt bàn tay dưới lớp áo, sau đó bà lại lần nữa treo lên mặt một nụ cười ôn nhu từ ái nói: "Hôm qua nhóm người của bà nội con không phải là đã đến nhà của con gây ầm ĩ sao? Nghe nói là Tam đệ muội còn ra tay đánh tiểu Văn nữa, cho nên ta mới muốn đến đây thăm con một chút, cũng thuận tiện đến xem tình hình của đứa nhỏ luôn, Kính Hiên, ta biết là cách làm của nương không đúng, bọn họ không nên chuyện gì cũng chưa kịp làm rõ đã đánh tới cửa nhà con rồi, ông nội của con cũng đã dạy dỗ bọn họ một trận rồi, con cũng nên tha thứ cho bọn họ đi thôi, dù sao thì bọn họ cũng là người thân ruột thịt của con mà đúng không? Chúng ta đều là người cùng một nhà cả."
Thì đã làm sao? Liên quan gì đến y chứ?
Lăng Kính Hiên nhướng mày, hai mắt liếc xéo bà ta một cái, nữ nhân này cũng thật là thú vị nha, hôm qua thái độ của Lăng Khải Vận rõ ràng là hận đến mức ước gì cả đời này không dính liếu gì đến y cả, vậy mà mới chỉ sau một đêm mà người tức phụ vẫn luôn khiến ông ta tự hào lại mò đến cửa tìm y, nếu như muốn y tin rằng trong chuyện này không ẩn giấu âm mưu gì thì chẳng khác nào bảo y tin rằng heo có thể bay còn may ra có khả năng hơn, căn cứ vào tình cảnh lúc y gặp được người con thứ của bà ta ở trấn trên, cùng với dáng vẻ muốn nói lại thôi của hắn thì y đã có thể phần nào đoán ra được, bọn người này tuyệt đối đã có âm mưu gì đó sắp nhằm vào y, chỉ là hiện tại y còn chưa xác minh được cụ thể họ muốn làm gì mà thôi.
"Kẽo kẹt!" Lúc này hai cánh cửa lớn phía sau lưng bọn họ đột ngột bị một lực kéo mở ra, thân hình đơn bạc nhỏ bé của Lăng Văn xuất hiện trong tầm mặt của mọi người.

Hai mắt của Lăng Lý thị lúc này chợt bừng sáng lên, nhưng ngay sau đó lại bị bà ta nhanh chóng che giấu đi thật tốt, nhưng bà ta lại không biết rằng, dù chỉ là trong nháy mắt mà thôi nhưng ánh mắt của bà ta lại bị Lăng Kính Hiên nhạy bén nắm bắt được, bởi vậy, đôi môi của y nhẹ nhàng nhếch lên một độ cong chế nhạo, bọn người này chắc không phải là để mắt đến con của y rồi chứ?
"Cha, người về rồi? A! Thiết Oa Tử cũng tới chơi sao? Mau vào nhà đi, cha, bà ấy là ai thế?"
Lăng Văn đi ra đứng bên cạnh Lăng Kính Hiên, tầm mắt vô tình mà dừng lại trên người của Lăng Lý thị, bà ta thấy thế vừa định tiến lên nói ra thân phận của chính mình thì lại bị Lăng Kính Hiên đột nhiên bước lên chắn ngang giữa bọn họ, y thuận tay buông Thiết Oa Tử xuống đất, nói: "Lăng gia Lăng đại thẩm, không có quan hệ gì đến chúng ta, con cứ mang theo Thiết Oa Tử vào trong chơi đi, cha sẽ lập tức vào ngay."
"Dạ! Vậy cha phải nhanh lên đó, phần Tam Tự Kinh mà hôm qua cha dạy, con đã học thuộc hết rồi, trong lúc nhóm Tam thúc còn chưa trở về thì cha tiếp tục dạy con phần tiếp theo đi."
Vừa nghe là người của bên Lăng lão gia tử thì Lăng Văn liền dứt khoát mất hết toàn bộ hảo cảm, nhóc dắt theo Thiết Oa Tử chuẩn bị xoay người vào nhà, Lăng Kính Hiên ôn nhu xoa xoa đầu của nhóc: "Tốt, nhưng mà con phải có trách nhiệm dạy lại cho đệ đệ cùng Thiết Oa Tử đó."

Đại bánh bao ngoan ngoãn gật gật đầu, sau đó hai nhóc con liền tay dắt tay nhau đi vào trong nhà, lúc này Lăng Kính Hiên mới xoay người lại nhìn vào Lăng Lý thì hiện tại vẫn còn đang trông mong mà nhìn vào sau lưng cửa nhà của bọn họ, y biểu môi lạnh lùng nói: "Lăng đại thẩm, mời trở về giùm cho, ta và nhà Lăng lão gia tử hiện tại không có một chút dính líu nào, nếu như Lăng đại thẩm vẫn còn cố chấp ở lại đây, một khi bị Lăng lão thái thái biết thì sợ là bà không thể nào giải thích được chuyện này đi?"
Lăng Kính Hiên không quan tâm mục đích của Lăng Lý thị rốt cuộc là y hay là con của y, mà y cũng không có hứng thú để quan tâm đến, cũng càng không có tâm lực để tiếp đãi bà ta, đạo bất đồng khó lòng hợp tác, những người bên phía Lăng lão gia tử nếu có thể cách xa bao nhiên thì vẫn nên cách xa bấy nhiên cho lành.
Lăng Lý thị nghe vậy thì trên mặt rõ ràng là vô cùng tức giận nhưng mà ngay sau đó bà ta lại xấu hổ mà cười nói: "Vậy thì hôm nay ta liền đi về trước, hôm khác lại ghé thăm các con vậy."
Nói xong, bà ta liền xoay người rời đi, nhìn vào bóng dáng của bà, đôi mắt thon dài mê người của Lăng Kính Hiên đột nhiên u ám lại, sâu trong đó, một tia sáng lạnh lẽo đột nhiên lóe lên, xem ra thủ đoạn của y vẫn chưa đủ tàn nhẫn rồi, có một số người rõ ràng còn chưa tiếp thu đủ sự dạy dỗ thì phải.
Chuyện này cứ như thế mà trôi qua, Lăng Kính Hiên tuy là có tâm tư chuẩn bị kế hoạch chỉnh bọn họ, nhưng y lại không thể ngờ được rằng, bọn người đó lại dám ăn gan hùm mật gấu nhân lúc y sơ suất mà ra tay hành động.
Dựa theo sự căn dặn của ca ca, Lăng Kính Bằng mua về giúp ca ca mình hai con heo con, năm mươi con gà con cùng năm con gà mái vẫn đang trong thời kỳ đẻ trứng, lúc bọn họ trở về thì hai vợ chồng Lăng Thành Long cũng vừa vặn ghé qua, thế là người cả nhà bọn họ cùng vây quần bên nhau chung tay dựng lên một cái chuồng gà cùng một cái chuồng heo giản dị, ba tiểu bánh bao đứng kế bên nhìn vào đám vật nuôi kia mà tràn đầy vui sướng, cả đám cứ thế mà không ngừng đuổi theo mấy con vật kia, ngay cả hai con sói con được cột sau hậu viện cũng kêu ngao ngoa theo bọn họ, khiến cho đám vật nuôi kia một phen sợ khiếp vía, ngay cả nhúc nhích thôi chúng cũng không dám.
"Cha, người làm gì ở đây vậy?"
Thấy Lăng Kính Hiên một thân một mình ngồi xổm dưới ngốc cây duy nhất trong hậu viện cả buổi trời, ba bánh bao nhỏ liền tò mò đi lại hỏi, sáu con mắt to tròn cứ thế nhìn vào y, làm cho Lăng Kính Hiên hai tay đang dính đầy bùn khẽ bật cười nói: "Cha đang đào giun nha, gà con đều rất thích đang cái này đó, nếu cho gà mái ăn thì mỗi ngày nó đều sẽ đẻ trứng cho các con ăn đó."
"Thật vậy sao? Vậy con cũng muốn đào, gà con mà lớn nhanh thì con sẽ có thật nhiều trứng gà ăn hoài không hết."
Nghe thế, Tiểu bánh bao không nhịn được mà thè ra chiếc lưỡi nhỏ khẽ liếm liếm vành môi, sau đó nhóc dứt khoát cướp lấy chiếc xẻng nhỏ trên tay cha mình, nhóc nghe Tam thúc của mình nói, sau này trứng gà nhà bọn họ đều sẽ để lại cho bọn họ ăn đó, hì hì..

Chờ toàn bộ năm mươi con gà con kia lớn lên rồi, thì bọn họ liền có thể tùy tiện ăn trứng gà rồi.
"Thúc, con cũng muốn giúp đỡ."
Thiết Oa Tử cũng là một đứa nhỏ đơn thuần, nói làm liền làm, Đại bánh bao tuy là không biểu hiện ra ngoài dáng vẻ hưng phấn, nhưng là động tác trên tay của nhóc cũng không chậm hơn so với hai đứa còn lại bao nhiêu, ba tiểu bánh bao cứ thế là vui sướng đẩy Lăng Kính Hiên ra, ở ngay chỗ mà y mới vừa đứng không ngừng bận rộn đào giun đất, Lăng Kính Hiên cũng chỉ có thể bất đắc dĩ lắc đầu, trước khi y đứng dậy thì đột nhiên lại nói: "Cha nhớ là hình như là có cách để nuôi giun con đó, các con nếu đào được giun con thì cứ đem cho gà con ăn trước đi, chờ một lát nữa cha sẽ dạy các con nuôi giun con ra sao."
"Tốt, cha cứ bận việc của cha đi, nơi này giao cho chúng con là được rồi."
Ba tiểu bánh bao cũng không có quay đầu lại đuổi Lăng Kính Hiên đi, cũng không biết là ai đã đề nghị mà không bao lâu sau ba bánh bao lại vừa đào giun vừa cùng nhau đọc Tam Tự Kinh, bên trong tiểu viện rách nát lại thường thường vang lên giọng nói sửa lại cho đúng của Lăng Văn, cùng với tiếng nhận sai của Lăng Võ cùng Thiết Oa Tử, aiii..

i..


cuối cùng thì cũng có thể khiến cho người ta cảm nhận được một chút ấm áp điền viên rồi.
"Sữa dê này rất nặng mùi, con còn mua dê về làm gì chứ?"
Chờ đến khi bọn họ làm xong mọi việc thì trời cũng đã sắp tối rồi, Lăng Kính Hiên giữa cha mẹ y cùng Thiếc Oa Tử ở lại nhà mình ăn cơm xong mới nhân lúc trời còn chưa kịp tối hẳn thì để cho hai tiểu bánh bao đưa Thiết Oa Tử về nhà, mà hai vợ chồng Lăng Thành Long vì muốn chờ cho thuốc của Lăng Kính Hàn nấu xong cho nên liền dứt khoát ở lại cùng Lăng Kính Hiên nói chuyện phiếm.
"Nếu cho vào sữa dê một ít trà hoa lài sau đó nấu lên thì nó sẽ không còn nặng mùi nữa, sữa dê có rất nhiều dinh dưỡng, vừa vặn có thể giúp cho bọn Tiểu Văn, Tiểu Võ bồi bổ thân thể, sau này lúc mọi người dọn lại đây thì con sẽ mua thêm một con bò về nuôi, lúc đó cả nhà ta đều uống sữa thì không cần lo thân thể vì thiếu chất dinh dưỡng mà không khỏe mạnh rồi."
Lăng Kính Hiên vốn dĩ ngay từ đầu muốn mua một con bò sữa, nhưng nghĩ lại, thì y còn muốn mua đất trước tiên, cho nên y liền dứt khoát chỉ chọn mua một con dê sữa mà thôi, lại nói, hiện tại nếu như mua bò sữa thì sữa bò vắt được mỗi ngày bọn họ cũng uống không hết nha, y lại một muốn bị hai tiểu bánh bao niệm chú mỗi ngày đâu.
"Thật sao? Vậy thì thật tốt, nếu như có thể khử được cái mùi kia thì sữa dê thật sự là thứ tốt đó, Kính Hiên, mẹ biết là con không thích nghe chuyện này, nhưng mà mẹ vẫn muốn nói, con tuy là hiện tại đã kiếm được một ít tiền, nhưng là có một số thứ nên mua thì hãy mua, còn những thứ không cần mua thì cũng đừng loạn tiêu tiền, sau này những chuyện cần dùng đến tiền còn nhiều lắm, trong tay con nếu như không dành dụm một ít tiền thì sao mà được chứ? Cha mẹ là không có bản lãnh, không thể nào giúp đỡ huynh đệ các con được bao nhiêu, cho nên các con phải biết tự tính toán lấy cho bản thân mình đó."
Lăng Vương thị cũng không biết là con của bà lần này kiếm được hẳn một trăm lượng bạc, bây giờ thấy Lăng Kính Hiên hết mua heo thì là mua gà, nên bà không nhịn được mà lải nhải một trận, Lăng Kính Hiên thấy vậy cũng không có một chút sự không kiên nhẫn nào, y chỉ quầy đầu lại chủ động nắm lấy đôi bàn tay gầy gò của bà: "Mẹ à! Mẹ nói gì vậy chứ! Chúng con có được cha mẹ như hai người thì vui mừng biết bao nhiêu mà nói, sao có thể? Hửm? Không đúng, mẹ, người có phải đã rất lâu rồi không có nguyệt sự không?" Nói được mới một nữa câu thì Lăng Kính Hiên đột nhiên trở tay khẽ đè lên cổ tay Vương thị, ngón tay nhẹ nhàng bắt mạch cho bà.
Loại chuyện như Nguyệt sự này lại bị con trai trưởng hỏi ra trắng trợn như vậy làm cho Vương thị không nhịn được mà đỏ bừng mặt lên, lắp bắp nói: "Đúng, đúng là vậy, dường như là đã hai tháng rồi không có tới, chắc là sẽ không bị gì đi?"
"Ha ha..

không có gì, không có gì đâu, chúc mừng cha mẹ, hai người sắp có được thêm một người con rồi."
Thu lại tay, Lăng Kính Hiên tươi cười xán lạn mà đối với bọn họ ôm quyền chúc mừng, y không khỏi cảm khái đúng là cuộc sống mà, không lâu sau thì nhà của bọn họ sẽ rất nhanh có thêm một tiểu hoàng tử hoặc một nàng công chúa nhỏ rồi.
"Hả?" Hai vợ chồng Lăng Thành Long hiện tại đều song song há hốc mồm, miệng mở to đến có thể chứa cả một quả trứng gà cũng nên, mà Lăng Kính Bằng vốn đứng bên cạnh lúc đầu có hơi ngốc lăng nhưng rất nhanh sau đó đã lấy lại tinh thần mà vui vẻ nói: "Thật tốt quá đúng không cha mẹ? Hai người nếu như có thể cho chúng con một tiểu muội muội thì coi như cuộc sống của chúng ta mãn nguyện rồi."
Nhà Đại bá cùng Tam thúc đều có nữ nhi hết, chỉ duy nhà mình là không có nên Lăng Kính Bằng từ nhỏ đã sớm ngóng trông mẹ của mình sinh cho mình một tiểu muội muôi xinh xắn đáng yêu, nhưng mà mẹ của hắn sau khi sinh Nhị ca cùng hắn đã bị hao tổn thân thể rất nhiều, cho nên đại phu đã từng nói mẹ hắn rất khó có thể sinh con được nữa, thật không ngờ..

ha ha..


hắn đây là sắp có tiểu muội muội rồi.
"Ai nha..

thật là xấu hổ mà, các con đều đã lớn đến như vậy mà ta lại còn mang thai nữa?"
Nói xong, Vương thị ngượng đến che mặt lại, từ hai lỗ tai ửng hồng lộ ra ngoài rõ rằng có thể thấy được hiện giờ Vương thị đang rất xấu hổ, hai huynh đệ Lăng Kính Hiên nhìn nhau một cái, sau đó lại cất cao giọng nói: "Chuyện này thì có gì mà phải xấu hổ chứ, mẹ à, người cùng cha đều mới chỉ có ba mươi mấy tuổi mà thôi, có con cũng là chuyện bình thường thồi mà, chúng con đang rất vui mừng đó."
"Đúng vậy đó mẹ, mẹ không biết con ngóng trông mình có một người muội muội xinh xắn đáng yêu cỡ nào đâu."
"Mấy đứa nít ranh này, nói bậy bạ gì đó, Long ca, huynh xem bọn nó kìa."
Sau khi bọn họ vừa nói dứt câu thì Vương thị lại càng cảm thấy xấu hổ hơn nữa, bà liền xoay người nhào vào lòng ngực của Lăng Thành Long nhờ ông cứu viện, nhưng mà Lăng Thành Long cũng chỉ ngây ngô gãi gãi đầu nói: "Đây là chuyện tốt mà, nên vui mừng, nên vui mừng mà."
"Ha ha.."
Thấy vậy, hai huynh đệ Lăng Kính Hiên lại càng cười đến nghiên ngã hơn, khiến cho Vương thị chỉ có thể hờn dỗi mà trừng mắt nhìn phu quân ngốc của mình một cái, mà trên gương mặt đỏ bừng của bà lúc này cũng không nhịn được mà tràn ra nụ cười vui sướng, gần đây ông trời thật đúng là mỡ mắt rồi, chuyện tốt cứ không ngừng kéo đến nhà họ, chẳng lẽ ngày lành của bọn họ đã đến thật rồi sao?
"Mẹ, hiện tại người không thể làm việc đồng án nữa, tốt nhất việc nhà cũng đừng làm nữa, nhà của Lăng lão gia tử cũng không phải chỉ có mỗi một người con dâu như người, mẹ để cho các bà ấy làm đi, ba tháng đầu tiên mang thai rất quan trọng, cần phải chú ý kỹ lưỡng, không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất, chúng ta cứ cẩn thận một chút thì tốt hơn, để ngày mai con đi lên trấn trên thì sẽ bốc luôn hai bao thuốc dưỡng thai về cho người uống, thân thể của mẹ lúc sinh hai đệ đã chịu thương tổn rất nhiều, lần mang thai này không thể sơ sài được."
Vui đùa tan đi, Lăng Kính Hiên đột nhiên lai nghiêm trang nói, thật may là lúc nãy mình vô ý cầm lấy tay mẹ, vô tình lại phát hiện mạch tượng của bà không đúng, từ đó mới biết được chuyện mẹ đã có thai, nếu không chỉ sợ một ngày nào đó, tiểu đệ hoặc tiểu muội của y sẽ bị lăn lộn mà rớt mất lúc nào không hay, lại chợt nhớ đến chuyện tình xảy ra ngày hôm qua, Lăng Kính Hiên nhịn không được mà sợ đến mức rớt mồ hôi hột, hên là không xảy ra chuyện gì, nếu không y tuyệt đối sẽ nhịn không được mà diệt hết toàn bộ người bên nhà Lăng lão gia tử.
"Ai, ta đã biết rồi, không phải là hôm nay bọn ta đã bỏ hết chuyện đồng án mà qua chỗ của con sao, ta và cha của con đã suy nghĩ thông suốt rồi, chuyện nên làm chúng ta sẽ chủ động làm, còn chuyên không nên làm thì chúng ta sẽ không nhiều chuyện mà ôm vào người mình nữa, chúng ta sẽ không lại giống như trước kia u mê mà đem tất cả mọi chuyện ôm vào người mình hết."
Trãi qua sự việc xảy ra ngày hôm qua, Vương thị xem như là đã nhận thức được rõ ràng, mặt kệ là bọn họ có làm trâu làm ngựa cho cái nhà kia như thế nào thì những người mà bọn họ cho là người thân ruột thịt kia sẽ vĩnh viễn cũng không tha thứ cho bọn bọ, càng đừng nói đến cảm kích, dù sao thì có làm hay không thì kết quả đều sẽ giống nhau mà thôi, nếu vậy thì bọn họ cứ dứt khoát buông bỏ mọi thứ mà sống cho thoải mái một chút đi.
"Nên như thế, cha mẹ mà càng mềm yếu chỉ sẽ chỉ làm cho bọn họ cảm thấy cha mẹ rất dễ ức hiếp, mẹ, cha, không phải là con không cho hai người hiếu thảo với ông bà nội, mà là hiếu thuận thì cũng nên tìm đúng phương pháp mà hiếu thuận, chứ không phải là cố chấp ngu hiếu, quan trọng nhất chính là, hai người cũng không nên đoạt mất cơ hội biểu hiện sự hiếu thảo của những người con khác trong nhà chứ."
Lăng Kính Hiên cứ thế nữa đùa nữa thật nói khiến cho một nhà bốn người không hẹn mà cùng bật cười ra tiếng, cả nhà cứ thế mà nói chuyện phiếm với nhau, qua một lúc sau, sắc trời cũng dần dần tối lại, mà thuốc của Lăng Kính Hàn cũng được nấu xong, mắt thấy đến tận bây giờ mà vẫn chưa thấy bóng dáng của hai tiểu bánh bao trở về khiến cho trong lòng Lăng Kính Hiên không nhịn lo lắng, dứt khoát cùng cha mẹ ra ngoài tìm bọn nhỏ.
"Cái gì? Bọn nhỏ đã trở về từ sớm?"
Lúc Lăng Kính Hiên gõ cửa nhà Triệu Đại Long hỏi thăm, được tin Hàn Phi nói là hai tiểu bánh bao sau khi đưa Thiết Oa Tử về tới nhà thì liền lập tức ra về, Lăng Kính Hiên nháy mắt thay đổi sắc mặt, đáy mắt nhanh nhóng quy tụ gió lốc mây mù, cùng y đến còn có hai vợ chồng Lăng Thành Long cùng với Lăng Kính Bằng, khi nghe tin tươi cười trên mặt của bọn họ cũng nháy mắt biến mất tâm, mà Triệu Đại Long nghe được tiếng động bên ngoài đi ra, nghe thấy vậy thì sắc mặt hắn không khỏi âm u, dường như là nhận ra điều gì đó mà hắn cùng Hàn Phi cùng nhau mà lo lắng nhìn vào người có quyền quyết định nhất lúc này, Lăng Kính Hiên.
"Đáng chết! Kính Bằng, về Lăng Kính Vệ, đệ có phải là biết được điều gì đó không?"

Bỗng nhiên xoay người lại, cả người Lăng Kính Hiên tràn ngập sát khí, có hai khả năng có thể xảy ra, một là trên đường đi đến nhà Triệu Đại Long vì y không chú ý xung quanh nên đã sơ ý bỏ lỡ lúc đụng mặt hai tiểu bánh bao, nhưng mà Hàn Phi đã nói là hai tiểu bánh bao đã đi về từ rất sớm, cho nên, chỉ có duy nhất một khả năng, đó chính là bọn nhỏ đã bị người ta cưỡng chế mang đi, mà người có thể bắt bọn nhỏ, ngoài Lăng gia đại phòng thì y không suy ra được người thứ hai có thể làm ra chuyện này, nếu không thì làm sao có thể giải thích được những hành động kỳ quái của bọn họ gần đây chứ?
"Kính Vệ? Con gặp qua hắn sao?"
Lúc này Vương thị lại nhanh chóng tiến lên phía trước một bước nói, hai hàng chân mày của bà gắt gao nhăn lại một chỗ, dường như đã đoán ra được chuyện gì đó, Lăng Kính Hiên bĩu môi: "Ngày hôm qua lúc con đi họp chợ đã từng gặp qua, mẹ, các người rốt cuộc đã gạt con chuyện gì?"
"Không phải, mẹ cũng không có cố ý giấu con đâu, chỉ do mẹ cứ cho chuyện đó là do bọn họ thuận miệng nói vậy thôi, cho nên mẹ cũng không có để chuyện đó trong lòng làm gì."
"Cho nên, rốt cuộc là có chuyện gì?"
Thật sự là không chịu nổi bọn họ dài dòng, cho nên âm giọng của Lăng Kính Hiên không khỏi lại trầm xuống rất nhiều, Lăng Kính Bằng sợ là mẹ mình không giải thích rõ ràng sự việc được, cho nên nhanh chóng giữ bà lại, hắn ngẩn đầu lên nói với Đại ca mình: "Ca à! Huynh không biết là Kính Vệ ca cùng tẩu tử đã thành thân được mấy năm rồi nhưng vẫn không sinh được đứa con nào, theo lẽ thường thì huynh ấy có thể nạp thêm thiếp thất, nhưng mà phụ thân của tẩu tử lại nhất quyết không đồng ý, nên vì cái tiệm tạp hóa kia, huynh ấy không thể không nén giận, đại khái là vào ba tháng trước, huynh ấy đột nhiên xúi giục Đại bá nương đến nói với cha mẹ rằng muốn nhận con của ca làm con thừa tự của Kính Vệ ca, cha mẹ đương nhiên là không đồng ý việc này nên đã dứt khoát từ chối, không ngờ rằng..

Ca, chuyện này thật sự là Kính Vệ ca làm ra sao?"
Giữa đường bắt cóc đứa nhỏ của người khác, sao bọn họ lại có thể làm ra được chuyện như vậy chứ?
"Tám chính phần là như vậy, lúc trước ta chưa kịp nói với mọi người, sáng nay Lăng đại thẩm có đến đây tìm ta, nói là đến thăm ta cùng với bọn nhỏ, bà ấy nói bóng nói gió ý muốn mượn sức của ta, mà tính tình ta thì các ngươi cũng biết rồi đó, tự nhiên là không cho bà ấy sắc mặt tốt rồi, giờ nghĩ lại thì chắc mục đích bà ấy tới là muốn nói chuyện giúp cho Lăng Kính Vệ rồi, hoặc là bà ta đã thương lượng qua với đám người Lăng lão gia tử rồi, cảm thấy ta tuyệt đối sẽ không chấp nhận chuyện này, cho nên bọn họ mới có thể mạo hiểm cho người cưỡng chế mang con của ta đi, hừ, con của Lăng Kính Hiên này mà bọn họ cũng dám động đến, Kính Bằng, đệ ở chỗ này chờ ta một lát, chúng ta sẽ đi lên trấn trên."
Nói xong, Lăng Kính Hiên xoay người lại nói với hai phu phu Triệu Kính Hàn: "Triệu đại ca, làm phiền huynh đưa bọn đệ lên trấn trên một chuyến."
Nghe nãy giờ mà còn không biết chuyện gì xảy ra thì hắn đúng là ngu xuẩn thật sự, Triệu Đại Long gật đầu liền đem Thiết Oa Tử giao cho Hàn Phi, còn mình thì xoay người đi ra sau hậu viện.
"Kính Hiên, chúng ta có nên về nhà chính Lăng gia để nhìn trước một cái không? Nói không chừng hiện giờ bọn nhỏ đang ở đó thì sao?"
Giữ lại Lăng Kính Hiên đang muốn chạy về nhà, Vương thị nôn nóng nói, có nằm mơ thì bà cũng không nghĩ tới, bọn người kia thế mà dám ngang nhiên bắt cháu của bà, chuyện như vậy mà bọn họ cũng có thể làm ra được.
"Không có khả năng, Lăng Lý thị nếu như có đầu óc thì chắc chắn sẽ không thể nào đem hai đứa nhỏ về nhà chính Lăng gia, nếu như con đoán không sai thì bây giờ hai đứa nhỏ khẳng định là đang ở chỗ của Lăng Kính Vệ, cha mẹ, sau khi hai người trở về cũng đừng rút dây động rừng, cứ làm bộ là không biết gì cả đi, yên tâm, con sẽ đem hai đứa nhỏ về nhà bình an vô sự."
Dám ở dưới mí mắt của y bắt cóc con của Lăng Kính Hiên này, y thật là muốn nhìn thử xem, bọn họ có phải là đã ăn gan hùng mật gấu gì rồi đúng không? "Ai, vậy các con cẩn thật một chút, nếu như thật sự có việc gì thì nhớ đi báo quan, ta không tin trong mắt bọn họ không tồn tại vương pháp."
"Con biết rồi, cha, người cứ mang mẹ về nhà trước đi."
Dứt lời, Lăng Kính Hiên liền xoay người chạy về nhà, nếu như đã muốn đi trấn trên thăm hỏi người thân thì y sao lại có thể không biết xấu hổ mà đi tay không được chứ? Hừ, bản thân không sinh con được thì đánh chủ ý lên con của Lăng Kính Hiên này, thật sự coi y là người chết hay sao? Thứ ngu xuẩn, để xem lần này y có chỉnh chết bọn họ không thì biết, không chơi chết bọn họ thì ba chữ Lăng Kính Hiên này của y sau này sẽ viết ngược lại.
P/s: Tập sau là Hiên ca đã phát uy rồi, coi huynh ấy làm sao chơi chết bọn cực phẩm cho biết..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.