Nông Gia Độc Phi​

Chương 6: 6: Nguyệt Nha Tuyền Trấn An Tiểu Bánh Bao





(Nguyệt Nha Tuyền: Là dòng suối có hình trăng lưỡi liềm nha! ^^)
Lăng Kính Hiên, một hơi lặn xuống nước, chậm rãi bơi về phía con cá chép lớn đang ở cách đó không xa, lúc sắp lại gần, hai chân lấy đà dùng lực giẫm, đột nhiên gia tốc nhào qua, nhưng con cá chép lớn kia vẫy đuôi một cái, khó khăn lắm mới từ tay hắn thoát ra ngoài, lặn càng sâu xuống nước, nghĩ đến ánh mắt thất vọng của nhi tử, tâm của Lăng Kính Hiên trầm xuống, lập tức đuổi theo con ca chép kia, nhưng..
Đây là?
Dưới đáy nước hình như có cái nguyệt nha lõm thành hình trăng khuyết, đại khái dài khoảng mấy chục mét, có rất nhiều cá đều tập hợp lại ở bên trong, Lăng Kính Hiên nhướng chân mày, nếu nhớ không lầm, ở trên mặt nước đâu có thấy khe lõm hình trăng khuyết nào? Vậy cái này từ đâu mà có? Còn những con cá kia sao lại tụ tập hết ở đây vậy? Thậm chí khi thấy hắn tiến vào cũng không có bỏ chạy.
"Oa oa..

Cha ơi, cha không cần chết..

Ta không muốn ăn cá nữa..

Cha.."
"Cha.."
Tiếng khóc của hai nhi tử truyền đến lỗ tai của hắn, Lăng Kính Hiên lấy lại tinh thần, lúc này hắn mới phát hiện mình đang ở đấy hồ, vậy mà vẫn hít thở được, đôi mắt phượng thon dài trợn tròn, chuyện gì đang xảy ra? Chẳng lẽ cái khe lõm hình trăng khuyết này là không gian linh tuyền? Nó xuất hiện trước mặt mình, vậy có phải mình là chủ nhân của linh tuyền này hay không? Cái này phải chăng là phúc lợi khi mình xuyên qua?
Tiếng khóc la của hai tiểu bánh bao càng lúc càng lớn, không có thời gian cho hắn suy nghĩ, không quan tâm là có phải hay không, Lăng Kính Hiên tùy tiện bắt đại một con cá chép nặng khoảng ba bốn cân, nín thở thoát ra khỏi khe lõm bơi về phía mặt nước, trong lòng thử nói thầm; "Nguyệt Nha Tuyền, thu!"

"Ầm ầm.."
Giây tiếp theo, trong nước đột nhiên chấn động, tạo nên từng đợt gợn sóng, lúc hắn lấy lại tinh thần, khe lõm hình trăng khuyết dưới đáy nước đã biến mất, Lăng Kính Hiên trừng lớn mắt, lại nói thầm một tiếng: "Nguyệt Nha Tuyền, ra!"
Lần này không có oanh động, chớp mắt một cái, khe lõm hình trăng khuyết lại xuất hiện, một bầy cá lại tập hợp lại bên trong, hai lần thử nghiệm đã chứng minh, cái này đúng thật là đại thần xuyên qua đã tặng cho hắn bàn tay vàng, một linh tuyền có thể thu hút cá đến.
Ha ha..

Phát tài rồi!
"Ộc ộc..

ộc.."
Quên mình còn đang ở dưới nước, Lăng Kính Hiên vui mừng cười, vì thế uống phải vài ngụm nước lạnh, còn may hắn phản ứng kịp thời, nhanh khép miệng lại, thu hồi Nguyệt Nha Tuyền lại, bơi lên mặt nước, đến nỗi không biết là Nguyệt Nha tuyền có công dụng khác hay không, thời gian còn dài, còn rất nhiều cơ hội cho hắn tìm hiểu.
"Oa..

a..

Cha ơi.."

"Cha.."
"Bỏm!"
Bên cạnh dòng suối nhỏ, hai tiểu bánh bao khóc giống như là được làm ra từ nước mà thành vậy, giọng đều nấc thành tiếng, lúc này bọn họ cho rằng cha đã không còn nữa, mặt nướng "Bỏm" một tiếng, Lăng Kính Hiên đã biến mất gần nữa canh giờ đột nhiên lao ra khỏi mặt nước: "Nhi tử, nhìn xem đây là gì? Cha ngươi bắt được một con cắt chép nha, đêm nay chúng ta có thể ăn cá rồi."
Hai tiểu bánh bao ngây ngốc nhìn hắn, giây tiếp theo, không để ý là trên mình còn đang mặc quần áo, hai bé con liền chạy nhanh vào trong nước, gào khóc nhào về phía hắn: "Oa..

oa..

Cha, cha ơi..
" Ai da đây là làm sao vậy? Đừng khóc, các con đừng khóc nha.

"
Thấy hai tiểu bánh bao như thế, Lăng Kính Hiên lòng đều hoảng, vội vàng mỗi tay ôm một đứa kéo vào lòng, Tiểu bánh bao ôm eo hắn nước mắt lưng tròng, khóc ròng nói:" Ta cho rằng cha đã không còn nữa, oa..

oa..


Về sau ta không bao giờ muốn ăn cá nữa, cha người đừng chết nha, ta không cần biến thành đứa bé không cha không nương, cha..

"
" Cha..

"
Mắt của Đại bánh bao cũng ửng hồng, bẹp miệng cố nén nước mắt, xem ra lần này thật sự dọa bọn họ rồi, bọn họ không có nương, mọi người trong thôn đều nói cha bọn họ là quái vật, bọn họ là do cha sinh ra, đối với bọn họ mà nói, cha vừa là cha cũng vừa là nương, nếu như mất đi Lăng Kính Hiên, bọn họ sẽ thật sự biến thành đứa con hoang không cha không nương.
" Ngoan, không khóc, không khóc nào, cha không phải vẫn bình an đứng đây sao? Vừa rồi là vì bắt con cá này, cha mới chậm chạp không trở về sớm được, đừng khóc nha, cha hứa với các con, về sau sẽ không để các con lo lắng nữa được không? "
Đau lòng ôm sát họ vào lòng, Lăng Kính Hiên cũng không cho bọn họ biết về sự tồn tại của Nguyệt Nha Tuyền, thứ nhất là quá khó tin, với lại từ xưa đến nay, thất phu vô tội hoài bích có tội*, Nguyệt Nha Tuyền khẳng định là thứ tốt, nếu không muốn tương lai phát sinh sự việc ngoài ý muốn, tốt nhất càng ít người biết càng tốt, đặt biệt là hai tiểu bánh bao này, bọn họ còn nhỏ, nếu có tai họa gì cũng không thể liên lụy đến bọn họ được.
(*Thất phu vô tội hoài bích có tội: Đái khái là chỉ việc có vật báu mà lại không có năng lực bảo vệ thì một khi lộ ra sẽ chỉ dẫn đến họa sát thân mà thôi)
Làm một sát thủ thì khối óc và con tim đều phải lạnh, Lăng Kính Hiên ở thế kỷ hai mươi mốt xác thật là rất lạnh nhạt vô tình, dù là Á Tư có tìm cảm sâu đậm với hắn đi nữa thì hắn cũng chỉ nhẹ nhàng giả vờ như không biết, nhưng hiện tại xuyên qua đây, hai tiểu bánh bao lại dễ dàng cạy mở trái tim vốn đã phủ từng tầng rồi lại từng tầng băng buốt giá trong trái tim hắn, làm hắn thật sự đặt bọn họ ở trong lòng, coi hai bé con trở thành con ruột của hắn, trên thật tế hiện tại nếu xét về huyết thống thì hai tiểu bánh bao này thật sự là con ruột của hắn nha.
" Chúng ta cho rằng người đã không cần chúng ta nữa..

"
Hai tiểu bánh bao một trái một phải ôm eo hắn, giọng nói nghẹn ngào khóc lóc kể lể, Lăng Kính Hiên nghe mà cỏi lòng đau đớn như bị ai dày xéo, mang theo bọn họ đi về phía bờ, đem cá trong tay quăng lại trong thùng gỗ, mỗi tay một đứa ôm bọn họ lên bờ, để nguyên thân trần tìm một tảng đá lớn ngồi xuống tách hai chân ra, ôm mỗi bé để lên trên một đùi:" Cha sao có thể không cần các con chứ? Các con chính là bảo bối của cha nha.


"
" Cha! "
Vỗ về tấm lưng hiện giờ vẫn còn run lên nhè nhẹ của bọn họ, Lăng lại thấy trong lòng thật xót xa, hai tiểu bánh bao ôm cổ hắn, đầu nhỏ liên tục cọ cọ cổ y, dường như cứ sợ là giây tiếp theo cha bọn chúng sẽ bổng dưng biến mất.
" Trước kia là cha quá ngốc, quá để ý ánh nhìn của người khác, nên để cho các con phải chịu khổ, hiện giờ cha đã nghĩ thông suốt, cần chi để ý cha có phải là quái vật hay không, cha chính là cha thôi, người khác thích nói như thế nào thì cứ để bọn họ nói đi, chúng ta cứ đóng cửa lại mà sống cuộc sống của chúng ta là được rồi.

"
Hắn biết Tiểu bánh bao không chỉ sợ hãi chuyện vừa rồi, căn cứ vào hành động trước kia của nguyên chủ, Lăng Kính Hiên nhịn không được ghét bỏ cùng khinh bỉ nguyên chủ, cái nhà này vốn dĩ đã đủ nghèo khó rồi, tên kia lại chỉ biết ngày ngày đắm chìm trong thế giới riêng của hắn, trút hết tất cả gánh nặng, trách nhiệm cùng những lời đồn đãi vớ vẩn kia lên đầu hai tiểu bánh bao này, làm cho lưng bọn chúng chịu đầy áp lực, thế nên nhìn thì có vẻ kiên cường lắm, thật chất sâu trong nội tâm lại yếu ớt hơn bất luận kẻ nào, về sau hắn nhất định phải nổ lực làm cho hai tiểu bánh bao này trôi qua ngày tháng càng lúc càng tốt đẹp hơn, làm chúng trở thành người văn võ song toàn, trở thành một đại cao thủ, khiến cho những người đã từng khinh thường, giẫm đạp bọn họ phải hối hận không kịp.
" Dạ.

"
Hai tiểu bánh bao không hẹn mà cùng gật đầu, rốt cuột cũng không còn rơi lệ nữa, tiểu thân thể cũng không còn run rẩy nữa mà dần dần yên bình lại.
" Tốt rồi, nhìn xem các con đều đem quần áo dính nước ướt hết rồi, nhanh đem rau Dấp Cá mang lại đây, chùng ta cùng về nhà nào."
Thấy vậy, Lăng Kính Hiên vỗ mông mỗi đứa một cái, tùy tay mặc vào quần áo bên cạnh, Đại bánh bao ngoan ngoãn gật đầu chạy đi, Tiểu bánh bao thì lại dán mắt nhìn chằm chằm vào con cá chép lớn nằm trong thùng gỗ, dường như còn nghe được miệng của nhóc phát ra tiếng nuốc nước miếng, Lăng Kính Hiên không nhịn được buồn cười, tên nhóc này, vậy mà lại là một tên cật hóa*.
*Cật hóa: Đái khái là một tên rất tham ăn nha.

.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.