Chiêu Đệ giúp đỡĐắc Đệ cùng nhau nhặt hạt kê bỏ vào rổ. Chờ nhặt xong, Đắc Đệ ngẩng đầu nhìn bầu trời, mặt trời đã ngả về tây. Ánh nắng chiều nhuộm đỏ phía chân trời, một trận gió thổi qua, những chiếc lá già rụng xuống ,ở trong gió xoay vài vòng ,bay đi rất xa.
“Thời gian không còn sớm,đi! về nhà thôi.” Đắc Đệ vươn một tay dắt Chiêu Đệ một tay bê rổ.
Chiêu đệ cảm thấy trên tay truyền đến cảm giác ấm áp, hơi hơi nghiêng đầu, ánh mắt chuyển qua bàn tay đang được nắm. Ngẩn mắt nhìn lên đại tỷ,thấy trên mặt đại tỷ nàng cũng nở nụ cười.
Ban đầu vốn không quen cảm giác này,từ từ, cũng không biết từ lúc nào nàng càng ngày càng hưởng thụ nó. Nàng nghĩ đây chính là tình thân.
“Ân ,về nhà” Đắc Đệ gật khẽ đầu.
Hai người cứ thế nói cười đi về nhà.
Thôn này bởi vì ở dưởi hạ lưu một con suối nhỏ nên lấy tên là Thanh Khê. Thanh Khê thôn có diện tích không lớn,là thôn có ít diện tích nhất trong những thôn gần đây, cũng may còn có dòng suối nhỏ chảy qua nên có không ít ruộng tốt.
Cho dù như thế Thanh Khê thôn có sáu mươi hộ vẫn không đủ ấm no, huống chi hàng năm còn phải nộp sưu cao thuế nặng khiến cho thôn dân càng nghèo khó.
Bởi vậy những thanh niên trong thôn thường nhân dịpnôngnhàn lên trấn trên làm tạp vụ, lại tích cóp từng chútnôngsản một để đi chợ hoặc lên trấn trên bán. Cuộc sống cũng có thể miễn cưỡng qua đi .
Bất quá có nhiềugiađình nhiều người, cuộc sống trải qua khó khăn lên, nhiềugiađình này chính làgiađình nàng- Điềngia.
Điềngiacao thấp cộng lại, trừ bỏ mới gả đi một người cô cô thì có mười bốn người, mà chân chính làm việc cũng chỉ có một nửa, cũng khó trách ngày qua khó khăn.
Bất quá hoàn hảo đạigiađình cũng được coi là hoà thuận.
Ở Thanh khê thônngười dân cũng không phải sống tụ lại cùng nhau mà chia nhỏ thành vài khu, nơi gọi là Lưu Lạc bá, ở phía đối diện kêu Hạ Nóc Nhà mà Điềngiaở khu kêu là Đại viện tử.
Đại viện tử mỗi nhà cơ bản đều là phòng liền phòng,tường liền tường. Cho dù rất ít nhà không liền nhau, cũng chỉ cách một mái hiên. Tuy rằng phòng ở liền nhau nhưng các đại hộ môn hướng tới cũng không phải cùng một mục đích .
Chiêu Đệ đối với đại viện tử này mới biết được một số điều. Rằng nhiều năm trước bên ngoài những phòng ở này có tường vây rất cao, đem mọi người bao bọc ở trong nhà.
Bất quá sau này thôn tăng thêm không ít người, lại lâu năm không được tu sửa nên những bức tường viện này cũng dần biến mất.
Còn chưa có tiến vào đại viện đã thấy khói bếp trên các nhà. Đây là vì tiết kiệm dầu đèn nên mọi người đều cố làm các sinh hoạt cho xong sớm.
“Nga ! Đại Nha,Nhị Nha đã trở lại, mau đem rổ vào cho ta”
Một phụ nhân mặc vải thô màu xanh xám, tóc vấn kiểu phụ nhân đi tới.
Chiêu đệ ngẩng đầu, thấy phụ nhân gầy yếu, trên má càng hóp vào không có bao nhiêu thịt, một đôi tay vươn ra đầy gân xanh, người này khôn phải ai khác chính là nhị thẩm của nàng – Liêu thị.
Chiêu Đệ cùng Đắc Đệ đều kêu lên một tiếng“Nhị thẩm”Đắc Đệ cũng đem cái rổ trong tay đưa ra. Liêu thị thấy vậy cười đem một cái rổ khác qua nói:
“Nghỉ ngơi một lát lại làm “
Quay qua Chiêu đệ : ”Nhị Nha thân mình con chưa khỏe, nên ở nhà,ra ngoài gặp gió lại trúng phong hàn thì không được”.
Chiêu đệ nở nụ cười. Nhị thẩm này của nàng ngoài thích buôn chuyện thì cũng là vô cùng tốt .
“Nhị thẩm ta cũng không có yếu như vậy đâu” Sau đó nàng ra vẻ thần bí hỏi:
“Nhị thẩm lại nghe được truyện gì thú vị vậy?”.
Liêu thị vừa nghe liền cao hứng, giống như hát hí khúc gặp người xem, đánh đàn gặp tri kỉ. Liền bắt đầu nói liên tục, cũng không phải là chuyện gì to tát, chỉ là chút chuyện dầu muối, bất quá qua miệng nàng lại trở nên thú vị hơn nhiều. Nói đến chủ đề này nàng tay chân miêu tả cũng không cảm thấy đủ.
Đắc đệ lại không chịu nổi tình huống này, cảm thấy lỗ tai ong ong, nhưng nàng là một người bình tĩnh, chỉ có thể liếc nhìn Chiêu đệ một cái,dường như muốn nói “Biết rõ nhị thẩm đã mở miệng thì không ngừng, ngươi như thế nào lại gợi lên hứng thú của nàng?”
“Cho dù ta không nói ngươi nghĩ nhị thẩm sẽ không nói!”.
“Ách!’’
Đắc đệ ngẩn người ,lập tức nở nụ cười, cũng đúng. Với tính tình của nhị thẩm, cho dù không đề cập đến một lúc nữa nàn cũng đen ra thôi.
Hai người nhìn nhau bất đắc dĩ cười chỉ có thể tiếp tục làm người nghe mà thôi.
Liêu thị dừng lại một lát nhìn hai người :” Đại Nha, Nhị Nha hai đứa cóđang nghe thẩm nói hay không?”
Chiêu đệ vội trả lời: “Nghe! Đương nhiên đang nghe!”
Sợ nhị thẩm không tin các nàng cón sơ lược lại một lần câu chuyện.
Liêu thị nghe xong vừa lòng nở nụ cười ,lại bắt đầu lải nhải.
Đi đến cửa nhà .
“Đại tỷ, nhị tỷ các ngươi đã trở lại”. Đột nhiên một đám trẻ nhỏ chạy đến trong đó có một tiểu cô nương khoảng bốn tuổi, trên người mặc vải thô, buộc bím tóc hai bên, đôi mắt trong veo to tròn phi thường đáng yêu,lúc này trên mặt lem luốc nhìn thật buồn cười.
Đứa trẻ này chính là tam muội của nàng Lai Đệ.
Đắc Đệ ,Chiêu Đệđến Lai Đệ nghĩ đến cha mẹ vì ngóng trông hài tử mà đặt tên nhưng cho đến bây giờ vẫn không có một hài tử nào.
Đắc đệ vươn tay lau trên mặt Lai đệ: “Tam muội, ngươi xem ngươi, nghịch đến mặt đều bẩn”
Lai đệ hướng trên người Đắc đệ dựa vào, ở trong lòng Đắc đệ cọ cọ , cũng thật cẩn thận nhìn Chiêu đệ, nàng rất sợ vị nhị tỷ này .Bởi vì nhị tỷ không chơi cùng nàng cũng thường xuyên đánh nàng. Sau khi nhị tỷ bị bệnh, mới bắt đầu cùng nàng thân cận cũng không đánh nàng nữa nhưng thường dùng một loại ánh mắt xa lạ nhìn nàng , ánh mắt kia làm nàng nguyện ý nhị tỷ lại như lúc xưa hay đánh nàng cũng không muốn như lúc này.
Chiêu đệ nhìn thấy bộ dạng cẩn thận của Lai đệ thì cười. Lai đệ thấy vậy liền ngốc tại chỗ.
Liêu thị xem ba tỷ muội nói nói cười cười, liền nói: “Các ngươi trước chơi một chút, ta vào nhà nhìn xem cơm nước thế nào.”
Nói xong liền cầm theo rổ đi về phía trước, thời điểm đi ngang qua mấy đứa nhỏ nàng lền mắng: “Mấy thằng nhóc này cả ngày chỉ biết chơi, nhìn đại tỷ nhị muội mà học tập đi.”
Nói xong liền nắm lỗ tai của Phú Quý làm Phú Qúy đau đến nỗi đứng thẳng người kêu oai oải. “Nương! Đau! đau a….”
Tiếng kêu của Phú Qúy khiến bọn nhỏ cười tít mắt, Phú Qúy trừng mắt bọn nhỏ mới cười bé đi.
“Nương, ngươi đây là bất công, bất công ngươi có biết không? Ngươi xem tam đệ không phải cũng đang đùa sao? Như thế nào chỉ đánh có một mình ta?”
Phú Quý chỉ vào tam đệ đứng gần chỗ Khánh Ca. Lúc này đây Khánh Ca đang cắn ngón tay cười hì hì xem hắn.
“Tam đệ , ngươi dám nói sạo, tam đệ ngươi mới bao nhiêu tuổi, ngươi lại bao nhiêu tuổinói ra cũng không biết ngại, mau tới đây cho lão nương.” Liêu thị lớn tiếng nói, nói xong liền nắm chặt lỗ tai Phú Quý đi vào nhà.