Nông Gia Hãn Phụ

Chương 10



"Từ từ, ta khi nào đáp ứng phân gia?" Đường Thiết Trụ vẻ mặt kinh ngạc nhìn Cố Mạn Nương vui sướng quyết định.

Nghe thấy Đường Thiết Trụ nói Cố Mạn Nương vẻ mặt kinh ngạc như vậy nhìn Đường Thiết Trụ, "Vừa rồi tướng công không phải nói ngươi có năng lực nuôi sống ba mẹ con chúng ta sao? Đã có năng lực nuôi sống chúng ta thì sao lại không đồng ý phân gia? Chẳng lẽ tướng công nghĩ cả đời chiếm tiện nghi của đại ca nhị ca sao?"

Cố Mạn Nương đã đóng kịch thì hoàn toàn không có đối thủ. Nếu nàng không xuyên qua, với kỹ thuật diễn xuất này nói không chừng có thể tiến quân showbiz cũng nên.

Lưu thị cùng Trương thị không quan tâm đến phản ứng của Đường Thiết Trụ, nhưng vừa nghe hắn nghĩ cả đời chiếm tiện nghi của các nàng, liền hận không thể lập tức đem tên lưu manh Đường Thiết Trụ này ném ra ngoài.

Đường Đại Trụ cùng Đường Nhị Trụ tự nhiên cũng có tâm tư giống tức phụ nhà mình. Tuy bọn họ cùng Đường Thiết Trụ là thân huynh đệ, nhưng nghĩ đến cả đời bị đệ đệ bám dính lấy cũng vui không nổi.

"Cha mẹ, Tam đệ muội nói đúng, chúng ta hiện tại vẫn là đem nhà này phân đi." Đường Đại Trụ gấp gáp không chờ nổi.

Đường Thiết Trụ vẫn còn muốn nói gì đó, lại bị Cố Mạn Nương ngăn cản.

Cố Mạn Nương dùng vẻ mặt vô tội nhìn Đường Thiết Trụ, "Tướng công, ngươi là đệ đệ, chúng ta vẫn là nghe hai ca ca đi. Chẳng lẽ tướng công thật đúng là nghĩ chiếm tiện nghi đại ca bọn họ cả đời sao?"

Đường Thiết Trụ thật hận không thể đem Cố Mạn Nương đá ra ngoài. Hắn vốn dĩ hạ quyết tâm làm hai ca ca thay hắn trả nợ, khi hết nợ rồi còn muốn ăn uống của cha mẹ, còn để họ giúp đỡ hắn nuôi con nhỏ. Nhưng bà nương này lại ngơ ngơ ngác ngác đem tính toán của hắn lộ ra hết.

Lúc này hắn căn bản không biết nên trả lời Cố Mạn Nương như thế nào. Nếu trả lời không muốn, bọn họ liền lập tức phân gia. Nếu là nói muốn, đại ca nhị ca khẳng định sẽ càng nhanh chóng phân gia.

Mọi tính toán của hắn đều bị tức phụ hắn phá hủy. Lúc này Đường Thiết Trụ thật hận sao lúc trước mình có thể không phải nàng không cưới cưới.

Hiển nhiên lúc này hối hận đã không còn kịp rồi.

Đường bà tử dù không muốn phân gia, lúc này cũng ngăn không được. "Phân đi, phân đi, các ngươi muốn phân liền phân đi." Đường bà tử thấy ngăn không được, trực tiếp phủi tay không làm nữa.

"Trong nhà sáu mẫu ruộng tốt, mười mẫu ruộng cạn. Liền chia đều làm bốn phần, huynh đệ chúng ta ba người mỗi người một phần, cha mẹ một phần. Ta là lão đại, về sau cha mẹ liền theo ta cùng nhau sinh hoạt." Đường Lão Đầu cùng Đường bà tử không mở miệng, Đường Đại Trụ làm đại ca, việc này tự nhiên là hắn quyết định.

Cố Mạn Nương âm thầm gật đầu, ba huynh đệ chia bình quân, ai cũng không chiếm ai tiện nghi. Nói đến chiếm tiện nghi vẫn là Đường Thiết Trụ chiếm mọi thứ, cả nhà kiếm bạc, hôm nay đều bị Đường bà tử lấy sạch ra thay hắn trả nợ. Nếu là đổi thành người khác, ít nhất còn sẽ biết xấu hổ. Nhưng tên khốn này chẳng những không xấu hổ còn bày ra vẻ mặt không vui như đúng rồi.

Nhìn cái bộ dạng này của hắn, tay Cố Mạn Nương liền ngứa ngáy.

"Trong nhà có ba con heo, ta cùng nhị đệ liền không lấy, để Tam đệ bán trả nợ đi. Này cũng coi như tâm ý của người làm ca ca chúng ta. Thứ khác đều chia làm bốn phần."

Đường Đại Trụ hào phóng, nhưng mấy người Lưu thị nghe xong lại không vui vẻ cho lắm. Ba con heo to béo trong nhà chính là các nàng mệt chết mệt sống nuôi lớn, nhưng hôm nay lại phải đưa toàn bộ cho tam phòng trả nợ, làm sao các nàng có thể cam lòng. Nhưng vì thuận lợi phân gia, cũng chỉ có thể nhịn.

"Còn về tiểu muội, của hồi môn của nàng đều từ ba huynh đệ chúng ta phụ trách.."

Đường Đại Trụ cùng Đường Nhị Trụ sau khi thương lượng tốt việc phân gia, liền chuẩn bị ngày mai đi tìm lí chính tới giúp bọn họ viết công văn phân gia.

Mà Đường bà tử lại tức giận đến gan đều đau không để ý tới ai đi lên giường nằm giả bệnh. Cả nhà đều biết nàng đây là giả bệnh, cho nên cũng không để ý đến nàng nữa.

Đối với kết quả này, trừ bỏ Đường bà tử không hài lòng, người không hài lòng nhất chính là Đường Thiết Trụ. Một khi phân gia nguyện vọng của hắn đều thất bại.

Đại sự đã xong, Trương thị cùng Lưu thị đi nhà bếp làm cơm chiều. Mà Đường Thiết Trụ cùng Cố Mạn Nương đang bệnh nên tự về phòng mình.

Đường Thiết Trụ vào phòng đem tất cả đồ vật có thể ném đều ném phát giận. Cố Mạn Nương bình tĩnh ngồi ở mép giường nhìn hắn.

"Đầu ngươi có phải bị té đập hỏng rồi hay không, tại sao ngươi lại có thể đồng ý phân gia chứ?" Đường Thiết Trụ đem đồ vật ném hết còn không hết giận liền bắt đầu tìm Cố Mạn Nương kiếm chuyện.

Cố Mạn Nương lạnh mặt nhìn Đường Thiết Trụ, "Ngươi bài bạc thiếu nợ, dựa vào cái gì muốn đại ca bọn họ giúp ngươi trả. Nếu ta có thể đương gia làm chủ đã sớm đem kẻ bại gia như ngươi đuổi ra khỏi cửa rồi, làm gì có chuyện chia cho ngươi một phần gia sản."

Cố Mạn Nương thấy Đường Thiết Trụ căn bản không phải là đàn ông chân chính, ở bên ngoài gây họa lại không cố gắng nghĩ biện pháp giải quyết chỉ trông cậy vào người khác xử lí, giống như một đứa trẻ con chưa lớn thì đúng hơn. Người như vậy phải đánh cho đau mới học được cái gì có thể làm cái gì không.

"Bà nương chết tiệt, xem hôm nay ta giáo huấn ngươi như thế nào.." Nói rồi Đường Thiết Trụ giơ tay lên muốn đánh Cố Mạn Nương, nhưng chỉ trong chớp mắt, tay hắn lại bị Cố Mạn Nương nắm ngược lại..

"Đau.. Đau.." Từ trên tay truyền đến đau đớn, đau đến Đường Thiết Trụ thở ra gấp gáp.

Sau đó Cố Mạn Nương lại dùng sức mà vung, Đường Thiết Trụ đã bị nàng vứt ra ngoài.

Cố Mạn Nương nhìn Đường Thiết Trụ, lại nhìn tay mình. Thật là quá khác thường, đầu tiên đem Đường Thiết Trụ đá xuống giường, hiện giờ lại có thể đem Đường Thiết Trụ ném bay.

Dù là trước kia nguyên chủ mỗi ngày làm việc nhà nông, sức lực khá lớn. Nhưng Đường Thiết Trụ không giống nam nhân thế nào đi nữa, cũng là người lực lưỡng cao gần 1 mét 8, nàng chỉ là nữ tử gầy như cây củi sức lực khẳng định so không được.

Nhưng hôm nay nàng dùng sức trực tiếp đem Đường Thiết Trụ ném bay.

Cố Mạn Nương nhìn tay mình, nắm chặt. Đây là một đôi tay mọc đầy vết chai, một đôi tay làm việc nặng nhọc, trừ những điểm đó, nàng không nhìn ra nó có gì không bình thường cả.

Cố Mạn Nương nghiêng người nhìn thoáng qua Đường Thiết Trụ còn đang ngã ngồi trên mặt đất, nhìn kĩ hóa ra thằng nhãi này sớm đã ngất đi. Cố Mạn Nương xác nhận hắn không chết liền không thèm quản hắn nữa, lại tiếp tục nghiên cứu đôi tay của mình.

Có lẽ nguyên nhân không phải bởi vì đôi tay..

Cố Mạn Nương đi lại ở trong phòng chốc lát, ngồi xuống mép giường, sau đó nàng ngồi xổm xuống, đôi tay nắm lấy chân giường dùng sức nâng nó lên.. Nâng lên! Cái giường nâng lên! Hơn nữa giống như không hề tốn nhiều sức, cứ như vậy nhẹ nhàng đem giường nâng lên như không.

Quả nhiên không phải tay có vấn đề, mà là sức lực cả người biến đổi mạnh mẽ hơn! Khó trách vừa rồi nàng ăn nhiều như vậy đều không cảm thấy no, hóa ra là do cơ thể nàng đã thay đổi! Chẳng lẽ đây là ông trời cố ý cho nàng bàn tay vàng!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.