Nông Gia Hãn Phụ

Chương 21



Ăn xong một chén cơm Cố Mạn Nương cảm giác trong bụng căn bản không có cái gì, thật là không đủ nhét kẽ răng. Nhưng hôm nay trong nồi đã không còn cơm, Cố Mạn Nương lại không thể đi nấu, nếu lại nấu nữa Đường bà tử không nuốt chết nàng mới lạ. Cũng không phải nàng sợ Đường bà tử, chỉ là lười cùng nàng hao tâm tốn sức thôi. Không có biện pháp, đành phải tiếp tục để bụng đói vậy. Nhưng mà có lẽ cuộc sống này không bao lâu cũng sẽ qua, chỉ cần đem nợ nần của Đường Thiết Trụ trả hết, việc phân gia sẽ rõ ràng hơn. Lúc đó nàng liền có thể chính mình làm chủ, muốn ăn nhiều thì ăn nhiều muốn ăn ít liền ăn ít, muốn ăn như thế nào liền ăn như thế đó, người khác cũng quản không được nàng.

Cơm nước xong, Cố Mạn Nương chưa nói nhiều, đem Đường Thiết Trụ đuổi ra đi thu thập chén đũa, mà Đường Thiết Trụ không dám ho he tiếng nào.

Bên kia Đường Nhị Trụ đi nhà tỷ muội vay tiền, lại không mượn được ít tiền nào cả. Khi trở về, cố ý đi trấn trên thỉnh đồ tể về nhà để bán mấy đầu heo trong nhà.

Trấn trên chỉ có hai nhà bán thịt, trong thôn muốn bán heo, liền tìm hai nhà này. Mà thường xuyên tới thôn Đường Nhị Trụ là Lý đồ tể.

Nhà Lý đồ tể, buổi sáng giết heo bán thịt, nếu là buổi chiều chưa bán hết liền để vợ cùng hài tử trông quán tiếp tục bán, hắn liền đi thôn xóm xung quanh đi dạo, mua heo.

"Heo nhà các ngươi còn tương đối nhỏ, lần trước ta còn nghe nương ngươi nói còn muốn nuôi thêm mấy tháng mới bán, sao nhanh như vậy liền muốn bán." Lý đồ tể vừa nghe Đường Nhị Trụ nói nhà hắn muốn bán heo liền nghi hoặc. Nhà hắn chính là dựa vào heo mới có ăn cơm, nên đối với nhà nào có heo bao lớn, khi nào có thể bán, hắn rõ rành rành.

Đường Nhị Trụ cũng thật đau lòng, chỉ cần thêm mấy tháng heo này phải nặng thêm mười mấy hai chục cân thịt, phải thêm mấy trăm văn tiền. Đối thời đại một văn tiền đều có thể bẻ thành mấy hoa, không đau mới là việc lạ.

Nhưng thịt đau lại có thể làm sao bây giờ? Đệ đệ gây ra đại họa, bọn họ làm ca ca nhất định phải thế hắn chùi đít, nên thịt đau thế nào bọn họ cũng chỉ cắn răng mà chịu.

Còn may, lần này mượn cơ hội đem nhà phân ra, nếu tiếp tục bị đệ đệ này liên lụy lần nữa, nhà bọn họ tám phần sẽ nghèo đến không có nhà mà ở.

"Gần đây trong nhà có một số việc, đang cần tiền dùng.." Việc xấu trong nhà không thể nói ra ngoài, đệ đệ dù có xấu như thế nào, Đường Nhị Trụ cũng không thể rêu rao khắp nơi, cho nên cũng chỉ có thể mơ mơ hồ hồ mà trả lời Lý đồ tể.

Lý đồ tể gật đầu tỏ vẻ hiểu biết, nhà ai mà chả có lúc khó khăn, việc này rất bình thường. "Được, chiều nay ta liền đến nhà ngươi đi."

Bên này, Đường Nhị Trụ thỉnh Lý đồ tể. Bên kia Đường Đại Trụ tìm người môi giới, Đường Nhị Trụ vận khí không tốt, không thể mượn tiền, mà Đường Đại Trụ bên này cũng không may mắn hơn bao nhiêu, một chút không có tiến triển.

Đồng ruộng bán quá gấp, không phải một chốc là có thể bán ra ngoài. Đường Đại Trụ đã đi gặp hết tất cả môi giới trấn trên, nhưng mà một chốc một lát cũng không thể tìm thấy người mua ngay. Không có biện pháp, hắn chỉ có thể về nhà chờ tin tức.

Hai huynh đệ một trước một sau trở về nhà. Khi trở về, Đường gia vừa vặn đến giờ cơm trưa.

"Đương gia, thật sự phải bán đi sao?" Lưu thị vừa thấy đương gia nhà mình trở lại, liền đem Đường Đại Trụ kéo đến một bên, nhỏ giọng hỏi.

Đường Đại Trụ không tiếng động mà thở dài, cũng lắc đầu nói, "Đã đánh tiếng cùng người môi giới bên kia, nếu có người mua, sẽ lập tức mang lại đây xem ruộng."

Nói xong Đường Đại Trụ lại thở dài, người trong nha môn cũng nói với hắn, một hai mẫu như nhà hắn khá dễ bán nhưng để trong một hai ngày có thể bán đi thật là rất khó.

Ai! Này mà bán không được thì ba mươi mấy lạng bạc biết tìm đâu bây giờ? Tưởng tượng đến số bạc này nếu kiếm không được, đám kia hung thần ác sát kia lại tới nữa, cũng không biết lần này bọn họ còn có thể cho thêm mấy ngày nữa không.

Bất quá, việc này sợ là không có khả năng. Lần trước chúng đã cho bọn họ thư thả mấy ngày để tìm cách xử lý. Sợ là sẽ không có lần tiếp theo. Đến lúc đó..

Ai! Hiện giờ cũng chỉ có thể đi một bước tính một bước, nếu thật tới rồi lúc đó thì để lúc ấy rồi tính sau. Đường Đại Trụ bất đắc dĩ mà nghĩ.

Nghe xong lời Đường Đại Trụ, Lưu thị xem như yên tâm. Chỉ cần qua được cửa ải khó khăn này, về sau bọn họ có thể tự mình đương gia làm chủ, cứ nghĩ đến đó, Lưu thị lại cảm thấy nhẹ nhàng hơn rất nhiều.

Cơm trưa là Lưu thị làm, đến lúc ăn cơm Cố Mạn Nương mang theo Nữu Nữu ra khỏi phòng, còn Đường Tiểu Bảo bởi vì mông còn đau bị Cố Mạn Nương để lại trong phòng.

"Tam đệ muội, ngươi đã có thể xuống đất rồi ah. Trời ơi, Tam đệ muội, đầu ngươi sao lại biến thành như vậy? Ai đem tóc ngươi cắt đi rồi?" Trương thị thấy Cố Mạn Nương mang theo Nữu Nữu ra ngoài, giật mình mở to mắt mà nhìn nàng.

Buổi sáng hai huynh đệ Đường Đại Trụ đi giúp Đường Thiết Trụ mượn bạc, Lưu thị cùng Trương thị không thể không xuống đất làm việc. Kết thúc công việc trở về, lại vội vội vàng vàng mà làm cơm trưa, cho nên chuyện buổi sáng các nàng cũng không biết gì cả.

"Ân, đã có thể đi lại." Cố Mạn Nương chỉ đối với Trương thị cười cười, lại không nói thêm nhiều.

Trương thị vừa thấy bộ dạng nàng liền biết là kiệt tác của ai, trực tiếp hừ lạnh một tiếng, "Ta nói Tam đệ, ngươi bây giờ càng ngày càng kỳ cục, thân thể tóc da là từ cha mẹ, chẳng lẽ ngươi đến cái này cũng không biết sao?"

"Nhị tẩu, ngươi nói bậy cái gì, tóc kia của nàng là nàng tự cắt, lại không phải.." Đường Thiết Trụ còn chưa nói hết thì thấy Cố Mạn Nương trừng mắt nhìn lại, làm hắn sợ tới mức nhanh chóng đem lời chưa nói xong trực tiếp nuốt vào bụng.

Đối với kiểu tóc của Cố Mạn Nương, Đường Thiết Trụ không phải người mù, tự nhiên là đã sớm phát hiện, nhưng hắn lại không dám hỏi nhiều. Hiện tại nhị tẩu lại oan uổng cho hắn nói tóc là hắn cắt, Đường Thiết Trụ thiệt tình cảm thấy chính mình oan muốn chết, so với Đậu Nga trong hí khúc còn muốn oan hơn. Nhưng cho dù là hắn giải thích thế nào thì người khác đều không tin hắn, lần đầu tiên nếm được tư vị khổ không nói nên lời là cái gì.

"Không phải ngươi, còn có thể là ai?" Trương thị tức giận mà trừng mắt nhìn Đường Thiết Trụ. Cũng âm thầm may mắn lần này bọn họ đem nhà phân ra, bằng không không biết bị tai tinh này gây họa tới khi nào. Lại đồng tình mà nhìn Cố Mạn Nương một cái, đi theo nam nhân như vậy, đời này của nàng xem như không có ngày lành rồi!

Nhưng Trương thị đồng tình thì đồng tình, nếu muốn nàng lấy thứ gì ra tiếp tế một chút Cố Mạn Nương, nàng khẳng định sẽ không làm. Nàng chính mình còn ăn không đủ no mặc không đủ ấm, có thể có cái gì tiếp tế người khác.

Trước khi ăn cơm, Đường Nhị Trụ đem 50 văn tiền mượn được từ Đường Thu Hoa giao cho Đường bà tử, cũng nói rõ 50 văn mượn từ ai.

"Đại tỷ như thế nào keo kiệt như vậy, một văn tiền đều không cho ta mượn. Còn có nhị tỷ, nàng sao có thể chỉ cho mượn ít vậy.." Đường Thiết Trụ vừa thấy nhị tỷ chỉ cho hắn mượn 50 văn tiền, hơn nữa đại tỷ còn một văn tiền cũng chưa có, cảm thấy hai tỷ tỷ thật quá đáng, thấy thân đệ đệ chết mà không cứu.

Đường Đại Trụ tức giận rống một tiếng, "Ngươi phải đi?" Hắn vốn là một bụng hỏa, lúc này lại nghe được lời nói bất mãn của Đường Thiết Trụ, hỏa khí trực tiếp phun trào, "Ngươi bất mãn lải nhải cái rắm, đại tỷ nhị tỷ ngươi cũng chưa phân gia, các nàng lấy cái gì tới cho ngươi mượn." Lại tức điên tiếp tục nói, "Ngươi xem bản thân ngươi đi, chính là có bạc, cho ngươi mượn còn phải ngẫm lại, ngươi có hay không trả lại cho người ta."

"Đại ca, ngươi sao có thể nói ta như vậy?"

"Nói ngươi sao, ta chỉ nói ngươi vẫn là tốt. Đường Thiết Trụ ta nói cho ngươi biết, nếu còn có lần tiếp theo, ta thề không quản ngươi sống hay chết."

* * *

Đường Đại Trụ cùng Đường Thiết Trụ cãi nhau không ngừng, Cố Mạn Nương lại như không có nghe thấy, giống như người không có liên quan đứng ở một bên. Dù sao nàng cũng biết Đường Thiết Trụ chính là cực phẩm, cho nên, đối với lời hắn nói ra việc hắn làm một chút đều không cảm thấy ngoài ý muốn. Loại người như Đường Thiết Trụ, chỉ biết bản thân mình, làm sao mà sẽ đi suy xét suy nghĩ, tình cảnh của người khác chứ?

Loại người như vậy, không làm cho hắn nếm chút khổ sở, sợ là hắn vĩnh viễn không tốt lên được. Nhưng mà không lo, có nàng ở đây, những ngày kế tiếp của thằng nhãi này khẳng định trải qua đầy kích thích.

Đang cùng Đường Đại Trụ cãi nhau gay gắt, Đường Thiết Trụ đột nhiên cảm thấy sau lưng phát lạnh, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Cố Mạn Nương vẻ mặt mỉm cười mà nhìn hắn. Đường Thiết Trụ nhìn thấy trong lòng không khỏi căng thẳng. Sau đó Đường Đại Trụ nói gì, hắn cũng không dám nói lại một câu. Đường Đại Trụ thấy vậy, còn tưởng rằng Tam đệ đã học được ngoan, không dám cùng hắn tranh luận, lúc này mới vừa lòng im miệng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.