Nông Gia Hãn Phụ

Chương 3



Đường bà tử chiêu đãi người nhà Cố gia ăn cơm, người nhà Cố gia thấy mục đích của bọn hắn đã đạt được, ăn uống no đủ xong, liền phủi mông rời đi.

Đường bà tử thất nhà Cố gia đi rồi, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra.

"Nói cái gì vội tới lấy công đạo cho Tam đệ muội, ta xem những người này đến hết ăn lại uống đấy." Trương thị hướng về bóng lưng người nhà Cố gia rời khỏi nhổ nước miếng. Trương thị cũng chỉ có được lúc này dám cõng lưng thầm mắng người nhà Cố gia vài câu, nhổ nước miếng, nhưng khi thấy nhà Cố gia ra mặt một chút cũng không dám. "Mẹ, ngươi hôm nay cho nhà Cố gia hai lượng bạc, khoản nợ Tam đệ đánh bạc làm sao bây giờ?"

Cố Mạn Nương sở dĩ biến thành như vậy, cũng bởi vì Đương Thiết Trụ thiếu nợ sòng bạc khoản nợ. Hiện tại quản gia đưa bạc cho Cố gia, khoản nợ Đường Thiết Trụ thiếu nợ sòng bạc kia, muốn bán ruộng đất sao?

Nếu công công bà bà vì giúp Đường Thiết Trụ trả khoản nợ đánh bạc, muốn bán ruộng đất, nàng cũng sẽ không chịu theo đâu. Tuy không biết đại tẩu nghĩ như thế nào, nghĩ đến đại tẩu cùng nàng đồng dạng, không muốn chùi đít cho Tam phòng.

"Đã xong, trước đem cái bàn dọn dẹp, những thứ khác sau hãy nói." Không công mất hai lượng bạc, Đường bà tử cũng là quỷ hỏa bốc lên. Hiện lại nghe Trương thị nhắc tới chuyện khoản nợ đánh bạc, Đường bà tử cảm giác được ngực đau tức.

Trương thị cùng Lưu thị hai người thấy bà bà sắc mặt không tốt, liếc nhìn nhau, cũng không nhiều lời, tự đi làm việc của mình.

Đợi các nàng đem việc làm xong rồi, lúc này mới nhớ tới còn chưa cho Cố Mạn Nương ăn gì. Chẳng qua, các nang xem ra, Cố Mạn Nương không sai biệt lắm đã là nguời chết, đưa hay không đưa đồ ăn đều có khác gì nhau.

Nhưng mà Lưu thị là người hảo tâm, đem cơm khô còn lại trụng một chén nước sôi bưng đi phòng Cố Mạn Nương.

Cố Mạn Nương vốn mất máu quá nhiều, thêm vào bụng lại đói, sớm đã choáng váng rồi. Hơn nữa bên ngoài thỉnh thoảng còn truyền đến mùi thức ăn, bụng của nàng xì xào kêu không ngừng.

Đợi cả buổi còn không có đưa cơm cho nàng, nàng còn cho là mình sẽ chết thêm lần nữa, rốt cục có người đưa cơm cho nàng rồi.

Nge mùi cơm chins, Cố Mạn bụng càng sôi lên tiếng.

Lưu thị bưng bát cơm, nghe thấy một chuổi tiếng kêu xì xào, sửng sốt môt hồi lâu.

"Tam.. Tam đệ muôi, ngươi đói bụng sao?" Lưu thị có chút không dám tin tưởng hỏi Cố Mạn Nương nằm trên giường.

Cố Mạn Nương gật gật đầu, nghe mùi cơm chín, hận không thể lập tức từ trên giường đứng lên đem chén cầm trong tay Lưu thị đoạt lấy. Nhưng giãy giụa muốn đứng lên cuối cùng vẫn thất bại.

Lưu thị thấy vậy, cầm bát cơm trên tay để một bên, giúp dìu Cố Mạn Nương. Một lần nữa bưng chén lên đút cho Cố Mạn Nương ăn cơm.

Thật sự quá đói rồi, Lưu thị đút một ngụm cơm, Cố Mạn Nương cũng không kịp nhai từ từ, thường nhai hai miếng rồi nuốt xuôngs.

Một chén cơm nuốt xuống bụng, Cố Mạn Nương cuối cùng cảm giác mình sống lại, nhưng là trong bụng một chút cơm đều không có.

"Đại tẩu, còn có cơm sao?" Cố Mạn Nương không chút ý tứ hỏi thăm. Đã ăn hết một chén cơm lớn, còn muốn ăn, cảm giác mình giống như một cái thùng cơm.

Nghe vậy Lưu thị kinh ngạc nhìn xem Cố Mạn Nương. Một lúc lâu mơi trả lời: "Trong nồi còn có miếng cơm cháy, ta đem nấu bát cháo cơm cháy cho ngươi."

Nói cong lời này vội vàng chạy đi. Lưu thị sau khi chạy ra ngoài không có đi làm cháo cơm cháy cho Cố Mạn Nương, ngược lại chạy đi tìm Đường bà tử.

"Nương, không tốt rồi, đệ muội sắp không được."

Đường bà tử hôm nay không công mất đi hai lương bạc, Cố gia vừa đi, nàng liền trở về phòng nằm. Nghe thấy tiếng Lưu thị phát hỏa sốt ruột, Đường bà tử lập tức từ trên giường bò dậy.

"Mẹ, ta vừa rồi đưa cơm cho đệ muôi. Đệ muội đem cơ ta đưa toàn bộ ăn sạch còn nói không đủ, nàng còn muốn ăn." Lưu thị đem sự tình giải thích một chút.

"Nàng đã có thể nuôi trôi đồ ăn rồi, đây chính là chuyện tốt, ngươi hấp tấp vội vàng làm gì." Đường bà tử có chút bất mãn nhìn Lưu thị.

"Nương, vừa rồi đệ muội còn sắp chết không sống nổi, mơi bao lâu sao có thể nuốt trôi nhiều cơm như vậy. Nương, đệ muội cái này có phải hồi quang phản chiếu hay không.."

"Hồi.. hồi quang phản chiếu.." Đường bà tử nghe xong lời này của con dâu, sợ tới mức đều không nói nên lời.

Lưu thị gật đầu, biết rõ đem Đường bà từ hù sợ rồi, nàng cũng bị Tam đệ muội hù sợ tới mức không rõ. Có thể coi là hù sợ rồi, bây giờ còn giống như bà bà nói không rõ. » Nương, người cũng biết Tam đệ muội đến nước cũng uống không vô. Nhưng là vừa rồi nàng đối với ta kêu đói, ta cho ăn.. Một chén cơm nàng ăn hết, nhưng nàng còn một mực kêu đói.. »

Lưu thị càng nói, Đường bà tử càng cảm thấy có đạo lý. Ngươi nghĩ nha, những cái.. kia phạm vào tử tội, bị huyện lệnh lão gia chém đầu, nhưng trước khi chém còn muốn cho những.. phạm nhân này ăn một bữa no bụng, thành quỷ cũng phải làm ma quỷ no bụng, không làm quỷ chết đói.

Hơn nữa Đường bà tử trước kia cũng được nghe nói, người sắp chết, trước khi chết thật đúng là sẽ có hồi quang phản chiếu.

Nghĩ tới Cố Mạn Nương thật sự là hồi quang phản chiếu, cũng bất chấp cái gì khác, Đường bà tử tranh thủ thời gian để cho Lưu thị đi làm đồ ăn, miễn cho Cố Mạn Nương có oán khí gì, làm quỷ còn tìm Đường gia phiền toái.

Lưu thị trải qua sự tình dù sao cũng không nhiều giống Đường bà tử, nàng đúng lúc này đang sơ hãi, nào dám đi chổ Cố Mạn NƯơng một mình.

Đường bà tử thấy nàng không ra dạng bộ dáng, không chút chí khí. Nhưng lúc này không phải thời điểm giao huấn con dâu, nàng kêu Trương thị lên, mang theo hai con dâu đi nấu xong cháo cơm cháy mang đi gặp Cố Mạn Nương.

Cố Mạn Nương ăn hết một chén cơm, trong bụng cảm giác hơi có chút lưng rồi, nhưng là cách đói còn kém rất nhiều. Mà Lưu thị vừa rời đi còn chưa có trở lại, đợi này mang đồ ăn đến sắp phiền não tới nơi rồi, Đường bà tử bọn họ rốt cục mang đồ ăn đến.

Đường bà tử đi ở phía trước thấy Cố Man Nương con mắt cũng bắt đầu sáng lên, ánh mắt này giống như sói đói bụng vài ngày, trong nội tâm càng thêm khăngr định là nàng hồi quang phản chiếu. Trong nội tâm âm thầm may mắn hài tử trong nhà đều đưa đi ra ngoài, nếu bị Cố Mạn Nương dọa sợ, đó mới thật là đại sự.

Đường gia xảy ra chuyện, Đường bà tử sợ hãi bọn cho vay nặng lãi kia, để cho tiểu nữ nhi mang theo mấy cái tôn tử tôn nữ đi nhà mẹ đẻ ở nhờ, miễn để bộn họ hại tiểu nữ nhi cùng tôn tử tôn nữ.

Lần này Cố Mạn Nương không cần người đút, trực tiếp nhận chén trong tay Đường bà tử, hú vài cái chén cháo cơm cháy liền nuốt hết xuống bụng. Có thể cảm thấy trong bụng đói đến sợ hãi.

Cố Mạn Nương không phải nguyên chủ ở đó chịu ủy khuất bản thân, đã còn chưa ăn no, tự nhiên muốn ăn tiếp. « Nương, trong nhà còn có cái gì ăn không? Ta ăn chưa có no. »

Đổi lấy bình thường, Đường bà tử thấy Cố Mạn Nương ăn nhiều như vậy, đã sớm mở miệng mắng. Nhưng bây giờ cho rằng Cố Mạn Nương là hồi quang phản chiếu, tự nhiên không dám làm vậy. Nghe xong Cố Mạn Nương muốn ăn tiếp, Đường bà tử tranh thủ thời gian để cho Lưu thị cùng Trương thị đi nhà bếp nấu cho ăn.

Lưu thị cùng Truong thị trong nội tâm đến bây giờ còn là chuột nhắt đấy, có thể cách xa Cố Mạn Nương bên người tất nhiên còn cầu không được. Hai người lập tức ra ngoài, Đường bà tử một mình cùng Cố Mạn Nương ở trong phòng, nội tâm cũng sợ hãi. Vứt bỏ một câu » Ta nhìn đồ ăn có chuẩn bị tốt không » cũng chạy theo đi ra ngoài.

Lưu thị cùng Trương thị đã làm quen việc, rất nhanh một tô mì nấu xong. Cố Mạn Nương cũng không khách khí, tiếp nhận tô mì, sộp soạp.. một tô mì nuốt hết xuống bụng.

Thoáng cái ăn liên tục ba chén lớn, Cố Mạn cuối cùng cảm thấy lót dạ rồi. Tuy nói cách ăn no còn xa lắm nhưng bây giờ cũng không phải thời điểm so đo cái này.

Ăn uống no đủ rồi, Cố Mạn Nương cũng không có tinh thân gì rồi, nằm xuống chuẩn bị nghĩ ngơi thật tốt.

Mà Đường bà tử bọn họ thấy vậy, tự nhận là hồi quang phản chiếu qua rồi, mới không có tinh thần gì. Cố Mạn Nương cái dạng này là trực tiếp chờ chết.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.