Nông Gia Hãn Phụ

Chương 32



Hoa khai hai đóa, các biểu một chi!

Huynh đệ Đường Thiết Trụ đi bán heo rừng, còn bên Đường gia thịt heo nấu chín đã bắt đầu tỏa mùi hương ra khắp thôn. Nghe mùi hương, đám hài tử trong thôn càng kéo đi đến tụ tập không chịu rời đi.

Cố Mạn Nương chẳng những không để người đuổi bọn hắn đi, ngược lại đối với mấy tiểu hài tử nói, "Các ngươi về nhà, đem theo bát cơm của mình lại đây, đến lúc thịt chín ta mời các ngươi ăn thịt heo."

Không phải Cố Mạn Nương keo kiệt, lúc phân gia nhà nàng chỉ có hai túi lương thực, nên lương thực thật sự không nhiều lắm. Nhưng thịt heo lại không giống vậy, thịt là nàng vào núi săn trở về, trừ bỏ mất chút sức lực và mất chút thời gian, chính là không có tiêu một văn tiền nào. Cho nên, Cố Mạn Nương đau lòng chính là lương thực, thịt thì không hề có cảm giác gì.

Mấy đứa tiểu bằng hữu cũng thật đáng thương, mỗi đứa đều là gầy đến da bọc xương, dùng ngón chân mà nghĩ cũng biết điều kiện trong nhà không tốt. Cố Mạn Nương tự nhận là chính mình có một chút ích kỷ, nhưng đối với hài tử nàng vẫn ích kỷ không nổi.

Hơn nữa, Đường gia chén đũa đúng là không nhiều lắm, bọn họ nếu không quay về lấy của nhà mình, chẳng lẽ lại dùng tay bốc thịt ăn sao?

Cố Mạn Nương vừa nói xong bọn nhỏ lập tức chạy như một cơn gió về nhà, ai tìm mẹ người ấy lấy chén mang đi. Chỉ chốc lát sau, trong viện đã đứng đầy tiểu hài tử.

Con heo rừng này nhìn khá lớn, nhưng lại không có béo như heo nuôi trong nhà, nghĩ chắc là mọi người đều là hồi lâu không có ăn thịt, Cố Mạn Nương chính mình cũng thèm đến hoảng, lại cầm ra hai cái chân heo vào nhà bếp.

"Đại tẩu, một lát đem chân heo cũng nấu luôn, chặt ra rồi hầm cùng đậu." Cố Mạn Nương nói, đem chân heo trực tiếp đưa cho Trương thị.

Lưu thị nhận lấy từ Cố Mạn Nương, "Tam đệ muội, ngươi vừa rồi đã cắt mười mấy cân thịt để chúng ta làm, chân heo này vẫn là để dành ngày mai ăn đi."

"Đúng rồi, Tam đệ muội, ngươi đừng nhìn thịt nhiều như vậy liền hào phóng, nhưng ngươi đừng quên, chờ một chút nương khẳng định sẽ bắt ngươi đưa thịt cho đại tỷ cùng nhị muội, hai nhà không đủ mười, hai mươi cân, nương trong lòng là sẽ không thoải mái. Mà ngươi đưa đi rồi thì trong nhà có thể thừa bao nhiêu thịt chứ?" Trương thị cũng ở một bên khuyên nhủ.

Chỉ cần trong nhà có thứ tốt, Đường bà tử đều sẽ không quên hai bát nước đã đổ ra ngoài kia. Đối với việc này, Trương thị sớm đã bất mãn. Nhưng mà trước kia Đường bà tử đương gia làm chủ, nàng làm con dâu chỉ có thể giận mà không dám nói gì.

Hiện giờ tam phòng được nhiều thịt như vậy, Đường bà tử khẳng định sẽ đánh chủ ý lên thịt này. Trương thị tự nhiên phải nhắc nhở một chút Cố Mạn Nương, miễn cho đến lúc đó nàng bị thiệt.

"Còn có, Tam đệ muội, ngươi sao có thể ngốc như vậy nha. Mấy tiểu hài tử cứ để cho chúng nó ở trong sân chơi, nhà bọn họ làm xong cơm sẽ tự gọi bọn hắn về nhà ăn cơm, đâu có cần ngươi hào phóng vậy đâu." Trương thị đối với hành vi của Cố Mạn Nương mời bọn nhỏ ăn thịt rất không tán đồng.

"Không có việc gì, hài tử khẳng định ăn được không nhiều." Cố Mạn Nương không sao cả nói. "Đại tẩu, nhị tẩu, nếu thịt này thật sự là không đủ, chờ một chút đem tim heo, đầu lưỡi này nọ cũng làm sạch dùng ớt xào, chờ một lát nữa đưa cho đám nam nhân kia nhắm rượu."

Cố Mạn Nương làm chủ đã nói như vậy, Lưu thị cùng Trương thị tự nhiên sẽ không nói thêm gì nữa. Nàng nói như thế nào, các nàng liền như thế mà làm. Dù sao mấy thứ này cũng không cần các nàng ra, Cố Mạn Nương dại dột muốn hào phóng cũng là chuyện của nàng.

Cố Mạn Nương ở nhà bếp bên này giao đãi rõ ràng, nghĩ nghĩ là phải nhờ Đường Nhị Trụ đi nhà ai mượn chút rượu về nhà mới được. Bằng không, chờ một chút chỉ có thịt không có rượu, đám nam nhân khẳng định sẽ không sảng khoái.

Từ nhà bếp ra, đang chuẩn bị đi tìm Đường Nhị Trụ, lại đúng lúc thấy Đường bà tử cầm đao cắt thịt. Cố Mạn Nương bất động thanh sắc đi lại phía sau nàng, thật tốt, mới quay đi quay lại, thịt heo còn lại lúc nãy không sai biệt lắm đã thiếu một nửa.

"Bà bà, ngươi đây là đang làm cái gì?"

"Ai nha, nương ơi, làm ta sợ muốn chết." Có lẽ là bởi vì có tật giật mình, Cố Mạn Nương vừa lên tiếng, thiếu chút nữa làm Đường bà tử sợ quá đem đao trên tay ném đi. "Ngươi là quỷ sao? Đi đường mà không có một chút thanh âm." Thấy rõ ràng người tới lúc sau, Đường bà tử hung hăng trừng mắt nhìn Cố Mạn Nương liếc mắt một cái.

Nàng có phải quỷ hay không, nàng không biết, nhưng nàng biết Đường bà tử đây là trong lòng có quỷ.

"Bà bà, ngươi cầm đao cắt thịt làm cái gì?" Cố Mạn Nương làm bộ khó hiểu mà nhìn nàng. "Hôm nay thịt ăn giữa trưa, ta vừa rồi đã cắt đủ đưa đến nhà bếp để đại tẩu nhị tẩu nấu, không cần lại cắt thêm thịt, cắt nhiều cũng ăn không hết."

"Ai nói ta muốn muốn đưa đến nhà bếp?" Đường bà tử tức giận trừng mắt Cố Mạn Nương.

"Thịt này ngươi không đưa đến nhà bếp, vậy ngươi muốn đưa đi đâu?" Cố Mạn Nương cố tỏ vẻ kinh ngạc nhìn Đường bà tử.

"Việc của ta chẳng lẽ còn muốn để cho ngươi quản." Đường bà tử dù da mặt có dày, lúc này cũng ngượng ngùng nói thịt này là muốn đưa cho hai nữ nhi của nàng.

"Bà bà, ngươi muốn làm cái gì, ta tất nhiên là sẽ không quản ngươi." Cố Mạn Nương đối với Đường bà tử cười một cái, sau đó tiến lên trực tiếp đem đao trên tay Đường bà tử đoạt lại. "Nhưng mà, heo này là ta săn trở về, ngươi muốn đụng đến thịt của ta, trước tiên có phải là nên hỏi ta có đồng ý hay không."

Nói xong, Cố Mạn Nương đem thịt đang đặt ở nhà chính mang về phòng nàng để. Miễn cho đến lúc bị thiếu, còn tìm không ra là ai lấy.

"Phản, phản, thật là phản rồi." Chờ Đường bà tử phục hồi tinh thần lại, chỉ thấy Cố Mạn Nương cầm thịt heo hướng trong phòng nàng đi. Đường bà tử thẳng vỗ đùi kêu to muốn đuổi theo. Chính là nghĩ đến, Cố Mạn Nương hiện giờ một thân sức mạnh, không khỏi lui hai bước.

"Trời ơi, phản hết rồi, hết thời bị chó khinh, ta đây xui tám đời mới cưới cái đồ bất hiếu như vậy về nhà a. Trời ơi, sao ông không cho sét đánh chết luôn đi." Hiện giờ nếu động thủ bà không phải đối thủ của Cố Mạn Nương, Đường bà tử cũng chỉ có thể cao giọng mắng to.

"Nương, ngươi lại làm sao vậy?" Đường Nhị Trụ nghe thấy tiếng mắng, đen mặt đi đến.

"Ta lại làm sao vậy? Ta đều mau bị cái đồ bất hiếu kia khi dễ đến chết. Ngươi nói ta sinh các ngươi có ích lợi gì.."

"Được rồi, được rồi." Đường Nhị Trụ tức giận cắt ngang Đường bà tử. "Ngươi muốn khóc, muốn nháo, cũng không nhìn xem đây là lúc nào. Trong nhà còn có nhiều người thế pnày, ngươi lại khóc lại nháo, ngươi có thấy mất mặt không a."

"Ta mất mặt, ta ném mặt mũi người nào? Nhi tử tức phụ bất hiếu, chẳng lẽ ta còn không được ta mắng hai câu sao?" Đường bà tử ngoài miệng nói như vậy, nhưng thanh âm vẫn không khỏi thu nhỏ rất nhiều.

Được, lão tam gia hiện giờ cánh dài rồi, lợi hại rồi, không đem bà bà nàng đây để vào mắt. Được, bà hiện tại khiến cho nàng có thể kiêu ngạo mấy ngày, bà cũng không tin, bà làm bà bà còn trị không được bà nương này. Hiện tại để cho nàng kiêu ngạo mấy ngày, đến lúc đó đừng cầu bà.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.