Nông Gia Tiểu Địa Chủ

Chương 4





Editor: hiimeira
Tô Đại Tráng đặt bọn nhỏ xuống, lúc này Mộc Lan mơ hồ mở to mắt, nhìn thấy mọi người đi lại trong nắng sớm nhất thời không kịp phản ứng.

Tiền thị ôn nhu sờ đầu Mộc Lan nói: "Chúng ta đến huyện thành rồi, Mộc Lan đi theo nãi nãi và nương để gia gia cùng phụ thân đi bán đồ có được hay không?"
Mộc Lan gật gật đầu.
Tô Đại Tráng dùng tay sờ nhi tử còn đang say ngủ, nói với thê tử: "Ta bế A Văn đi, chút nữa nàng cùng nương quay lại tìm ta."
Tiền thị gật đầu.

Nhìn công công cùng trượng phu đi xa, lúc này mới cùng mẹ chồng nắm tay Mộc Lan đến chợ sáng cách đó không xa đem trứng gà đi bán.
Tuy trời chưa sáng hẳn nhưng người lui tới cũng không ít, Tiền thị thấy Mộc Lan mở to mắt nhìn, liền cười nói: "Bây giờ là lúc người trong trấn đi mua đồ, đồ nhà chúng ta bán không phải thứ quá tốt, chỉ có những gia đình bình thường muốn bồi bổ cho con họ và người già trong nhà mới đến mua."
Mộc Lan thụ giáo gật đầu.
Không ít nhà cũng ở đây bán trứng gà, sạp của Tô nãi nãi không tốt cũng không xấu.

Lúc trời đã lên cao, Tô nãi nãi nhìn thấy chỉ còn nửa rổ, nói với Tiền thị: "Con mang theo Mộc Lan và Đào Tử đến tiệm vải, mua cho ba đứa nhỏ cây vải, y phục của Đại Tráng lâu rồi cũng chưa đổi, mua cho các con mỗi người một bộ.

Ta bán xong sẽ đi tìm các con."
Mộc Lan chạy theo mẫu thân đến tiệm vải, Tô Đào hai tuổi đã ngủ đủ đang ngồi trong gùi dụi mắt, nhìn thấy tỷ tỷ liền la hét muốn tỷ tỷ ôm.
Tiền thị nâng gùi nói: "Tỷ tỷ còn nhỏ để nương cõng con, chờ đến phía trước thì xuống." Nói xong thì đến cửa tiệm vải, Tiền thị vội vàng bế nữ nhi ra, Tô Đào vừa ra ngoài liền bổ nhào vào người tỷ tỷ.
Mộc Lan nắm tay muội muội chạy vào cửa tiệm.

Bà chủ bên trong nhìn thấy hai đứa nhỏ chạy vào, nhíu mày hướng mắt ra ngoài nhìn qua, thấy Tiền thị, lúc này mới yên lòng, cười nói với Mộc Lan cùng Tô Đào: "Hai cháu muốn mua gì?"
Tô Đào trốn sau lưng tỷ tỷ, ánh mắt lấp lánh nhìn bà chủ.
Mộc Lan ngượng ngùng nói: "Nương con còn ở bên ngoài..." Dứt lời Tiền thị liền vào cửa.
Tiền thị ngượng ngùng cười nói: "Lương tỷ, thật ngại quá, ta đến muộn.

Tỷ xem, gần đây ta có thêu thêm một ít vật trang trí, tỷ xem một chút."
"Đồ ngươi thêu thì ta yên tâm rồi." Tuy nói như vậy nhưng vẫn cẩn thận nhìn một lần, thấy đường may tỉ mỉ, phối màu cũng đẹp, nhìn thấy được rất dụng tâm mà làm.

Bà chủ liên tục gật đầu, nụ cười trên mặt càng sâu, nói: "Ta thấy may tốt lắm, vẫn theo lệ cũ nhé."
Tiền thị gật đầu.
Bà chủ cúi đầu tính tiền không lâu liền nói: "Tổng cộng là 1...!2...!320 văn tiền, bây giờ ta đưa tiền cho ngươi luôn?"
"Thật ra không cần, ta lần này tới còn muốn mua vài món đồ, chút nữa hẳn tính tiền."
Nụ cười trên mặt của bà chủ càng lớn hơn, vội dẫn Tiền thị đi xem vải dệt.
Mộc Lan sửng sốt, đây chính là tiền công hai tháng Tiền thị làm ra.

Mỗi ngày vì để Tiền thị thêu thùa, Tô nãi nãi đều đem việc cho heo ăn gà ăn tự mình làm hết.

Mà chỉ lời có một hai lượng?
Bên kia Tiền thị đã chọn xong vải dệt, chọn cho đứa nhỏ vải tốt một chút còn Tô Đại Tráng và nàng đều chọn vải bình thường, vài này rất phù hợp xuống ruộng làm việc.

Năm đó Tô Đại Tráng cưới nàng làm lần ba bộ đồ mới, đều là vải tốt.

Nhờ Tô nãi nãi thông minh, lúc ấy ba kiện xiêm y đều là cùng màu cùng một loại vải cho nên hiện giờ Tô Đại Tráng đã trưởng thành không ít nhưng ba bộ y phục sửa thành hai kiện vẫn dư sức.
Tiền thị cầm một cây vải mềm mại do dự một chút, công công và bà bà lâu rồi cũng không làm xiêm y mới.

Tiền thị kéo mảnh vải dệt hỏi bả chủ: "Mảnh vải này tính thế nào?"
Bà chủ cười nói: "Loại vải này tốt hơn nhiều so với loại ngươi vừa xem, giá tiền cũng cao hơn chút, giá hai mươi văn một thước."
Tiền thị trầm mặc một lát, nói: "Cho ta mười hai thước."
Bà chủ vội vàng cười đáp ứng.
Tính toán thử thì tiền mua vải và tiền vải dùng để may hà bao, khăn tay vào tháng sau hết 600 văn.

Mộc Lan le lưỡi, tiền lương một tháng liền không còn.
Lúc Tô nãi nãi đến, biết Tiền thị mua mấy thứ này, tuy ngoài miệng nổi giận nhưng trong lòng lại rất hưởng thụ, khóe mắt đuôi lông mày đều mang ý cười.

Với phụ mẫu mà nói, trên đời này không gì vui vẻ bằng con cái hiếu thuận mình.
Tô nãi nãi nhận vải từ tay con dâu cùng nhau nhét vào trong giỏ.

Tiền thị đem Tô Đào bỏ vào gùi, dắt tay Mộc Lan nói: "Đi, chúng ta đi tìm gia gia, phụ thân cùng đệ đệ."
Tô gia gia bán giỏ, gàu xúc các loại.


Qua hội chùa bên kia sẽ bán tốt hơn, bán xong có thể cùng người nhà đi dạo trong chùa dâng hương này kia, như thế càng tiện.
Mộc Lan nắm tay Tiền thị tò mò nhìn trái nhìn phải, hồi nhỏ nàng có đi hội chùa cùng chú thím, lúc ấy rất náo nhiệt.

Hội chùa ở cổ đại thì càng đặc sắc hơn.
Mộc Lan nhìn say sưa, Tiền thị khẽ nhíu mày, chỉ vào chỗ bị người vây kín nói với Tô nãi nãi: "Nương, đó không phải là sạp của thôn chúng ta sao?"
Tô nãi nãi nhìn quanh một chút.

"Đúng vậy, sao lại có nhiều người vây quanh như vậy?"
Tuy rằng lúc có hội chùa thì mọi người có thể tự do bày quán, nhưng mọi người đều thích tụ lại thành nhóm, dần dà hình thành một trật tự nhất định như là chỗ này của thôn nào, chỗ kia của thôn nào.

Trước một hai ngày sẽ chiếm vị trí trước, đến lúc đó người trong thôn trực tiếp tụ tại một chỗ bán hàng.
Lúc này Tô nãi nãi thấy bên kia bu đầy người, nhất thời có chút nóng nảy, hướng vào người trước mặt chen vào, chỉ là sức bà yếu, còn là đàn bà con gái sao dám cùng đám nam nhân to lớn chen chúc? Chớ nói chi là Tiền thị.
Cuối cùng Mộc Lan ỷ mình còn nhỏ tuổi, người cũng bé trực tiếp chen vào.
Mộc Lan dùng sức chen vào trong đám đông, nhìn thấy Tam bá Tô Đại Phúc cùng vài thôn dân khí thế hung hăng cầm đòn gánh chặn mấy người phía trước.

Mộc Lan hơi sửng sờ, không tìm thấy gia gia với phụ thân trong đám đông, ánh mắt dừng tại phía sau Tô Đại Phúc, thân thể nhất thời cứng đờ, cố gắng dùng sức chen ra khỏi người trước mặt rồi chạy qua đó.
Hiện giờ đám người phía trong đúng lúc giương cung bạt kiếm, lúc này có một đứa nhỏ xông tới, mọi người nhất thời sửng sốt.
Mộc Lan trực tiếp chạy về phía Tô gia gia cùng Tô Đại Tráng.
Tô gia gia bất tỉnh nằm trên mặt đất, Mộc Lan đang không biết chuyện gì đã xảy ra, thì thấy Tô Đại Tráng mặt mũi bầm dập, ánh mắt lo lắng, đệ đệ bốn tuổi quỳ bên cạnh gương mặt đầy nước mắt nước mũi, há hốc mồm nhưng không nghe được tiếng khóc nào, có thể đoán được đệ đệ đã khóc rất lâu.
"Gia gia, phụ thân, mọi người làm sao vậy?" Mộc Lan chạy đến trước mặt Tô Đại Tráng ngồi xổm xuống, nhìn Tô gia gia nhắm chặt mắt, khí sắc trắng bệch, mặt cắt không còn giọt máu.

Lúc này đâu còn chú ý điều gì nữa, chỉ kêu lên: "Nhanh đưa gia gia đến y quán.

Tam bá bá nhanh kêu người mang ván gỗ đến để khiêng gia gia con đến y quán."
Tô Đại Phúc sửng sốt, nhanh chóng buông đòn gánh, nhìn thoáng qua đôi mắt đỏ bừng của Tô Đại Tráng biết rằng không thể trông cậy vào hắn.

Tô Đại Phúc vội vàng gọi vài thôn dân lập tức đưa Tô gia gia đi y quán.
Đám người phía trước tiến lên ngăn cản thôn dân sau đó tránh sang một bên.

Bước ra là một người gầy yếu, trên người mặc tơ lụa Lăng La, hơi hất cầm lên, giống như coi bốn người nhà Tô gia là hạt bụi dưới chân, thong thả ung dung mở miệng nói: "Đụng vào người gia xong muốn đi là đi? Các ngươi nghĩ gia là người dễ dãi sao? Muốn đi thì phải đưa tiền thuốc làm ta hoảng sợ ra đây!"
Người cầm đầu là Tô Đại Phúc trợn mắt nhìn gã, ánh mắt người vây xem cũng đầy phẫn nộ.
Nghe vậy Tô Đại Tráng hồi phục tinh thần, đứng phắt dậy đoạt lấy đòn gánh trong tay Tô Đại Phúc, đổ ập người xuống, hướng về phía đầu và mặt gã kia mà đánh, vừa đánh vừa hô: "Tam ca, đưa phụ thân ta đi y quán, mẹ kiếp, hôm nay ta liều mình ở đây, ai cũng đừng hòng ngăn cản phụ thân ta."
Mặt Tô Đại Phúc biến đổi lớn, khẽ cắn môi, chỉ huy mấy người khiêng Tô gia gia ra ngoài, lại che chở mấy đứa nhỏ nhanh chóng rời đi.

Bản thân mình chộp lấy một cây gậy bước lên, nhóm trai tráng trong thôn nhìn thấy, đều giơ nắm đấm tiến lên.
Mộc Lan trốn sau lưng người lớn ngây ngẩn nhìn.
Tô Đại Tráng hoàn toàn không tránh, cây gậy trong tay cứ hướng về phía gã cầm đầu gầy teo kia, Mộc Lan ở một bên nhìn đến đỏ bừng mắt, nàng nhìn hai bên xung quanh sau đó chạy đến sạp kế bên chộp lấy một cây dao liền xông tới.

Mộc Lan ỷ bản thân thấp bé, nhanh chóng đến bên người Tô Đại Tráng, tay nắm chặt dao, nghiến chặt răng chạy về phía Tô Đại Tráng đang dùng sức vung từng cú đấm về phía đầu người kia, liền đâm xuống một dao lên chân sau đó Mộc Lan trốn một bên tiếp tục đâm...

Tô Đại Phúc thoáng dừng lại để nhìn, nhất thời bị dọa đến toàn thân đổ mồ hôi lạnh.
Động tĩnh bên này quá lớn, rốt cuộc nha dịch được dẫn tới, Tô Đại Phúc nhìn thoáng qua Tô Đại Tráng không biết mệt, nhanh chóng bước lên một bước đem Mộc Lan đang cầm dao đẩy vào trong đám đông, lúc này mới tiến lên ngăn Tô Đại Tráng lại.
Ở phía ngoài Tô nãi nãi cùng Tiền thị nghe được tiếng kêu sợ hãi của Mộc Lan ở bên trong truyền ra liền biết đã xảy ra chuyện, nàng chưa kịp nghĩ cách chen vào trong thì thấy Tô gia gia được khiêng ra ngoài.
Tô nãi nãi lập tức đứng không vững gót chân.

Thấy bên trong đánh nhau, người vây xem đều lui ra một chút, đám thôn dân thấy hai người liền vội vàng lôi hai người đi.
Mộc Lan đứng từ xa nhìn người trong thôn cùng đám người kia bị nha dịch mang đi, không biết Tô nãi nãi cùng Tiền thị đã đi đâu.
Nàng thất thần nhìn về hướng bọn họ biến mất sau đó kéo một người lại hỏi hắn y quán gần đây ở nơi nào.
Người nọ thấy trên tay Mộc Lan cầm dao dính máu, nghĩ tới hỗn chiến vừa rồi, ngơ ngác chỉ phương hướng tới y quán.
Mộc Lan nói một tiếng cảm tạ liền chạy nhanh về phía y quán.
Ánh mắt lướt nhìn bảng hiệu, cuối cùng cũng thấy được một bảng hiệu y quán.

Mộc Lan nhanh chóng vọt vào thấy trong phòng đầy người vây quanh, ngoại trừ hai chàng trai khiêng gia gia còn lại đều là nông phụ trong thôn trang, mọi người thấy Mộc Lan tiến vào liền vội vàng giữ chặt Mộc Lan, chỉ vào nội thất nói: "Gia gia cháu ở bên trong đấy, mau đến xem xem."
Mộc Lan lao vào thì nghe thấy tiếng khóc của Tô nãi nãi cùng Tiền thị, nàng nhất thời đờ đẫn nhìn người đang nằm trên giường.
Tô Văn cùng Tô Đào đều bị dọa sợ, viền mắt đỏ bừng, nắm chặt tay đứng ở một bên.

Bọn nhỏ nhìn thấy tỷ tỷ đi vào cũng không dám ồn ào, chỉ dám chạy đến bên cạnh tỷ tỷ tựa sát vào.
Mộc Lan ngơ ngác dựa người trên khung cửa nhìn.
Lão đại phu không khỏi thở dài một tiếng, thu hồi châm trên tay, nói: "Vẫn nên chuẩn bị hậu sự đi." Xương ngực đứt gãy, xương đùi dập nát, nếu là nhà giàu có thì còn có thể sống thêm một năm rưỡi, nhưng nhìn y phục của bọn họ có thể đoán được nhà này cũng không giàu có gì, cho nên bị thương như vậy chỉ có thể chờ chết.
Tô nãi nãi ngơ ngác nhìn Tô gia gia sau đó đột nhiên quay đầu quỳ trước mặt lão đại phu, dập đầu nói: "Đại phu, ta cầu xin ngài, mau cứu lão nhân nhà ta, buổi sáng hôm nay ông ấy còn tốt mà.

Ông ấy còn nói muốn cho đóng cho cháu gái lớn một cái giường, còn làm cho cháu trai một cái gùi.

Sao lại có thể chết? Sao lại có thể? Ngài nghĩ lại đi, nghĩ cách cứu ông ấy đi, nhà chúng ta có tiền, nhà chúng ta thật sự có tiền." Nói xong, Tô nãi nãi quay đầu nhìn lại Tiền thị, trong mắt mang theo khẩn cầu, hi vọng nàng có thể xác nhận.
Tiền thị liên tục gật đầu, lập tức đem toàn bộ tiền trên người móc ra.
Lão đại phu nhìn bạc vụn trên tay Tiền thị, trong lòng thở dài một tiếng, đang muốn giải thích, chợt nghe Tiền thị nói: "Trong nhà chúng ta còn có bạc, thật đấy đại phu.

Ngài nghĩ ít biện pháp mau cứu công công ta đi, chờ tướng công ta đến đây thì có thể về nhà lấy tiền đem lại đây."
Lão đại phu trầm ngâm một chút, nói: "Ta sẽ cố gắng hết sức, người có thể sống hay không thì phải xem ông ấy thế nào."
Tô nãi nãi cùng Tiền thị đều thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Lão đại phu liền đuổi mọi người ra ngoài..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.