Nông Gia Tiểu Địa Chủ

Chương 67





Editor: hiimeira
Tô Đạo về phủ rất chi là ồn ào, muốn người khác không biết cũng khó, phái đủ loại người ngựa đi ra ngoài thám thính, vậy nên cho dù Tô Đạo không nói thì mọi người vẫn biết đến sự hiện diện của Tô Mộc Lan.
Tô Mộc Lan đang ẩn mình thoáng cái phô bày ra chỗ sáng.
Tô gia biết là Tô Mộc Lan làm, đều gác sang một bên, không thèm để ý, dù sao Tô gia cách nàng càng xa càng tốt, ai lại rảnh rỗi đi gây sự với nàng chứ?
Đang có tâm tình rối ren nhất không ai khác ngoài Chu thị và mấy người con của bà.
Lúc Chu thị nghe được tin tức của Mộc Lan có sửng sờ chốc lát, lập tức chấn chỉnh rồi chăm chú lau sạch miệng cho Tô Nhạc.
Tô Khả không ngờ người muội muội chưa từng gặp mặt cũng đang ở phủ thành, nhưng thấy thái độ mẫu thân, tức khắc dẹp tâm tư gặp nàng.
Tô Uyển Ngọc thấy vẻ mặt Tô Khả, trong lòng khẽ buông lơi, chí ít thì nhị ca khác với đại ca.
Nghĩ đến đây, chẳng lẽ đại ca bởi vì thân cận với Tô Mộc Lan cho nên mới xảy ra chuyện?
Tô Nhạc nhìn người này, lại nhìn người kia, hóa ra cậu có một tỷ tỷ bị mang đi, tiếc là ngày mai phải lên đường, không thì cậu nhất định đi xem tỷ ấy trông như thế nào.
Còn Tô Duyên Niên thẳng thừng hơn nhiều, mắng một tiếng "Nghiệp chướng".

Đặc biệt lúc biết được Tô Mộc Lan nói những lời đó nhằm vào Tô gia, còn nói: "Sao lúc trước không dìm chết nó cho rồi?"
Tô lão thái gia nhắm mắt ngồi trên ghế, nghe vậy mở to mắt, ánh mắt sắc lẹm chọc thủng Tô Duyên Niên đang cúi đầu.

"Nếu nó chết thì ngươi gánh tội nghiệt kia sao?"
Tô Duyên Niên sắc mặt tái nhợt.
Tô lão thái gia hừ lạnh một tiếng.


"Già đầu rồi vẫn không khiến người khác bớt lo!" Lại nói: "Chuyện này ngươi chớ quản, kéo gã sai vặt kia ra ngoài đánh chết, sau đó phái người đút lót một chút, ta không muốn thấy ngày mai có người vạch tội Tô gia." Còn đứa bé bị đưa đi kia, Tô lão thái gia thở dài một tiếng, oan nghiệt mà! Sao lại nhằm vào Tô gia chứ?
May thay, tin tức tra được nói rõ nàng chỉ là cãi vã, chứ không phải có mưu tính từ trước nhằm vào Tô gia.

Càng nghĩ trong lòng càng thấy bất mãn với Chu thị, kể cả bọn họ có nói không thể nhận đứa nhỏ này, nhưng con bé chạy tới cửa cầu cạnh, mà bà chỉ lấy năm mươi lượng bạc đuổi con bé đi, đúng thật là...!không đáng làm mẹ!
Cuối cùng khiến cho con bé nhằm vào Tô gia.
Tô gia dậy sóng nhưng Mộc Lan không hề hay biết, lúc này nàng đang thất thần đi ở phía trước, Lý Thạch lẳng lặng theo sau nàng.
Mộc Lan dừng chân ngay bờ sông, nhẹ giọng hỏi: "Nghe nói, sở dĩ Tô gia phải đem một trong hai đứa sinh đôi đưa đi, là để nó gánh chịu vận đen và tội nghiệt của Tô gia, có phải vì vậy mà người ở gần ta cũng trở nên xui xẻo theo?" Mộc Lan nhìn bóng dáng trong nước, kể tên: "Thí dụ như gia gia, nãi nãi, phụ thân và nương, còn có mẹ ngươi, ngươi, bây giờ có thêm Tô Định." Còn có cha mẹ kiếp trước nữa.
Lý Thạch tiến đến nắm lấy tay nàng, khẽ nói: "Đó là bọn họ nói bừa, nếu không có ngươi, nói không chừng bọn ta đã chết trong lần tai họa đó, chưa kể, bây giờ bọn ta có thể sống vui vẻ hạnh phúc đều là nhờ ngươi! Theo ta, ngươi là phúc tinh của bọn ta, là bọn họ không biết quý trọng."
Mộc Lan vùi đầu vào chân.

"Còn Tô Định? Chúng ta mới biết đến sự hiện hữu của y thì y liền xảy ra chuyện."
"Đại tộc như bọn họ sao có thể không có tính toán? Chẳng qua lần này người khác cao tay hơn thôi, y sớm muộn gì cũng trả đũa lại.

Ngươi đừng có mà đổ hết lên người mình."
"Y thật sự sẽ tỉnh lại sao?"
"Sẽ!" Y là người duy nhất trong Tô gia còn cảm tình với Mộc Lan, trời cao sao nỡ cướp đi chứ?
Mộc Lan ngồi thơ thẩn ở bờ sông đến lúc mặt trời xuống núi, tâm tình mới khá hơn, ngoái đầu thấy Lý Thạch ngồi phía sau, hơi mỉm cười với hắn, từ trong lòng ngực lấy hầu bao ra, cười nói: "Chúng ta đếm xem có bao nhiêu tiền, nếu thiếu, chúng ta lập tức tìm thằng bé tính sổ."
Lý Thạch khẽ mỉm cười.
Mộc Lan mở hầu bao, lấy ngân phiếu bên trong ra xem, có chút kinh ngạc.

"Nhiều như vậy?"
Lý Thạch nhận lấy đếm đếm, khoảng 120 lượng, buồn cười nói: "Đúng là phá gia chi tử, lát nữa kêu Giang Nhi trả lại."
"Ngươi biết thằng bé ở đâu ư?"
"Ở thư viện Tùng Sơn, trên người thằng bé có đeo thẻ bài của thư viện Tùng Sơn, trên đó có ghi tên, tên rất hay, gọi là Trịnh Trí Đức."
"Người chẳng giống tên chút nào."
"Mong muốn của trưởng bối mà."
Mộc Lan lấy tờ ngân phiếu năm mươi lượng, còn thừa nhét lại vào hầu bao đưa cho Lý Giang cầm trả lại cho thằng bé Trịnh Trí Đức kia.
Một lúc chi nhiều tiền như vậy chả biết có đau lòng không?
Mặt khác, người mà trong lúc kích động nhất thời đã chi ra ba tháng tiền tiêu vặt, Trịnh Trí Đức đang rất đau lòng viết thư cho đại ca cầu cứu, hy vọng đại ca có thể tiếp tế một chút.
Lý Thạch đem tờ ngân phiếu năm mươi lượng đổi thành nén bạc, tuy ngân phiếu rất tiện dụng, nhưng Lý Thạch và Mộc Lan không quá yên tâm.

Mấy năm nay thiên hạ không yên ổn, ai mà biết lúc loạn lạc có dùng được ngân phiếu hay không, nên nhớ, mấy ngân hàng này không thuộc sở hữu của triều đình, vả lại, ở thời đại này cho dù là của triều đình thì cũng chẳng an toàn gì cho cam.
Cho nên nén bạc vẫn là an toàn nhất.
Mộc Lan vẫn lo lắng cho Tô Định không thôi, nhưng Lý Thạch nói không sai, bọn họ không thể làm gì được, ngoại trừ cầu nguyện.
Mộc Lan quyết định đi chùa thắp một ngọn trường minh đăng cho Tô Định.
Lý Thạch biết lòng nàng không yên, dẫu sao, Tô Định cũng là người thân duy nhất quan tâm nàng, hắn đích thân bồi nàng đi mấy ngôi chùa, lúc này mới an tâm.
Lý Thạch thông qua Nguyên gia hỏi thăm tin tức Tô Định, rốt cuộc vẫn là tin xấu.
Nguyên Hồ thở dài: "Tô Định hiện giờ vẫn hôn mê bất tỉnh, chỉ có một mình ở Kinh thành, bây giờ Chu thị và Tô Khả vào kinh thì cũng trễ rồi."
Lý Thạch trầm mặc nửa ngày, ra ngoài lập tức tìm Chung đại phu.

Sau khi bái Nguyên Hồ làm thầy, hắn biết được mối thù năm xưa giữa Nguyên gia và Chung gia, cũng nhờ thế mới biết, Chung đại phu vóc người nhỏ bé nhưng y thuật chẳng thua kém gì Nguyên Hồ, thậm chí còn vượt xa Nguyên Hồ vài mặt.
Người nọ kê đơn vừa chuẩn vừa mạnh, có lẽ ông ta sẽ cứu được Tô Định.
Chỉ có mỗi Tô Định là thật tâm nguyện ý ra sức vì Mộc Lan, bất luận là vì ân tình trước đó hay là vì Mộc Lan, hắn đều hy vọng Tô Định có thể bình an.
Chung đại phu quay về không lâu thì đến Tết Trùng Cửu, Lý Thạch nghĩ bây giờ hắn đã thi đậu công danh, Giang Nhi và A Văn cũng có mục tiêu và tiền đồ, nhân dịp này về quê một chuyến, với lại, hài cốt thân nhân vẫn chưa dời về quê nhà.
Bốn năm rồi, đã đến lúc trở về.
Lý Thạch nói dự định của mình với Mộc Lan, Mộc Lan trầm mặc gật đầu.

Quãng thời gian ở Tô gia trang, Lý Thạch không nhắc, nó gần như phủ đầy bụi trong trí nhớ, mấy năm đó nàng sống trong đong đầy tình thương, lúc trước hưởng nhiều hạnh phúc, nên lúc mất đi thì có bấy nhiêu oán hận.
Lý Thạch đích thân đến thư viện Tùng Sơn xin nghỉ dài ngày cho Lý Giang và Tô Văn.
Từ đây về quê, quất roi thúc ngựa mất ba ngày đi đường, ngồi xe ngựa cũng mất năm sáu ngày.

Bọn họ còn phải ngừng dọc đường thu liệm hài cốt thân nhân, bởi vậy, không tốn mười ngày nửa tháng thì không xong, vả lại về quê bọn họ tính sẽ nán lại một thời gian, vậy nên Lý Thạch dứt khoát xin nghỉ phép một tháng.
Lý Thạch nói rõ lý do, thư viện vậy mà không khó xin, nhưng chỗ Nguyên Hồ lại rất nhọc nhằn.
Nguyên Hồ vốn đang gấp, vừa nghe Lý Thạch nói phải về quê một tháng, tức khắc nghiêm mặt.

Chuyện Tô Định cụ cũng biết, ông cụ còn cho rằng lúc trước mình làm một vụ mua bán lỗ, may mà Lý Thạch thông minh, nếu có thể kế thừa y thuật của ông cũng không tồi, nhưng bây giờ mới học có mấy tháng đã muốn xin nghỉ dài hạn?
Mặc kệ Lý Thạch đã nói rõ lý do, Nguyên Hồ cũng không chấp thuận, ông cụ cho rằng chẳng qua Lý Thạch đang nói xạo.
Nếu là chuyện khác, Lý Thạch vui vẻ nhượng bộ, nhưng chuyện này tuyệt không được.
Hắn đợi bốn năm, cuối cùng cũng thi đậu công danh để có thể về quê liệm thân nhân, bây giờ vì mấy ngày đọc y thư mà bỏ ư?
Đừng có mơ.
Lý Thạch rất muốn đi luôn, đến cùng vẫn kiêng kỵ thanh danh sĩ đồ của Giang Nhi và A Văn, đành tỏ ý với Nguyên Hồ rằng hắn sẽ học thuộc quyển y thư tiếp theo trong một tháng đó, lúc này Nguyên Hồ mới ưng thuận.
Mộc Lan lo lắng.

"Có gấp quá chăng? Một tháng, còn phải lên đường, làm gì có thời gian học thuộc sách đâu."
Lý Thạch cười.

"Quyển y thư đó ta sớm học thuộc rồi, đến lúc đó chỉ việc tranh công thôi."
Mộc Lan lúc này mới cười một tiếng.
Cả nhà sáu người quyết định thuê hai chiếc xe ngựa, không phải bọn họ không biết tiết kiệm tiền, mà hũ đựng hài cốt rất chiếm chỗ.
Bốn năm rồi, thân nhân chỉ còn lại đống xương trắng.
Bọn họ trước tiên tìm mẹ Mộc Lan và mẹ Lý Thạch, hai bà chôn cùng một nơi, mộ mỗi bà đều có khắc tên, xa phu dắt ngựa sang một bên đợi, Mộc Lan và Viện Viện, Đào Tử cầm ô cho Lý Thạch cùng Lý Giang và Tô Văn nhặt hài cốt.
Đậy kín nắp, Lý Thạch viết một mảnh giấy rồi dán lên, làm vậy để không bị lẫn lộn.
Cứ như vậy cho đến huyện thành, kể cả hài cốt Lại nãi nãi và Lại Đại cũng nhặt xong.
Đoàn người nghỉ chân ăn cơm tại huyện thành.
Huyện thành chẳng thay đổi gì mấy, Lý Thạch rất nhanh đã tìm ra tiệm cơm quen thuộc, cho xa phu gọi vài món, cả nhà bọn họ ngồi chung một bàn.
"Đến thôn bọn ta trước, sau đó mới đến thôn ngươi?"
Mộc Lan gật đầu "Nhà ngươi gần hơn, chúng ta an táng di phụ, di mẫu trước."
Quan trọng là Tô gia nhiều người, vả lại còn có Lại gia.
Tô Văn tò mò nhìn quanh, thấp giọng nói: "Thật kỳ lạ, sao huyện thành có vẻ u ám quá vậy?"

Lý Thạch ngoái đầu nhìn thử, thấp giọng quát: "Không được nói lung tung, ăn xong chúng ta lập tức lên đường."
Tô Văn vội vã ăn cơm.
Lúc rời quán, Mộc Lan nghe thấy có người khẽ nói.

"Những ngày tháng này bao giờ mới kết thúc đây?"
"Đợi chúng ta chết rồi sẽ hết."
Câu trả lời quen thuộc biết mấy.
Mộc Lan khựng lại rồi lập tức leo lên xe ngựa.

Lý gia trang cách huyện thành không xa, chỉ hơn nửa canh giờ là tới.
Hai chiếc xe ngựa tiến vào Lý gia trang khiến không ít người nhìn chăm chăm, rất nhiều đứa nhỏ bu quanh nhìn.
Lý Thạch rời thôn đã bốn năm, khi đó đám nhóc này còn bé, nên không nhận ra Lý Thạch.

Lý Thạch dứt khoát kêu xa phu đến nhà thái thúc công(1) của dòng tộc Lý.
Phần lớn người dân ở Lý gia trang đều mang họ Lý, đặt theo họ lão tổ tông, tuy đã hơn trăm năm nhưng cuộc sống nơi đây không đến nổi nào.
Dòng họ Lý có không ít người đọc sách, chung thời Lý phụ chỉ riêng tú tài đã có ba người, Lý Thạch còn nổi danh là thần đồng khắp làng trên xóm dưới, vậy nên trong dòng họ cực kỳ coi trọng Lý Thạch.

Lần chạy nạn năm đó, chiếu theo lời thái thúc công, cần phải dốc hết sức bảo toàn mấy người đọc sách, chỉ cần bọn họ không sao, là có thể kéo dài hương khói dòng họ Lý.
Lúc đầu, người trong họ cũng nghĩ như vậy rồi làm theo, ấy thế mà đi chưa được hai ngày liền trở mặt, Lý Thạch chả nhớ rõ khung cảnh lúc ấy thế nào, chỉ ngủ một giấc mà người trong họ đã tản đi hết.
Lý Thạch còn nhớ rất rõ lúc đó Lý phụ chỉ cười giễu một tiếng rồi dẫn cả nhà tiếp tục lên đường, cũng không có gì khác thường.

Sau này ông mới nói với Lý Thạch: "Dòng họ Lý hủ bại từ lâu rồi."
Thực ra nhà hắn cũng giống như các hộ khác, chỉ muốn người trong họ đoàn kết lại để không bị người khác khi dễ, cũng chẳng cần dòng họ đặc biệt chiếu cố cái gì, dẫu sao, lúc ấy Lý gia mang theo rất nhiều thức ăn, có thể chèo chống đến phủ thành, thậm chí còn có thể tiếp tế người trong họ chút thức ăn.
Nhưng dòng họ Lý lúc đó đã tan rã, một thư sinh yếu ớt như Lý phụ mang theo thê tử con cái vốn dĩ không giữ được chỗ thức ăn kia, thậm chí cuối cùng vì thức ăn mà chết.
Bởi lẽ đó, lúc trước Lý Thạch mới có thể dễ dàng quyết định ở phủ thành định cư.

Nói cho cùng, ở cổ đại, có gia tộc che chở khác xa so với không có.
Như lời phụ thân hắn nói, dòng họ Lý đã hủ bại, căn bản không bảo hộ bọn họ nổi.
Kể cả vậy, quay về Lý gia trang, hắn vẫn muốn đi thỉnh an thái thúc công có bối phận cao nhất, sau đó lấy lại nhà cửa Lý gia, bọn họ định sẽ nán lại Lý gia trang hai ngày.
━━━━━
(1) Thái thúc công: em trai của ông..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.