Nông Gia Tiểu Địa Chủ

Chương 7





Editor: hiimeira
Đại phu thở dài một tiếng, thu hồi châm, nói: "Người thì cứu về rồi nhưng chỉ sợ tay và chân lưu lại tật, việc có thể chữa trị đến đâu tùy thuộc vào vận may của hắn." Ngụ ý là nếu có tiền thì mua được thuốc tốt, thỉnh được đại phu giỏi, nói không chừng so người khác chỉ kém một chút, nhưng nếu không có...!Coi như cả đời này bị phế.
Chuyện Tô gia ầm ĩ như vậy, cho dù ở huyện kế bên nhưng đại phu như hắn cũng biết được chút ít.

Đoán là Tô gia vì chuộc người ra chắc bạc cũng tiêu không ít? Chỉ sợ người này chỉ có thể nằm ở trên giường cả đời.
Chuyện này đối với Tô gia không khác gì sét đánh ngang trời.
Tiền cữu cữu nhét năm lượng bạc vào tay muội muội, nói: "Đây là chỗ bạc còn dư, ca quay về nói chuyện với tẩu tử của muội, xem có thể lấy thêm một ít hay không.

Dù sao cũng phải giúp muội phu có thể xuống giường, bằng không về sau bà bà muội sống thế nào?
Tiền thị cúi đầu nhận bạc, mắt ngấn lệ gật đầu, bây giờ nàng hoàn toàn không có chủ ý.
Buổi tối, Mộc Lan tiến vào phòng Tô Đại Tráng, nhìn tay và chân của phụ thân đều băng bó cùng thanh nẹp, nghĩ đến trước kia phụ thân luôn yêu thương mình liền nhịn không được sờ sờ khuôn mặt gầy gò của phụ thân, âm thầm hạ quyết tâm, nàng nhất định phải chữa khỏi cho phụ thân.
Muốn chữa bệnh phải tiêu tiền nhưng hiện giờ Tô gia không còn bao nhiêu tiền, ngoại trừ ba mẫu ruộng tốt thì những cái khác đều bán lấy tiền.

Số tiền trong tay Tiền thị chắc chắn không vượt quá mười lượng bạc.

Nhưng mỗi ngày Tô gia gia và Tô Đại Tráng cần rất nhiều tiền chữa trị, cứ theo mức tiêu tiền như vậy, Tô gia sẽ chống đỡ không được lâu.
Cho nên, Tô gia muốn kiếm tiền!
Mộc Lan lần đầu tiên nghiêm túc ngồi xổm trên mặt đất, cầm cành cây cẩn thận liệt kê ra những việc mình sẽ làm, một vòng từ trên xuống dưới, nàng căn bản không thể kiếm được công việc vừa kiếm nhiều tiền vừa có thể đảm bảo an toàn cho bản thân.
Đầu tiên, kiếp trước nàng là nhà thiết kế thời trang.

Hiển nhiên, ở đây bọn họ không thể mặc đồ do nàng thiết kế, cũng không dám mặc.


Hơn nữa, đây không phải nghề cao quý gì.
Thứ hai, vì thím rất thương nàng cho nên nàng ở nhà cơ bản không cần xuống bếp.

Tuy rằng sau này nàng có học nấu ăn vì sở thích ăn uống và mong muốn thể hiện bản thân nhưng thật sự thì tay nghề của nàng so với người ở đây không giỏi hơn bao nhiêu, tay nghề của Tiền thị là một ví dụ.
Thứ ba, nàng không biết trồng trọt, nàng chỉ ra đồng ruộng vào các dịp chơi xuân hoặc chơi thu cho nên nàng chưa thật sự trải nghiệm việc trồng trọt.
Mộc Lan suy nghĩ rất lâu, cuối cùng nàng nhận ra rằng ở thập niên 80-90, mọi người không làm giàu từ nghề thủ công, mà vì có tư duy đi trước thời đại cho nên mới giàu có.

Tuy nàng không học qua môn Quản lý học nhưng tư duy vẫn tiên tiến hơn bọn họ, linh hoạt hơn chút, nói không chừng nàng có thể nắm bắt cơ hội.
Mộc Lan miễn cưỡng lấy hết can đảm, trước tiên nàng muốn kiếm một khoản tiền để vượt qua khó khăn lần này.
Nhưng ai biết được, không đợi Mộc Lan nói ra ý nghĩ của mình.

Ngày hôm sau, Tô Đại Tráng tỉnh lại sau đó nhờ người khiêng hắn đến bên Tô gia gia, trước mặt mọi người trong nhà kêu Tô Văn quỳ xuống, bắt Tô Văn phải thề rằng sau này nhất định phải đọc sách, nhất định phải trở nên tài giỏi! Nhất định phải làm quan!
Tô Đại Tráng bi thương nói: "Con làm quan, không được khinh nhục bá tánh, không được ăn hối lộ trái vương pháp, không được hãm hại người trung thực, ngay thẳng! Tô gia chúng ta, nhất định phải có một cái công danh trên người.

Phụ thân vô dụng không thể che chở các con, nhưng con nhất định phải che chở tỷ tỷ con và muội muội, gia gia, nãi nãi và nương của con!" Tô Đại Tráng tỉnh lại biết Tô phủ thu hồi khóa vàng của Mộc Lan, hận bản thân sao không chết trong ngục giam, trước kia cảm thấy nhi tử chỉ cần đọc sách biết chữ là đã tốt rồi nhưng bây giờ, bất cứ giá nào, Tô gia bọn họ phải có công danh trên người.
Trong lòng Mộc Lan trở nên lạnh lẽo, thương hộ(1) thì không thể tham gia khoa cử.
Tô gia gia không phản đối, chuyện này khiến Tô gia xúc động rất nhiều.
Tô gia gia vốn dĩ muốn cứu người, ông không nghĩ rằng vì như vậy suýt nữa thì tan cửa nát nhà.

Lúc này, bọn họ mới sâu sắc nhận ra sức mạnh của quyền thế có tác dụng gì, thậm chí đó là điều mà trước kia bọn họ còn không dám nghĩ đến.
Tô Văn vẻ mặt ngưng tụ, tuy cậu vẫn là một đứa trẻ nhưng lại giống như người lớn mà ở trước mặt người nhà thề.

Thời gian qua đã khiến cậu trưởng thành hơn rất nhiều.
Mộc Lan yên lặng rời khỏi phòng, không thể kinh thương(2) nên nàng muốn nghĩ cách khác có thể kiếm tiền.
Tiền thị và Tô nãi nãi hầu hạ Tô gia gia cùng Tô Đại Tráng, căn bản không còn sức để lo những việc khác.

Mộc Lan cầm ít chỉ thắt thành những cái kết đủ loại kiểu dáng.

Vào ngày họp chợ, Mộc Lan cầm những cái kết đó nói với Tiền thị: "Nương, chúng ta đi họp chợ nha."
Tiền thị nhìn kết trên tay nàng, cười nói: "Mộc Lan nhà chúng ta thật khéo tay, thắt kết cái nào cũng đẹp.

Lát nữa, nương đến tiệm vải lấy thêm chỉ màu, con có thể học thắt một ít dây đeo nữa."
Mộc Lan gật đầu.
Tuy đây chỉ là số tiền nhỏ, nhưng con muỗi có bé thì nó vẫn có thịt.
Tiền thị cầm kết mà Mộc Lan thắt đổi hơn ba trăm văn tiền.

Tuy chủ tiệm vải thực thích những cái kết mới lạ này nhưng bọn họ ở trấn nhỏ, không có nhiều người mua.

Nhưng vì yêu thích nên vẫn để Tiền thị thắt một ít, mỗi một cái kết cho Tiền thị thêm hai văn tiền, điều này cũng khiến Tiền thị thỏa mãn.
Mộc Lan cũng rất thỏa mãn, nàng có thể kiếm được ba lượng rồi.

Không bao lâu nữa, người khác cũng học thắt kết đem bán, có thể thắt không đẹp bằng nàng nhưng chắc chắn một điều là không còn một mình nàng thắt kết.

Nàng cần nghĩ cách khác, trong nhà ngoại trừ người bệnh thì ba đứa nhỏ đã hơn hai tháng không ăn thịt.
*****
Mộc Lan cố gắng đặt bẫy thật tốt theo cách phụ thân chỉ, nhìn trên đường cách một đoạn thì có một cái bẫy, lúc này mới tự tin quay về.
Không phải vô cớ mà cuộc sống của Tô gia tốt hơn người trong thôn trang.

Không nói đến Tô gia gia một thân tay nghề mà Tô Đại Tráng từ năm tám tuổi đã bắt đầu lên núi săn thú rừng, hơn mười năm qua cũng tự đúc kết cho mình cách thức săn thú rừng.

Hơn nữa, Tô Đại Tráng còn thân thiết với thợ săn thôn kế bên, chỉ cần lên núi là có thể bắt được thứ gì đó.

Vậy nên cuộc sống của Tô gia mới tốt hơn nhà khác một chút.
Tuy bây giờ Tô Đại Tráng không đi được, nhưng miệng vẫn có thể nói.

Mộc Lan quấn quít hắn nói muốn vào núi đặt bẫy nên Tô Đại Tráng đành phải nói mấy cái bẫy đơn giản cho nàng nghe.
Kỳ thật Tô Đại Tráng không ôm nhiều hy vọng, rừng sâu quá nguy hiểm nên hắn không dám để Mộc Lan đến đó.

Tuy ngoài cánh rừng có động vật nhỏ nhưng không được nhiều lắm nên khả năng nàng săn được thú rất thấp.
Nhưng thấy Mộc Lan hứng thú bừng bừng, hắn theo bản năng muốn nàng vui vẻ.
Mộc Lan chạy về nhà hưng phấn thông báo: "Đã đặt xong bẫy, qua mấy ngày nữa là có thể bắt được thỏ con."
Tô Văn cùng Tô Đào ở bên cạnh hưng phấn vỗ tay.
Tô Đại Tráng ngồi trên giường cũng cong môi cười, không khí ảm đảm nhiều ngày cũng biến mất, Tô nãi nãi kéo Tiền thị nói: "Về sau nên để bọn nhỏ nói chuyện với hai người họ nhiều hơn."
Tiền thị gật đầu.
Mộc Lan thấy vậy, đảo mắt quấn lấy phụ thân nói: "Phụ thân, tay nghề săn thú của phụ thân không thể bị thất truyền, phụ thân dạy cho con đi.

Chờ đệ đệ trưởng thành, con sẽ truyền lại cho đệ ấy, chờ đệ đệ có nhi tử thì truyền cho con của đệ ấy.

Như vậy, nghề này được truyền từ đời này sang đời khác.

Có phải nhà chúng ta cũng có gia truyền chi bảo, mấy món mà trên vũ đài(3) hay nói đến đấy phụ thân?"
Tô Đại Tráng buồn cười nói: "Ai lại học săn thú? Việc này có phải chuyện khó gì đâu."
"Ai nói săn thú không khó, trong thôn ngoại trừ phụ thân còn ai biết săn thú, ngay cả thợ săn thôn kế bên cũng không lợi hại bằng phụ thân."
Tô Đại Tráng nghiêm mặt nói: "Nói bậy, Hồ bá bá săn thú giỏi hơn ta nhiều, bá bá rất giỏi bắn cung, những người tham gia quân ngũ còn kém xa bá bá." Tô Đại Tráng thở dài nói: "Phụ thân cũng chỉ giỏi hơn bá bá trong việc đặt bẫy, thật ra muốn học săn thú vẫn nên tìm Hồ bá bá.

Nhưng mà về sau đệ đệ con sẽ đi đọc sách, học cái đó làm gì?"
"Có nhiều bản lĩnh thì càng tốt, con thấy như vậy tốt lắm, phụ thân dạy cho con đi." Lần đầu tiên Mộc Lan thỉnh cầu Tô Đại Tráng làm chuyện gì, chưa kể Tô Đại Tráng vẫn luôn cảm thấy có lỗi với con bé, đừng nói chỉ dạy nàng săn thú hay cách đặt một số bẫy cho dù leo núi hái trăng, hắn có chết cũng phải làm.

Thật ra trong tâm tư hắn cảm thấy dạy nữ hài tử mấy thứ này không tốt nhưng vẫn gật đầu đồng ý.
Mộc Lan thở dài nhẹ nhõm một hơi, nàng thấy hai ngày nay phụ thân luôn suy sụp, thậm chí đôi khi phụ thân còn không muốn trị liệu.

Mộc Lan muốn phụ thân dời sự chú ý, tâm tình có tốt thì bệnh mới mau khỏi không phải sao?
Mộc Lan cùng Tô Đại Tráng không nghĩ rằng, rất lâu về sau Mộc Lan chính là dựa vào kiến thức này mang theo đệ đệ muội muội sống sót qua đại họa.
Mộc Lan chỉ vì muốn Tô Đại Tráng nói nhiều hơn cho nên rất nghiêm túc học.

Về sau chỉ cần có thời gian thì nàng sẽ chạy lên núi áp dụng những điều phụ thân dạy, cứ như vậy, thi thoảng bắt được một, hai con thỏ nhỏ hoặc gà rừng.

Mộc Lan giữ lại những con thỏ không bị thương, bán những con bị thương còn gà rừng thì giữ lại bồi bổ thân thể người trong nhà.

Con thỏ được giữ lại giao cho Tô Văn và Tô Đào chăm sóc, tính tình hai đứa nhỏ đã trầm ổn hơn trước rất nhiều, tuy vẫn còn ngây thơ nhưng đã biết gánh vác một ít chuyện nhà.
Tiền thị nhìn Mộc Lan bận rộn trong bếp, nghiêng đầu lau khóe mắt, mũi có chút chua xót, vội cúi đầu nghiêm túc thêu thùa.
Hiện tại nàng ngày đêm thêu thùa, tay cũng nhanh hơn trước, mỗi tháng kiếm được nhiều tiền hơn hai tháng trước.

Nhưng số tiền chi tiêu cho Tô gia gia và Tô Đại Tráng còn lớn hơn nữa.

Bây giờ không phải lúc đau buồn, chỗ nợ thiếu Mộc Lan chỉ có thể để sau này trả lại.
Tô nãi nãi thấy vậy thở dài một tiếng.

"Đứa nhỏ Mộc Lan thật hiểu chuyện, trước kia không rõ nhưng từ khi trong nhà xảy ra chuyện, con bé đảm đương nửa cái nhà này."
Tiền thị không ngẩng đầu lên chỉ thấp giọng nói: "Đó là do bọn con làm phụ mẫu không thể làm việc làm liên luỵ đến con bé."
Tô nãi nãi đang muốn nói tiếp thì Tam bá mẫu từ phía sau lại đây, cười nói: "Ngũ thẩm, cháu trai, cháu gái nhà thẩm mới bao lớn mà ngoan quá, đều biết kiếm thức ăn cho thỏ." Nói xong đưa cái chén lớn trong tay, nói: "Đại cô thằng bé trở về, còn mang về một con gà mái to sẵn ta nấu canh nên đưa cho Tam thúcmột chén canh." Nói xong, đưa chén cho Tô nãi nãi, sau đó nhìn đồ trong tay Tiền thị, ngạc nhiên hỏi: "Đều cùng một loại vải, cùng một sợi chỉ, chỉ cần tay nghề khác nhau thì đã làm được những món đồ khác nhau.

Rốt cuộc thì đệ muội làm như thế nào vậy?"
Tiền thị cười nói: "Tam tẩu nếu muốn học thì lại đây ta sẽ dạy cho tẩu."
Tam bá mẫu xua tay nói: "Ta làm gì có bản lĩnh học cái đó."
Tô nãi nãi từ chối lấy chén canh.

"Hôm nay Mộc Lan vào núi bắt được hai con gà rừng, chén canh này ngươi nên mang về cho công bà(4) ngươi, không cần đưa lại đây."
"Gà rừng thịt dai sao giống gà nhà nhiều chất bổ? Ta đã mang tới thì Ngũ thẩm chỉ cần nhận là được, nếu ta mang chén canh về thì bà bà ta cũng sẽ tự mình mang tới đây." Dứt lời, nhi tử Tam bá mẫu hét to gọi nương, Tam bá mẫu bất đắc dĩ trả lời.

Sau đó, trực tiếp đem chén canh thịt gà đổ vào chén của Tô gia, đáp lại với nhi tử một tiếng rồi nhanh chóng đi về.
Vừa về tới nhà, Tam bá mẫu liền vỗ vỗ ngực sau đó vỗ đầu nhi tử nói: "Tiểu tử thúi, không phải nương đã dặn khi nương qua nhà Ngũ thẩm được một lát thì con gọi nương về hay sao? Sao lại lâu như vậy mới gọi?"
"Được rồi, được rồi." Tô Đại Phúc ngăn bà lại.

"Ngươi nói đưa canh gà thì đưa canh gà thôi, một hai bắt con cùng ngươi đóng kịch.

Cũng không thấy ngươi than mệt."
━━━━━
(1) Thương hộ: Nhà kiếm sống bằng nghề buôn bán, kinh doanh.
(2) Kinh thương: Kinh doanh, buôn bán.
(3) Vũ đài: Sân khấu để các gánh hát thời xưa trình diễn.
(4) Công bà: Cha mẹ chồng.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.