Editor: hiimeira
Lý Giang và Tô Văn ăn sạch thức ăn trong hộp, đồng thời nhìn về phía hộp thức ăn còn lại trong giỏ.
Mộc Lan do dự nói: "Phần này cho đồng môn của hai đệ."
Lý Giang bình tĩnh lấy khăn tay lau miệng, gật đầu nói: "Ta với A Văn sẽ đem cho bọn hắn."
Mộc Lan lấy hộp thức ăn ra khỏi giỏ.
"Quay về đi, đồ ăn mà nguội thì ăn không ngon đâu." Rồi lại căn dặn như mọi khi: "Ở thư viện phải tập trung nghe các tiên sinh giảng bài, chăm chỉ đọc sách, hòa đồng cùng đồng môn.
Nếu bị người ta khi dễ cũng không phải sợ, không đáp trả được thì quay về nói cho bọn ta biết, bọn ta sẽ ra mặt thay hai đệ."
Lý Giang và Tô Văn đáp lại từng câu, tiễn Mộc Lan ra về.
Mộc Lan ngẩng đầu nhìn thì giờ, biết bọn nhỏ còn nửa canh giờ nghỉ ngơi, cảm thấy giữa trưa chợp mắt một giấc sẽ tốt hơn, bèn xua tay nói với bọn nhỏ: "Không cần tiễn nữa, đâu phải không biết đường, mau mang về cho đồng môn đi."
Quay người định đi, bất thình lình bên cạnh có người lao ra chặn trước mặt Mộc Lan.
Mộc Lan khẽ nhíu mày nhìn người nọ, hình như đã gặp qua ở đâu rồi, Mộc Lan quen biết không nhiều, quanh quẩn chỉ có mấy người, nên rất nhanh đã nhớ ra Trịnh Trí Đức, nhớ lần trước ngữ điệu cậu nhắc tới Tô Định dường như rất thân với y.
Bước chân thoáng khựng lại, nhưng lát sau liền lướt qua cậu.
Trịnh Trí Đức vội chặn trước người nàng.
"Tô ━━ tỷ tỷ, tỷ còn nhớ ta không?" Trịnh Trí Đức không biết Mộc Lan năm nay bao nhiêu tuổi, nên học theo Tô Văn gọi một tiếng tỷ tỷ.
Mộc Lan giật giật khóe miệng, Tô Văn liền trêu ghẹo: "Ngươi lớn hơn tỷ tỷ ta mấy tháng đấy, ngươi gọi tỷ tỷ ta là tỷ tỷ, chẳng lẽ cũng muốn gọi ta là đệ đệ ư?"
Lý Giang lườm Tô Văn một cái, thầm mắng ngu ngốc, lại cảnh giác nhìn Trịnh Trí Đức.
"Trịnh huynh tìm tẩu tử ta có chuyện gì?"
Trịnh Trí Đức có chút ngượng nghịu, nói: "Tô cô nương, tại hạ có chuyện muốn bàn riêng với ngươi."
Lần này đến Tô Văn cũng bắt đầu cảnh giác.
Vì chuyện lần trước có liên quan đến Tô Định, nên ấn tượng về Trịnh Trí Đức không xấu, nhưng nàng vẫn biết, ở riêng với một thiếu niên tại mấy chỗ như này tốt nhất không nên xảy ra, liền lắc đầu đáp: "Trịnh công tử có chuyện gì thì nói đi."
Trịnh Trí Đức thấy Lý Giang và Tô Văn ở bên cạnh nhìn chằm chằm vào cậu, biết chuyện không thể làm khác, vừa bắt đầu đã gặp bất lợi, vai Trịnh Trí Đức trĩu xuống, nhưng vẫn nói: "Ta thấy Tô Đạo hình như rất sợ ngươi, nên muốn hỏi ngươi có muốn cùng ta chỉnh hắn."
Trịnh Trí Đức lớn lên ở chốn Kinh thành, năm nay mới bị đưa đến Tiền Đường, mà Tô Đạo cũng được coi là lớn lên ở Kinh thành.
Tô gia và Trịnh gia vốn chẳng có bao nhiêu giao tình, dẫu sao thì một nhà theo văn, một nhà theo võ.
Tuy vậy, Tô Định với đại ca cậu Trịnh Trí Hữu lại là bạn tốt, Trịnh Trí Đức lại thích quấn lấy đại ca, thành thử cậu rất thân với Tô Định.
Mà Tô Đạo cũng thích quấn lấy Tô Định và Tô Khả, mặc kệ hai người có chịu hay không, nên lúc nào cũng nhờ phụ thân ép huynh đệ Tô Định mang theo hắn ra ngoài chơi.
Cũng vì vậy nên Trịnh Trí Đức cực kỳ không ưa Tô Đạo, từ lúc quen biết đã đối chọi gay gắt với nhau.
Do Trịnh Trí Đức tập võ từ nhỏ, nói chuyện lại cay độc, mà thân thể Tô Đạo lại yếu ớt, thành thử lúc nào cậu cũng chọc tức Tô Đạo.
Nhưng Trịnh Trí Đức cũng bị thuộc hạ Tô Đạo cho ăn khổ không ít, lần này tìm Mộc Lan là muốn hợp tác cùng nàng.
Mộc Lan lại không có hứng thứ với mấy xích mích của bọn nhóc, trực tiếp cự tuyệt.
Trịnh Trí Đức thất vọng nhìn bóng dáng Mộc Lan đi mất, tiếp đó lại nghĩ, đại ca Tô Định đã tỉnh lại, sau này sẽ có nhiều cơ hội chỉnh Tô Đạo thôi.
Lý Giang và Tô Văn thấy Trịnh Trí Đức không dây dưa với Mộc Lan, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, thấy Mộc Lan đi rồi, cũng xoay đầu quay về.
Trịnh Trí Đức gọi lại "Này", mắt nhìn về phía hộp thức ăn trong tay hai cậu, chợt nhớ hình như nhà bọn họ thường xuyên bán thịt rừng, lại hỏi: "Nhà các ngươi thường có thỏ với mấy con thú nhỏ lắm hả?"
Tô Văn chợt nảy ra ý đồ, gật đầu đáp: "Đúng vậy, tỷ của ta vào núi bắt đấy, có hôm may mắn bắt về không bị thương thì lấy nuôi, còn nếu bị thương sẽ đem bán."
Ánh mắt Trịnh Trí Đức sáng quắc, lại hỏi: "Vậy có con thỏ nào be bé trắng bạch không?"
Tô Văn gật đầu.
"Có đó, lần trước về nhà có thấy đám muội muội ôm chúng."
Lý Giang lập tức hiểu ý đồ Tô Văn, cũng phối hợp nhíu mày nói: "Nhưng đó là tẩu tử cố ý để lại cho muội muội nuôi."
Trịnh Trí Đức vội nói: "Ta không lấy không của các ngươi, một con thỏ một lượng bạc được không? Lấy cho ta một con, càng đáng yêu càng tốt."
Tô Văn quái dị nhìn hắn.
Trịnh Trí Đức nhảy dựng lên.
"Ngươi nghĩ vớ vẩn gì đấy? Đó là tặng cho biểu muội ta, sắp tới sinh thần nàng, ngày nghỉ tới sẽ mang tặng cho nàng."
Tô Văn lúc này mới thở phào, khó xử nói: "Chuyện này phải hỏi lại hai muội muội, ta cũng không biết tụi nó có chịu hay không nữa."
Trịnh Trí Đức gật đầu, cùng lắm đến lúc đó cậu chọn món quà khác là được.
Tặng quà cho đám con gái thật sự phiền phức quá đi.
Cậu nghĩ rất lâu mới nghĩ ra tặng một con thú nhỏ cho các nàng đó.
Ngoài thư viện có mấy tiểu tử chuyên truyền tin hộ, chỉ cần trong nội thành hoặc lân cận là có thể nhờ bọn hắn truyền tin, từ năm văn đến mười văn tiền tùy loại.
Tô gia xa thư viện, Lý Giang và Tô Văn thì không muốn lãng phí mười văn tiền này, vừa khéo trước cổng thư viện có người ở thôn Minh Phượng tới đây bày sạp bán thức ăn, Lý Giang và Tô Văn trực tiếp đến nhờ bọn hắn lúc về thôn sẵn đưa cho Mộc Lan một phong thư.
Việc này đối với bọn hắn vốn rất đơn giản, chưa kể mấy năm nay danh tiếng Tô gia và Lý gia ở thôn Minh Phượng ngày càng lên cao, mấy chuyện vặt vãnh này, bọn hắn cũng vui vẻ giúp để tạo giao tình.
Tìm trong đàn thỏ một bé thỏ trắng là việc quá đơn giản với Viện Viện và Đào Tử.
Hai cô nàng mang thỏ chạy về phòng rồi khóa cửa, Viện Viện chỉ vào một con nói: "Con này đẹp, mới sinh được hai mươi ba ngày, vẫn còn bé, đưa qua đó, người ta nuôi thêm chừng một tháng nữa mới lớn."
Đào Tử lắc đầu lia lịa.
"Chưa đủ bé, ta thấy con này đẹp nè, ngươi xem, chỉ cỡ bàn tay đại ca, đáng yêu quá."
Một bé thỏ toàn thân đen nhánh đột nhiên nhảy ra, bộ lông đen óng, lóa muốn mù mắt hai nàng, Viện Viện và Đào Tử kinh diễm thốt lên, Đào Tử nói: "Bọn họ chắc gì chỉ thích bé thỏ trắng, mà không thích bé thỏ đen chứ? Ngươi xem, đẹp quá đi."
Viện Viện đồng tình gật đầu.
"Đúng thế, ta cũng thấy rất đẹp."
Hai nàng nhìn nhau, quyết định hai ngày nữa đến thư viện không chỉ mang bé thỏ trắng đi, mà còn mang theo bé thỏ đen nữa.
Đợi đến khi Mộc Lan và Lý Thạch tới kêu hai nàng ra ngoài rửa mặt đi ngủ, thì Viện Viện với Đào Tử đã chọn được bảy tám con thỏ con.
Lý Thạch nhìn thoáng qua bầy thỏ con bị nhốt trong lồng nhỏ, hờ hững nói: "Thả hết đi, đến ngày đó mỗi đứa ôm một con thôi, không cho phép lấy thêm."
Viện Viện và Đào Tử uất ức nhìn Mộc Lan.
"Vật càng hiếm càng quý, ca ca hai muội đã nói thỏ con là thứ hai muội thích nhất, vậy mà giờ các muội lấy nhiều như vậy, vậy chẳng phải là nói với người ta nhà mình vẫn còn nhiều thỏ con sao?" Vậy bán đâu được giá.
Thực ra Lý Thạch không muốn để hai đứa đến thư viện, tuy Mộc Lan và Lý Thạch không câu nệ việc hai đứa nhỏ chơi ở trong thôn, nhưng lại không cho phép hai đứa vào phủ thành.
Cũng vì vậy mà chọc mấy người trong thôn chê cười hai người coi muội muội là nữ nhi mà nuôi dưỡng.
Tuổi tác của Viện Viện và Đào Tử không được coi là nhỏ nữa, đã có thể tự mình vào phủ thành trông sạp hàng, cũng coi như là có thêm một chút thu nhập, nhưng nữ tử như thế, ít nhiều cũng ảnh hướng đến chuyện mai mối sau này.
Mặc dù gia đình nông hộ không để ý nhiều mấy việc này nhưng trong thâm tâm hai người vẫn để ý.
Với lại, Lý Thạch và Mộc Lan không định gả Viện Viện và Đào Tử cho nông dân.
Lý Thạch là tú tài, tiền đồ của Lý Giang và Tô Văn sau này còn xán lạn hơn hắn, chẳng có lý do gì, lại để hai muội muội duy nhất tiếp tục ở nông thôn chịu khổ.
Hai người đều mong, chí ít sau này các nàng không cần phải lo cơm áo, thành ra bây giờ Lý Thạch bắt hai đứa nhỏ học chữ học tính sổ sách, Mộc Lan còn dạy hai đứa thêu thùa nấu nướng.
Lúc nhận được tin từ Tô Văn, hai đứa nhỏ khăng khăng đòi đi, Mộc Lan thấy hai đứa nhỏ từ sau Đoan Ngọ chưa vào phủ thành, nên đồng ý.
Tới ngày, mỗi đứa xách một cái lồng chứa thỏ con bên trong, theo Mộc Lan đến sau thư viện.
*****
Mộc Lan lấy hơn phân nửa đất tư nhân đi trồng rau, phần còn lại cũng xới đất trồng cỏ, tiếp đó phân đất thành mấy khu, lùa gà với thỏ vào đó nuôi thả.
Vì gần sông, nên hễ có thời gian là nhà nàng sẽ đi đào mương máng, chỉ đào sâu chừng một tấc, nửa năm trước đã đào xong mương máng cho mảnh vườn nhà nàng, khi nào cần thì mở bịt miệng ra, nước sẽ tự động chảy vào, nhà nàng chỉ cần lấy nước trong mương máng tưới rau, gà với thỏ có thể uống nước trong đó, vừa tiện vừa đỡ phí sức.
Trồng rau cải cũng không còn nhọc nhằn nữa.
Đó là lí do tại sao, khi Lý Thạch và Mộc Lan chìm trong bận rộn, trong nhà chỉ có Viện Viện và Đào Tử chăm nuôi cả đàn gà, đàn thỏ, mà hai nàng vẫn khá nhàn hạ.
Vì gà, thỏ thuộc giống hoang dã, sức sống mãnh liệt, nên Mộc Lan chẳng cần bận tâm nhiều đến chúng, con nào chết trực tiếp vứt đi, cũng chẳng mất bao nhiêu vốn liếng, nên Mộc Lan không muốn phí sức cho chúng nó, tránh cho chăm kỹ quá lại thành yếu ớt.
Nói mới nhớ, Lý Thạch dành thì giờ vun bón vườn rau còn nhiều hơn Mộc Lan nữa.
Những có không ít gia đình "đỏ mắt" khi nhìn thấy mảnh vườn nhà Mộc Lan, lí chính càng là uất không nói thành lời.
Ai mà ngờ được Mộc Lan có thể nghĩ được thế?
Mọi người xưa nay chẳng thèm để ý tới mấy mảnh vườn nhà nàng, còn chê cười, đến mấy mảnh vườn nhà mình cũng chẳng ngó ngàng tới, cùng lắm chỉ khai khẩn một thửa đất trồng rau dưa đủ cho nhà mình ăn.
Đất trồng ra những rau cải có thể mang vào phủ thành bán thì đều là ruộng tốt, còn mấy mảnh đất vườn trong nhà, chỉ trồng cho nhà mình ăn thôi, rau mọc ra có đôi khi còn thầm chê quá nhỏ, bề ngoài thì xấu xí, sần sùi.
Thành thử mọi người đều nhất trí cho rằng, lí chính phân cho nhà nàng nhiều đất vườn như vậy cũng chỉ đẹp mặt bên ngoài mà thôi, chẳng phải cuối cùng cũng trở thành nơi công cộng sao?
Nhưng ai mà ngờ Mộc Lan lại rải rau dưa cho gà thỏ gặm?
Đống rau dưa đó, người có thể chê nhưng động vật làm sao chê được?
Không phải lí chính không muốn sửa chửa sai lầm, nhưng hết lần này đến lần khác ông hết vướng vô chuyện này, lại bị cuốn vào chuyện kia, đợi ông thật sự có thời gian, thì đã ba bốn năm trôi qua, Lý Thạch cũng đỗ tú tài luôn rồi.
Lí chính chần chừ trong lòng, ông và Lý Thạch vốn chẳng thù hằn gì, chẳng qua lúc ấy nóng quá thôi, vì một cơn giận mà đắc tội với nhà Lý Thạch, khoan nói tới việc Lý gia và Tô gia về sau nhiều thế hệ, ông sợ là sợ tiền đồ Lý gia Tô gia sau này, có gì thì mình ông ăn đủ.
Lí chính nghĩ ngợi hai ngày liền gác bỏ chuyện này, dù sao Lý Giang và Tô Văn đọc sách ở thư viện Tùng Sơn đó.
Lí chính vẫn được xem là người thông minh, từ đó cũng khách khí với nhà Lý Thạch hơn.
Lí chính với thôn trưởng không nói năng gì, bọn người "đỏ mắt" trong thôn cũng chẳng còn cách nào.
Vả lại bọn họ không thể học theo Mộc Lan được, bởi gà thỏ nuôi trong nhà vốn yếu ớt, phải có người kè kè trông coi, muốn nuôi thả gà trong vườn thì phải canh chừng diều hâu trên trời.
Gà nhà bọn họ lại không như gà nhà Mộc Lan, thấy diều hâu tới còn muốn cắn trả, gà nhà bọn họ phải có người chạy lại đuổi diều hâu đi.
Lũ thỏ càng khỏi phải nói, bọn họ chưa từng nuôi thỏ, không kinh nghiệm, mười con thỏ mà sống được sáu, bảy con đã không tệ rồi..