Nông Gia Tiểu Hãn Phi: Mang Theo Đệ Muội Kiếm Sống

Chương 28: Mang Theo Đệ Muội Kiếm Sống - Chương 28 Lên phố bán thức ăn (1)



Mộc Cẩm nheo mắt, đáp: "Hôm nay ăn trưa, ăn xong ta sẽ lên thị trấn bán món kho.”

 

Mộc Oánh không khỏi đau lòng trưởng tỷ.

 

Do dự một chút, rốt cục vẫn là cố lấy dũng khí, nói: "Trưởng tỷ, vậy tỷ cũng quá mệt mỏi!”

 

Nhị muội muội nhà mình vừa đẹp vừa thiện lại có năng lực.

 

Mộc Cẩm biết.

 

Nhưng, làm ăn...... Ít nhất là đi ra ngoài rao bán nàng không được.

 

Lá gan nhỏ, da mặt mỏng.

 

Hơn nữa, nàng không nỡ.

 

Càng lo lắng dựa vào tướng mạo tốt như vậy, đi ra ngoài bán đồ kho bị những du côn vô lại kia khi dễ.

 

“Nhị muội, biết muội đau lòng ta. Nhưng chuyện này, muôin cũng đừng tranh giành với ta, ta từ nhỏ đã từng đi theo mẫu thân lên trấn trên bán thêu phẩm, bán dược thảo...... Ta rất quen thuộc.”

 

Mộc Oánh đành phải đáp ứng.

 

Mộc Cẩm liền bảo nàng tiếp tục nhóm lửa, nàng muốn làm cơm trưa.

 

Đầu tiên là múc khoảng hai cốc gạo từ trong bình gạo, gạo trắng này phẩm cấp trung bình, cũng rất sạch sẽ.

 

Sau khi nhặt được một ít sỏi lớn, Mộc Cẩn bắt đầu múc cơm một cách thuần thục

 

Không có biện pháp, cho dù là gạo trắng nhất đẳng, cũng sẽ có cát thật nhỏ cùng hạt sỏi nhỏ trộn lẫn vào trong đó.

 

Nhất định phải nhặt một chút.

 

Nếu không nấu cơm xong, ăn vào trong miệng không cẩn thận liền cấn răng.

 

Trong nhà ba người nhỏ đều đang trong thời kỳ thay răng, càng phải cẩn thận một chút.

 

Gạo vo xong, bỏ nước vào, lại cho gạo vào nồi, đậy nắp nồi là có thể nấu cơm.

 

Tiếp theo, tay chân Mộc Cẩm nhanh nhẹn bỏ miếng thịt đã cắt sẵn vào nồi thịt mỡ xào.

 

Thịt mỡ được vớt lên đặt vào trong bát.

 

Chờ thịt xào xong, có thể cho vào trong nồi nấu lần thứ hai, lại cùng thịt mỡ giòn tan xào rau dại.

 

Sau khi xào thịt xong, trước tiên múc một bát lớn ra.

 

Phần còn lại đổ vào một cái bát lớn khác, sau đó bỏ vào vại nước.

 

Còn lại múc vào một cái bát lớn khác, sau đó lại bỏ vào trong vại nước dùng nước giếng bảo quản, chờ buổi tối ăn.

 

Bởi vì trời nóng, không sống để được lâu.

 

Cho dù chín cũng không để lâu lắm.

 

Sau khi xào thịt xong, chính là xào rau dại.

 

Bởi vì dính chút mỡ, rau dại này xào ra mang theo dầu mỡ, vừa thơm vừa ngon.

 

Bữa cơm trưa này, là bữa cơm hạnh phúc nhất, thỏa mãn nhất của mấy đứa nhỏ Mộc Oánh trong hai năm qua.

 

“Trưởng tỷ, thịt... thịt thật ngon! "Mộc Nguyệt nhỏ nhất vừa ăn vừa chảy nước miếng.

 

Mộc Cẩm một chút cũng không ghét bỏ tiểu muội muội chảy nước miếng, thỉnh thoảng cầm khăn lau nước miếng cho tiểu muội muội.

 

Tiểu nha đầu vẻ mặt ngượng ngùng hướng về phía trưởng tỷ nhà mình cười.

 

Bộ dáng đáng yêu kia làm cho lòng người đều tan chảy.

 

Nhị tỷ Mộc Oánh cũng vẻ mặt cưng chiều, gắp một miếng thịt đặt ở trong bát tiểu muội muội.

 

Mộc Cẩm thu khăn, cầm lấy đũa riêng đưa cho Nhị muội muội, tam đệ tiểu đệ gắp miếng thịt, bỏ vào trong bát của bọn họ.

 

Nhưng ngay sau đó, Mộc Oánh, Mộc Tử Xuyên Mộc Tử Khê và Mộc Nguyệt nhỏ nhất đều đứng lên, gắp thịt bỏ vào trong bát của nàng.

 

Mộc Cẩm thoáng cái thu hoạch được bốn miếng thịt cười đến thiếu chút nữa rơi lệ.

 

Đệ muội tốt như vậy, nhưng kiếp trước nàng lại mất đi bọn họ!

 

Cả đời này!

 

Ánh mắt Mộc Cẩm càng thêm kiên định.

 

Sau khi ăn xong, Mộc Oánh liền chăm chỉ thu dọn bát đũa.

 

Mộc Cẩm đã nói chuyện nàng muốn lên thị trấn bán đồ kho cùng đệ đệ muội muội

 

Lúc này Mộc Tử Xuyên và Mộc Tử Khê hai huynh đệ đều muốn đi theo nàng, phải bảo vệ trưởng tỷ.

 

Mộc Cẩm liền gọi Mộc Tử Khê đi theo nàng.

 

“Tam đệ, hôm nay đại bá có tới...... đệ ở nhà bảo vệ nhị tỷ và tiểu muội. "

 

Mộc Cẩm phân phó.



 

Mộc Tử Xuyên nghe vậy liền từ bỏ ý định cùng trưởng tỷ lên thị trấn bán món kho.

 

“Tỷ yên tâm! Đệ nhất định sẽ bảo vệ nhị tỷ và tiểu muội thật tốt!”

 

 

“Ta tin tưởng đẹ! "Mộc Cẩm đưa tay sờ sờ trán đại đệ.

 

Nói với hắn, "Nếu thật sự là đại bá bọn họ lại tới nữa, đệ nhớ kỹ không thể hấp tấp, để cho tiểu muội đi gọi các hương thân lại đây, sau đó nói chúng ta mấy người như thế nào, đáng thương ngươi như thế nào tới!"

 

Mộc Tử Xuyên nghe trưởng tỷ dặn dò, ánh mắt càng ngày càng sáng.

 

Trưởng tỷ một tháng qua đối phó với mấy phòng khác của Mộc gia hắn đều nhìn thấy, chính mình cũng có thể ngộ ra một ít.

 

Nhưng trưởng tỷ tự mình dạy hắn đối phó với đại bá, đây vẫn là lần đầu.

 

Điều này nói rõ trưởng tỷ tin tưởng hắn cũng có thể làm tốt!

 

Mấy người Mộc Oánh thấy hai mắt hắn sáng lấp lánh, cũng đều nhẹ nhàng nở nụ cười.

 

Bất quá, đối với lời trưởng tỷ nói, nàng cũng là trong lòng hiểu ra.

 

Đồng thời trong lòng nghĩ: Cũng may trong nhà có trưởng tỷ ở đây! Nếu là không có trưởng tỷ, nàng khẳng định không phải là đối thủ của những người đó......

 

Sau khi chuẩn bị xong món kho, Mộc Cẩm đem ba lượng bạc hôm nay bán những miếng Hoài Sơn giấu vào trong bình gốm chôn ở dưới giường.

 

Đây là nơi mẫu thân các nàng giấu tiền.

 

Còn lại đồng tiền, đại đầu giao cho nhị muội cất giấu, trong nhà ngày sau muốn mua đồ, liền dùng số tiền này.

 

Trên người nàng thì mang theo hai mươi văn tiền.

 

Mộc Cẩm đem đồ kho bỏ vào trong bình sứ trắng duy nhất trong nhà.

 

Sau đó lại đặt vào trong giỏ trúc, lại dùng vải sa cũ đã giặt sạch sẽ đắp lên nắp bình, xung quanh bình sứ dùng thảo dược khô hái được vây quanh.

 

Lại ở trên giỏ trúc đắp lên quần áo cũ sạch sẽ.

 

Như vậy, cho dù trên đường gặp được chuyện lthôn dân hỏi, liền nói hôm nay đi bán thảo dược, đến nơi kéo xuống là có thể bán.

 

Sau khi chuẩn bị chu toàn, Mộc Cẩm mới mang theo tiểu đệ chạy lên trấn.

 

Lúc này nàng dẫn Mộc Tử Khê đi thẳng đến quán mì nhỏ mang Mộc Tử Xuyên đi ăn sáng hôm nay.

 

Mộc Tử Khê còn tưởng rằng trưởng tỷ muốn rao bán dọc phố chứ.

 

Thấy trưởng tỷ dẫn hắn, đứng gần quán mì nhỏ, nhìn chằm chằm quán mì nhỏ liền không đi, còn tưởng rằng trưởng tỷ nhà mình đi đường xa như vậy lại đói bụng.

 

Nhỏ giọng nói, "Trưởng tỷ, tỷ nếu đói bụng, liền đi ăn một bát mì đi!"

 

Hắn đau lòng trưởng tỷ nhà mình.

 

Mộc Cẩm thấy tiểu đệ hiểu lầm, cười lắc đầu, 

 

"Tiểu đệ, trưởng tỷ không đói bụng.”

 

“Vậy...... Vậy khi nào chúng ta đi bán món kho? Nếu trưởng tỷ không mở miệng được, tỷ dạy ta, ta đi rao bán!”

 

Tiểu thiếu niên, tâm tư tinh tế.

Mèo không ăn cá

 

Sợ trưởng tỷ là một đại cô nương, không lau mặt được, rao bán không ra miệng.

 

Mộc Cẩm nhịn không được đưa tay sờ sờ đầu tiểu đệ đáng yêu.

 

Hạ giọng nói: "Trưởng tỷ không phải không mở miệng được. Đệ xem quán mì nhỏ kia có nhiều khách không?”

 

Mộc Tử Khê không hiểu, nhưng vẫn là nhìn vài lần, gật đầu nói: "Khách nhân không ít, ăn xong một bàn, lại tới một bàn, còn phải chờ... chung quy không thấy bàn trống."

 

Mộc Cẩm liền nở nụ cười.

 

Quan sát thật cẩn thận.

 

“Đệ xem, lúc này đã qua giờ ăn trưa. Nhưng quán mì nhỏ kia vẫn có rất nhiều khách.”

 

Mộc Tử Khê gật đầu, nhưng...

 

Hắn không rõ, trưởng tỷ vì sao phải cùng hắn nói những thứ này.

 

Mộc Cẩm lại nhìn về phía quán mì nhỏ, thấy lại có hai người tới, hai mắt sáng ngời.

 

Hai người này ăn mặc bất phàm, nhất là đi vị nam tử trung niên đầu kia chắp hai tay sau lưng hơi mập. Mặc đúng là trường sam tơ lụa hoa văn Phúc Lộc Thọ.

 

Phía sau ông ấy vị kia tuổi chừng hai mươi mặc y phịc chỉnh tề.

 

Hẳn là nô bộc của nam tử trung niên kia.

 

Sau khi người nam tử trung niên này vào quán mì nhỏ kia, bà chủ cười như một đóa hoa, vội vàng đến đón, sau đó lại mời ông ta vào ngồi

 

Lại vội vàng phân phó cho ông chủ kiêm đầu bếp phía dưới......

 

Bộ dáng kia, vừa nhìn đã biết chính là khách quen.

 

“Tiểu đệ, chúng ta qua đó. "Trong mắt Mộc Cẩm sáng ngời, nắm tay tiểu đệ đi đến quán mì nhỏ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.