Nông Gia Tiểu Phúc Bảo, Mang Theo Không Gian Thịnh Vượng Cho Cả Nhà

Chương 50: Có Thịt Ăn Rồi!



Mộ Tử Hạo nghe thấy vậy, trong lòng mới cảm thấy thoải mái hơn một chút, hắn nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ của Vương Noãn Noãn: “Noãn Noãn của chúng ta cũng là tiểu nha đầu đáng yêu nhất thôn Bảo Phúc.”

Vương Noãn Noãn nghe vậy vui sướng vô cùng. Mộc Bạch ca ca khen mình đáng yêu nè!

Vương Noãn Noãn quay đầu nhìn tổ phụ mẫu đang ngồi bên cạnh rồi kéo tay áo của Mộ Tử Hạo: “Mộc Bạch ca ca, chúng ta đi bầu bạn với gia gia nãi nãi đi.”

Mộ Tử Hạo không có ý kiến gì, gật đầu, nắm tay Vương Noãn Noãn đi đến chỗ Vương lão đầu và Vương lão thái đang ngồi.

Mộ Tử Hạo vui vẻ nhìn Vương Noãn Noãn làm nũng tỏ vẻ đáng yêu, hắn chợt ngẩng đầu nhìn Vương Thắng Lợi đang chuẩn bị bắt thỏ thì cảm thấy ngứa tay.

Quay sang nói với Vương gia gia: “Vương gia gia, người trông chừng Noãn Noãn giúp cháu nhé, cháu đi bắt thỏ cho mọi người ăn!”

Vương gia gia cười gật đầu: “Tiểu tử ngoan, cẩn thận chút nhé.”

Mộ Tử Hạo cười gật đầu đồng ý.

Vương Noãn Noãn thì vui mừng reo lên: “Ôi, ôi, có thịt ăn rồi, có thịt ăn rồi!”

Vương Noãn Noãn quay đầu nhìn xung quanh, thấy không ai chú ý đến mình liền lén lút lấy từ trang viên ra ba quả chuối, đưa cho ông bà.

Sau đó, bé đưa tay lên miệng ra dấu “suỵt,” ba người nhanh chóng quay lưng lại rồi vội vàng ăn hết chuối, tiếp đến Vương Noãn Noãn cất vỏ chuối đi.

Không thể để người khác phát hiện, nếu không sẽ không biết giải thích đồ này ở đâu ra.

Ba người vừa nói chuyện vừa cười, dân làng qua lại nhìn thấy thì cười trêu chọc: “Vương đại thúc, Vương đại thẩm, nhà thúc nay phát tài rồi, giờ còn có cả thú vui của nhà quyền quý nữa cơ đấy!”

Vương lão đầu cười mắng: “Xéo đi, lão nhân như ta đã bước nửa chân vào quan tài rồi, nghỉ ngơi một chút cũng bị ngươi trêu chọc.”

Người kia cười cười: “Nào dám trêu Vương thúc chứ, haha, hai người cứ nghỉ ngơi, ta phải xuống núi ăn chút cơm đã.”

Vương lão đầu cười phẩy tay, vị hán tử kia cùng con mình vội vàng xuống núi.

“Lão bà tử, ngày tháng này thật tốt, quá tốt rồi,” Vương lão đầu cảm thán nói.

Vương lão thái cũng gật gù: “Phải, trước đây ta nào nghĩ sẽ có ngày như thế này. Không cần làm việc mà cũng có tiền, lại còn ăn no mặc ấm.”

Vương Noãn Noãn nghe vậy liền nói: “Chúng ta còn ăn ngon hơn nữa. Sau này các ca ca sẽ đi học, nhà mình sẽ kiếm được rất nhiều tiền, còn xây được một căn nhà lớn!”

Vương lão thái ôm lấy Vương Noãn Noãn, cười nói: “Đúng rồi, tất cả sẽ có, tất cả sẽ có.”

Ba người cứ ngồi đó đón gió, ngắm nhìn đám hài tử chơi đùa và phong cảnh xa xa, chỉ là mỗi người suy nghĩ một điều khác nhau mà thôi.

Không bao lâu sau, Vương Đại Trụ cùng vài người khác lục tục trở về, trên tay còn ôm vài quả dại không biết tên.

Đến nơi, họ chia cho các hài tử đang chơi quanh đó, không phải là thứ gì quý, chỉ là ngọt ngọt cho vui miệng mà thôi.

Vương lão thái dẫn ba nàng trục lý chuẩn bị nhóm lửa để làm nóng đồ ăn mang theo. Vương Đại Trụ và các huynh đệ thì đi nhặt củi, phụ việc.

Trên núi nhóm lửa cần cẩn thận, không khéo sẽ cháy cả khu rừng.

Vương Đại Trụ đào một rãnh quanh chỗ nhóm lửa, đắp đất vào bên trong để ngăn lửa lan.

Vương Nhị Trụ xếp củi gọn gàng bên cạnh, còn Vương Thiết Trụ thì giúp nhóm lửa.

Vương đại thẩm cùng Chương Tú Nhi xử lý rau dại và nấm mang về, Triệu Thụ Cầm và Tiền Cẩm Bình thì hâm nóng đồ ăn.

Lúc này, Vương Thắng Lợi và Mộ Tử Hạo trở về.

Hai người tay đầy ắp, Vương Thắng Lợi cầm hai con thỏ, còn Mộ Tử Hạo mang một con hoẵng và một con gà.

Vương Thắng Ý thấy đại ca và Mộc Bạch ca săn được nhiều món ngon thì phấn khích chạy đến sờ thử.

“Wow! Đại ca, Mộc Bạch ca, hai người giỏi quá, săn được nhiều đồ thế này!”

Mộ Tử Hạo để mặc cho Vương Thắng Ý sờ con hoẵng. Hắn sờ một lúc rồi lùi ra, con vật này khá nặng, đừng để Mộc Bạch ca ca mệt. Chỉ sờ như vậy đã đủ để khoe với bạn bè rồi.

Vương Thắng Ý lại nhảy nhót đi tìm các tiểu đồng bọn chơi.

Đôi mắt Vương lão đầu tròn xoe: “Ôi trời, hai ngươi lợi hại quá, còn săn được cả hoẵng!”

Vương Thắng Lợi gãi đầu cười ngây ngô: “Con chỉ bắt được hai con thỏ, còn hoẵng và gà là do Mộc Bạch ca săn được.”

Vương lão đầu liền gọi to: “Lão bà tử, trưa nay thêm món rồi! Mau đến đây!”

Vương lão thái và Chương Tú Nhi quay đầu nhìn sang, miệng lẩm bẩm: “Trời ơi, hai đứa này giỏi quá đi.”

Chương Tú Nhi cười chọc Vương lão thái: “Nương, người đi xem đi, chỗ này cứ để con làm là được rồi.”

Vương đại thẩm nghe vậy liền đứng dậy vỗ tay vào áo, bước chân nhỏ nhắn đi về phía hai người.

Vương Noãn Noãn thấy bà đến thì vui mừng reo lên: “Nãi nãi, ăn thỏ nướng, ăn thỏ nướng!”

Vương lão thái cười nhìn tiểu tôn nữ: “Được, trưa nay ta nướng thỏ cho cháu ăn.”

Bà cầm lấy hai con thỏ từ tay Vuong Thắng Lợi, rồi cười nói với Mộ Tử Hạo: “Mộc Bạch, mau đặt xuống đi, nặng lắm đấy.”

Mộ Tử Hạo gật đầu, sau đó quay sang Vương lão đầu: “Vương gia gia, người có mang dây không ạ? Con hoẵng và gà này cháu chưa giết, nếu không buộc lại, e là nó chạy mất.”

Vương lão đầu vội gật đầu, xoay người tìm dây trong giỏ.

Vương lão thái xách hai con thỏ đến bờ sông, rồi gọi lớn: “Đại Trụ, mang dao cho ta!”

Vương Đại Trụ đáp một tiếng, nhanh chóng đưa dao cho bà.

Vương lão thái nhận dao, nhanh nhẹn làm thịt hai con thỏ, lột da, mổ bụng, cùng Chương Tú Nhi nhanh chóng xử lý sạch sẽ hai con thỏ. Sau đó đưa cho Vương Đại Trụ để nướng trên đống lửa.

Với sự nhanh nhẹn của tất cả mọi người Vương gia, hương thơm của thức ăn và thỏ nướng dần tỏa ra.

Lúc này là giờ ăn, thôn dân đang từ từ đi xuống núi ngửi thấy mùi thơm liền đến chào hỏi.

Có người đưa con mình về, có người không, vì vẫn còn thịt ở đây, để bọn chúng ở lại biết đâu có thể ăn được vài miếng thịt.

Vương lão đầu cũng không nói gì, trẻ con mà, chia một chút thì chia thôi, chẳng thể đuổi chúng đi được!

Đám hài tử đang chơi quanh đó nghe mùi thơm, dần dần kéo đến, Vương Noãn Noãn đếm, trời ơi, có hơn mười đứa!

Nếu không phải thỏ nhà mình béo, chắc cũng chẳng đủ để bọn họ này nếm thử đâu. Nàng thầm nghĩ nhất định phải ăn cho được cái đùi thỏ, nàng đã mong chờ món này lâu lắm rồi! 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.