Nông Gia Tiểu Phúc Bảo, Mang Theo Không Gian Thịnh Vượng Cho Cả Nhà

Chương 71: Con cháu Vương gia, đứa nào cũng giỏi giang cả!



Vương lão đầu bước chân chậm rãi vào nhà chính, nhìn tiểu tôn nữ đang thưởng thức bánh ngọt và trà, khóe miệng không khỏi co giật. Tiểu nha đầu này nha, cuộc sống thật là sung sướng, đến mức bản thân lão cũng có phần ghen tị.

Vương Noãn Noãn đang thư giãn thì thấy gia gia cười mỉm bước tới, tâm tình vốn đã tốt của nàng lại càng phấn khởi hơn.

“Gia gia!”

“Ừ!”

Hai tổ tôn chào hỏi, Vương lão đầu bước đến ngồi cạnh tiểu tôn nữ, chà chà mấy ngón tay. Vương Noãn Noãn quá quen thuộc với tổ phụ của mình rồi, chỉ cần nhìn qua cũng biết ngay gia gia có chuyện muốn nói.

Nheo nheo mắt, nàng cười hì hì mà nói: “Gia gia, người có chuyện gì muốn nói phải không? Người cứ nói đi!”

Bàn tay đang xoa ngón tay của Vương lão đầu khựng lại, trong lòng nghĩ thầm: Hỏng rồi, sao lại bị phát hiện chứ?

Vương lão đầu gật đầu: “Noãn nha đầu, nhà ta sắp sửa sang xây nhà, tiền thì cũng đủ, nhưng sau này tiền xoay vòng để làm ăn thì lại không đủ.”

Lời còn chưa dứt, Vương Noãn Noãn đã vui vẻ nói: “Con có mà! Trước đây, nghĩa mẫu cùng mọi người tặng cho con ít vàng vẫn còn chưa dùng tới!”

Vương lão đầu có phần hơi ngượng: “Số tiền này vốn định để dành làm của hồi môn cho con, kết quả là giờ lại phải hỏi con mượn.”

Vương Noãn Noãn vẫy tay áo nhỏ: “Ôi trời, gia gia, con mới bao nhiêu tuổi chứ, đến khi con thành thân, trong nhà nhất định sẽ có nhiều vàng hơn nữa, đến lúc đó rồi đưa cho con cũng không muộn!”

Sau đó, nàng nhìn trước ngó sau, thấy chỉ có hai ông cháu, nàng vung tay nhỏ lấy ra một hộp vàng.

“Này, gia gia, người cầm đi, xây cho nhà ta một căn nhà to lớn, khang trang nhé!”

Vương Noãn Noãn vui vẻ nói, rồi lại khẽ thì thầm: “Như vậy gia gia và nãi nãi sẽ có không gian riêng tư rồi, hì hì!”

Vương lão đầu nghe vậy, gương mặt già nua đỏ bừng, nhẹ nhàng vỗ nhẹ vào đầu nhỏ của tiểu tôn nữ. Sau đó, lão cầm hộp vàng đi ra ngoài, vừa đi vừa nghĩ, nha đầu này thật chẳng biết ngại, cái gì cũng dám nói!

Vương Noãn Noãn nhìn theo bóng dáng gia gia, thấy lão có vẻ như đang bỏ chạy liền ôm miệng cười khúc khích.



Từ khi Vương gia quyết định xây nhà, mọi sự hành động đều nhanh chóng, nhân tiện kéo cả các ám vệ ra mặt. Dân làng ai cũng xôn xao bàn tán, nói rằng chắc Vương gia hẳn kiếm được bao nhiêu là bạc mới có thể xây nhà lớn, lại còn mời về bao nhiêu người như thế, chẳng khác gì đại địa chủ.

Ba huynh đệ Vương Thắng Lợi, Vương Thắng Ý và Vương Thắng Mãn nhờ có thư giới thiệu của Mộ Tử Hạo mà thuận lợi vào học đường. Tuy nhờ có thư giới thiệu, nhưng sau khi phu tử khảo sát ba hài tử, khóe miệng không ngừng giãn ra, không thể hạ xuống được.

Việc nhập học của họ cũng rất thú vị, Vương gia là đời đầu tiên đi học đường, cả nhà họ đều đặc biệt coi trọng. Triệu Thụ Cầm đã may cho mỗi người hai bộ y phục đẹp, theo ý tưởng của Vương Noãn Noãn mà may ba cái túi sách.

Bút mực giấy nghiên tuy không phải loại tốt nhất, nhưng cũng không phải loại kém nhất. Theo lời của Vương Noãn Noãn: “Nhà ta ngày càng giàu có, không nên để ba ca ca bị người khác khinh rẻ ở học đường.”

Ba thiếu niên nói rằng bản thân không quan tâm, nhưng Vương Noãn Noãn hiểu rõ, chuyện này cũng giống như đi học ở thời hiện đại, khi thành tích học tập ngang nhau, trang phục sẽ quyết định rất lớn đến giao thiệp của họ. Đã có chí lớn, mà gia đình lại có điều kiện, thì chẳng cần chịu khổ làm gì, tự làm khổ bản thân đúng là nhàn rỗi sinh sự.

Lễ ra mắt được chuẩn bị kỹ lưỡng, mang đến cho sư phó những loại bút mực giấy nghiên loại tốt, một bộ áo lông, hai túi bánh điểm tâm từ Phúc Hiên đường trong trấn, thêm năm mươi lượng bạc.

Người nhận ba hài tử là Lục phu tử. Tuy Lục phu tử chỉ là tú tài, nhưng học vấn của ông không kém gì tiến sĩ, chỉ vì không muốn tiếp tục thi cử, ông chỉ đỗ tú tài rồi trở về. Những năm qua, Lục phu tử đã du ngoạn khắp nơi, nhìn ngắm phong tục nhân gian, cuối cùng trở về lập thư viện. Nhờ vậy, ông đã đào tạo ra không biết bao nhiêu trạng nguyên, tiến sĩ.

Những ai do ông dạy dỗ đều khác biệt so với những sĩ tử bước ra từ học đường chính quy. Với tầm hiểu biết phong phú hơn những người khác, cho nên khi ông dạy học đều nói có sách mách có chứng, kết hợp những tin tức mới nhất.

Ngay cả hoàng đế cũng từng triệu kiến ông, nhiều quan lớn quyền quý cũng muốn mời ông đến kinh thành, nhưng đều bị ông từ chối. Nếu không nhờ hoàng đế ban cho hắn một tấm bảng hiệu học đường, e rằng giờ này cỏ dại trên mộ phần hắn đã chẳng biết mọc cao đến đâu rồi.

Khi nhận ba người, Lục phu tử thấy thư giới thiệu thì nhíu mày, thực lòng không vui lắm. Vì đó là thư của ân nhân cứu mạng ông, không thể từ chối, nên trong lòng có phần không thoải mái. Ông quyết định khảo hạch ba người trước, nếu thật sự không phù hợp, ông có thể từ chối.

Thế nhưng sau khi kiểm tra, ông nhận thấy cả ba đều là nhân tài hiếm có, người lớn nhất hơi bình thường một chút, nhưng kinh ngạc nhất là đứa nhỏ nhất.

Sau khi nhận lễ bái sư, ông vui mừng dẫn học trò về học đường mà quên mất phải thông báo cho người nhà. Đến tối, khi ông trở về thấy lễ bái sư phong phú mà không khỏi kinh ngạc.

Ông nghĩ bụng, bao nhiêu người ngưỡng mộ tìm đến ông, cũng như từng nhận biết bao nhiêu lễ bái sư, vậy mà nhà này rõ ràng là nông dân lại chuẩn bị lễ bái sư hậu hĩnh cỡ này, thật khiến ông áy náy.

Lục phu tử tự trách mình, tại sao lại không sớm nhìn thấy điều này, bây giờ đã nhận cũng không thể trả lại. Vả lại, nào có chuyện hoàn trả lễ bái sư.

Thôi được, sau này sẽ chăm sóc thêm cho mấy đứa nhỏ này vậy.

Ông lại nhớ đến Vương Thắng Mãn, trong lòng nghĩ phải cảm tạ ân nhân cứu mạng của mình, vì đã gửi cho ông những học trò tốt thế này.

Còn người Vương gia bị bỏ quên đứng tại chỗ, sau khi nhìn nhau ngơ ngác một lúc thì cũng quay về. Họ nghĩ chắc hài tử quá xuất sắc, phu tử vui mừng đến nỗi quên mất người nhà.

Cả Vương gia không ngừng tự trấn an, cuối cùng ai nấy đều vui vẻ ra về.

Đến tối, khi bọn trẻ về nhà, họ hỏi thăm tình hình ở học đường thì biết rằng phu tử rất quan tâm Vương Thắng Mãn, vừa vào học đã sắp xếp cho hắn ngồi hàng đầu. Vì Vương Thắng Mãn là nhỏ nhất, phu tử lo rằng hắn ngồi phía sau sẽ không nhìn thấy bảng.

Nghe vậy, người Vương gia càng tin tưởng vào suy nghĩ của mình. Quả nhiên, hài tử Vương gia, đứa nào cũng giỏi giang, ngay cả phu tử nổi danh như Lục phu tử cũng vui mừng đến mức vội vàng đưa học trò đi.

Lúc này, mọi người hoàn toàn quên mất sự ngượng ngùng khi bị bỏ rơi trước đó. 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.