Nông Gia Tiểu Phúc Bảo, Mang Theo Không Gian Thịnh Vượng Cho Cả Nhà

Chương 95: Ba huynh đệ và lời hứa ấy



Hôm sau, bởi vì chuyện Vương Thắng Lợi phải rời đi đã được định đoạt từ hôm trước, nên cả nhà đều tập trung chuẩn bị đồ đạc cho hắn lên đường.

Ngay cả Vương Thắng Ý vốn phong lưu phóng khoáng cũng hiếm khi ở nhà, ba huynh đệ ngồi dưới gốc cây lớn, nói nói cười cười, không ai nỡ làm phiền.

“Đại ca, lần này đi chắc phải lâu lắm mới có thể trở về đúng không?”

“Ừ, e rằng thời gian sẽ không ngắn. Chuyện trong nhà phải trông cậy vào hai đệ.”

Vương Thắng Ý nhìn qua Vương Thắng Mãn, vừa định mở miệng, đã bị Vương Thắng Lợi vỗ một cái thật mạnh.

“Sau này nói năng cẩn thận một chút, không thì bị đánh lại chẳng có ai giúp đệ đâu. Từ nhỏ ngươi đã luyện võ với ta, nhưng nhìn xem đệ học được cái gì? Thắng Mãn chỉ học có hai ngày đã ra dáng hơn đệ nhiều.”

Vương Thắng Ý bĩu môi, nói: “Sao đệ biết được chứ? Nhưng mà khi còn học võ, chẳng phải đệ cũng rất nghiêm túc sao?”

Lần này, Vương Thắng Lợi không nói được gì, bởi vì khi đó, Vương Thắng Ý thật sự rất chăm chỉ.

Hắn nghẹn lời một hồi, rồi thở dài nói: “Được rồi, vậy sau này đệ ít nói vài câu, lỡ như bị đánh đòn để ta coi đệ làm thế nào.”

“Đại ca, huynh phải bảo trọng.” Vương Thắng Ý hiếm khi nghiêm túc, nói ra một câu thật lòng.

“Ừ, yên tâm đi, ta đi là để làm tướng quân mà.”

Vương Thắng Mãn nhìn đại ca với ánh mắt sâu xa: “Đại ca, yên tâm, với nền tảng của huynh chỉ là vấn đề thời gian. Huynh cứ an tâm lên đường, đệ cũng sẽ cố gắng để làm quan, nhị ca làm kinh doanh. Gia đình chúng ta, sau này nhất định ngày càng vững mạnh.”

Lời của Vương Thắng Mãn khiến cả Vương Thắng Lợi lẫn Vương Thắng Ý đều không khỏi bất ngờ nhìn đệ đệ nhỏ nhất. Từ nhỏ hắn vốn ít nói, việc gì cũng chỉ nói nửa vời, vậy mà lần này lại nói thẳng thắn như thế.

Vương Thắng Lợi đặt tay lên bàn, ba huynh đệ chồng tay lên nhau: “Cùng cố gắng!”

Vương lão đầu đứng xa xa, nhìn ba tôn tử dưới gốc cây, không biết sao lại thấy mắt lão hơi nhòe đi.

“Gia gia, người nhìn kìa, ba ca ca đều đã có mục tiêu của riêng mình, thật tốt biết bao.”

Vương Noãn Noãn đỡ lấy tổ phụ, cùng đứng xa nhìn lại.

Vương lão đầu gật đầu, nói: “Ừ, thật tốt, thật tốt.”



Thoáng chốc đã đến ngày Vương Thắng Lợi rời đi, cả Vương gia tiễn hắn đến tận huyện thành, rồi nhìn bóng dáng hắn và Hứa Quyền ngày một xa.

Cả nhà chầm chậm quay trở về, khi về đến nhà, Vương Thắng Ý bất ngờ tuyên bố một chuyện trọng đại.

“Gia gia, nãi nãi, con không định tiếp tục học nữa. Chúng ta từng nói rồi, con chỉ cần thi đỗ tú tài là có thể xuống kinh doanh.”

Hắn nói đến đây, dừng lại nhìn sắc mặt người trong nhà, thấy không ai tỏ vẻ gì, mới tiếp tục.

“Bây giờ con đã đô tútài, việc kinh doanh trong nhà ngày càng lớn. Lần trước con trò chuyện với tiểu muội, muội ấy bảo còn nhiều việc buôn bán có thể làm, chỉ là trước đây không có thời gian, cũng không đủ sức mà làm. Hơn nữa, những việc ấy cần có chỗ dựa, mà nhà ta thì vẫn còn yếu, nên muội ấy vẫn chưa động đến.”

“Nhưng hiện giờ thời cơ đã chín muồi. Tiểu đệ và con đều đã là tú tài, coi như có chút chỗ dựa. Đại ca đi tòng quân, tuy giờ chưa có quan chức gì, nhưng con tin rằng đại ca chỉ thiếu cơ hội và thời gian. Sau này, đại ca cũng sẽ là chỗ dựa lớn của chúng ta. Quan trọng nhất, Mộc Bạch chính là chỗ dựa lớn nhất của nhà ta.”

“Con không biết Mộc Bạch và bọn họ đang làm gì, nhưng cũng đoán được ít nhiều. Hắn cần chúng ta, chúng ta cũng cần hắn. Con tin rằng quan hệ giữa chúng ta và hắn không chỉ đơn thuần là lợi dụng lẫn nhau, thậm chí còn đáng tin hơn cả Lý gia. Vì vậy, sau này, con sẽ dồn hết tâm sức vào việc kinh doanh.”

Người Vương gia không ai lên tiếng, chỉ im lặng nhìn Vương Thắng Ý.

“Con không hối hận sao? Phải biết rằng tuy con không có ngộ tính như Thắng Mãn, nhưng muốn thi đỗ tiến sĩ vẫn là dư sức. Nếu con chọn kinh doanh, tức là đoạn tuyệt con đường làm quan của mình.”

Vương lão đầu nhìn tôn tử trước mặt, trong lòng vừa tự hào, vừa tiếc nuối.

“Gia gia, con không hối hận. Con cũng không chỉ vì gia đình mình mà đưa ra lựa chọn này. Từ nhỏ, con đã thích tính toán, thích làm ăn, thích cảm giác bạc từ tay mình chảy qua. Vì vậy, những nỗ lực bao năm nay của con đều là vì tương lai có thể làm tốt việc kinh doanh. Cho nên, gia gia và mọi người không cần cảm thấy tiếc nuối, đây là điều con tự chọn và yêu thích.”

Vương Thắng Ý một hơi nói hết cả đoạn dài, rồi mới dừng lại thở.

Vương lão đầu nghe xong, trong lòng không khỏi chấn động. Hóa ra, tôn tử bề ngoài có vẻ phóng đãng bất kham này, tâm tư lại sâu sắc đến vậy.

“Được, con đã nghĩ kỹ, thì cứ làm đi. Gia gia không phản đối.”

Vương Thắng Ý lại quay sang nhìn phụ mẫu. 

Vương Nhị Trụ chỉ phất tay: “Từ trước đến nay ta không cho rằng kinh doanh có gì không tốt. Con thích thì cứ làm, ta và mẫu thân ngươi không có ý kiến.”

Vương Thắng Ý mỉm cười, khác hẳn mọi khi, nụ cười lần này mang theo sự chân thành và tha thiết.

Sau khi quyết định xong chuyện của Vương Thắng Ý, mọi người lại chuyển sang bàn đến Vương Thắng Mãn.

Vương Thắng Mãn cười, ánh mắt nhìn khắp người Vương gia trước mặt, hắn cất giọng ôn tồn:

“Tổ phụ, tổ mẫu, phụ thân, mẫu thân, đại bá, đại bá mẫu, nhị bá, nhị bá mẫu, con nghĩ rằng, cho dù chúng ta không nói, hẳn mọi người cũng đã phần nào đoán ra, phải không?”

“Khi chúng ta còn nhỏ, muội muội đã luôn tìm cách để gia đình sống tốt hơn. Một nha đầu nhỏ nhắn như thế, vậy mà đã phải nghĩ tới biết bao chuyện. Muội ấy không giống người thường, điểm này trong nhà chúng ta ai ai cũng ít nhiều đều nhận ra.”

“Hồi Mộc Bạch lần đầu đến nhà ta, trước khi rời đi, hắn đã ngồi lại trò chuyện với đại ca rất lâu. Cũng chính từ khi đó, chúng ta mới quyết định rõ con đường mà mỗi người sẽ bước đi.”

“Đại ca chọn con đường tòng quân, mục tiêu là làm tướng, ít nhất cũng phải trở thành một vị tướng quân trấn giữ một phương. Nhưng khi ấy thiên hạ thái bình, không có cơ hội thích hợp, vì vậy đại ca luôn tích lũy sức lực. Lần này Mộc Bạch quay lại, mang đến một tin tức đủ sức chống đỡ con đường của đại ca, vì thế huynh ấy mới dứt khoát rời đi không chút do dự.”

“Còn nhị ca, huynh ấy thực ra đã muốn buôn bán từ rất lâu. Nhưng Mộc Bạch từng nói, những thương nhân vĩ đại nhất không ai là kẻ đầu óc rỗng tuếch. Vì vậy nhị ca vẫn kiên trì cùng ta đèn sách, thậm chí hai người còn lập ra ước định rằng, không đỗ tú tài thì không buôn bán.”

“Tất cả những điều này đều là để chuẩn bị tốt nhất cho con đường kinh thương. Thực ra, tài năng học hành của nhị ca không hề kém con, chỉ là chúng ta mỗi người có sở trường khác nhau, con đường muốn đi cũng không giống nhau. Nhị ca muốn trở thành thương nhân lớn nhất, mang về cho gia đình ta bạc tiền không cạn, nhân mạch vô tận, thậm chí mở rộng đến tận vùng ngoại biên.”

“Về phần con, trên con đường đèn sách này sẽ một đi không trở lại. Con nhất định phải lấy được danh hiệu Tam nguyên cập đệ để kiến lập bản thân trên con đường làm quan. Từ nay về sau, ba huynh đệ chúng ta sẽ trở thành chỗ dựa vững chắc nhất cho muội muội và cả gia đình!”

Một lời này của Vương Thắng Mãn, từng câu từng chữ đều như sấm rền vang động!

Nó khiến tất cả người trong Vương gia đều bị chấn động sâu sắc. Còn Vương Noãn Noãn thì hai mắt ngấn lệ, ngẩng đầu nhìn mà lòng tràn đầy cảm khái: Nhìn xem, đây chính là gia đình mà mình dốc lòng vun đắp!

“Đừng vội cảm động, Mộc Bạch còn từng nói một câu, đủ để đỡ cả gánh nặng của chúng ta!”

Vương Thắng Mãn vừa nói vừa trêu ghẹo, ánh mắt không ngừng lướt về phía muội muội mình, làm Vương Noãn Noãn xấu hổ đỏ bừng cả mặt.

Vương lão đầu thấy tò mò, liền hỏi ngay: “Mộc Bạch đã nói gì?”

Vương Thắng Mãn cười đáp: “Mộc Bạch khi ấy đã ước định với đại ca rằng, chúng ta ba người cứ tận sức làm những gì có thể, còn những điều không làm được, toàn bộ để hắn gánh vác.”

“Cho nên, chúng ta cũng không cần áp lực quá lớn, dù gì vẫn còn một người đứng phía sau giúp ta đỡ lấy tất cả!”

Vương Noãn Noãn nghe đến đây, không khỏi ngạc nhiên, sau đó là xúc động đến sâu sắc. Nàng không ngờ rằng Mộc Bạch ca ca của mình lại sớm lập lời hứa như vậy!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.