Nông Kiều Có Phúc

Chương 130: Giúp Đỡ Chút



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Trần A Phúc tiếp tục nói: "Kỳ thật, thời điểm ta Ngã bệnh trước kia, ngẫu nhiên cũng sẽ có một lúc tỉnh táo.

Khi ta nhìn thấy cha ta, nương ta, A Lộc, Đại Bảo những thân nhân thương yêu ta, bọn họ bất cứ lúc nào cũng bồi ở bên cạnh ta, quan tâm ta, chiếu cố ta, thì ta sẽ rất vui vẻ, rất buông lỏng, không sợ bị người khác bắt nạt.

Hiện tại, muốn để cho Yên tỷ muội cảm thấy thế giới bên ngoài tốt đẹp như vậy, lại phải để cho nàng cảm thụ được thân nhân bên cạnh nàng là thích nàng, thương yêu nàng, không sẽ vứt bỏ nàng.

Như vậy, nàng mới nguyện ý đi ra thế giới bản thân."
Nàng sở dĩ nói như thế, chính là muốn để cho Sở Lệnh Tuyên biết rõ được tầm quan trọng của thân nhân thời khắc quan tâm đối với tiểu cô nương.

Không quản người nhà bọn họ có loại lý do gì, cũng không thể cứ nói đến là đến, nói đi là đi như vậy, ném tiểu cô nương cho đầy tớ, để cho con bé một mình một người gặm nhắm bất an cùng thống khổ bị ném bỏ.
Người thân của con bé nhìn như cực kỳ nuông chiều nó, bao nhiêu người đến vì nàng qua sinh nhật, ăn mặc chi phí tinh xảo như thế nào, những thứ này chỉ lấy lộng lẫy sủng ái đối với hài tử mà không có bất kỳ tác dụng nào.


Bình thường nhất vẫn luôn làm bạn cùng lúc nào cũng quan tâm, mới là trọng yếu nhất.
Sở Lệnh Tuyên nghe vậy, trong lòng một trận như kim châm.

Hắn dừng mắt lại ở trên người Trần A Phúc một cái, lại dời đi chỗ khác, nhấc chân đi tây phòng.

La quản sự theo sát phía sau, đi hai bước, lại ý bảo Trần A Phúc đuổi kịp.
Trần A Phúc không giải thích được, có chút hối hận chính mình lắm miệng.

Những tầng lớp cường quyền là hỉ nộ vô thường nhất, mình hảo tâm có lẽ còn sẽ trêu chọc người ta mất hứng.

Không còn cách nào, nàng cũng đành phải kiên trì đi theo.

Tây phòng bố trí càng có chút giống phòng khách tài nữ hoặc là thư phòng.

Có một hàng tủ sách gỗ hoa lê, bên trong chứa đầy sách.

Một cái thư án chạm trổ khảm ngọc, trên bàn bày văn phòng tứ bảo, bên cạnh còn có một cây đàn cổ.

Bất đồng duy nhất là, trên cửa tủ sách treo hai con rối tiểu Yến Tử, trên thư án cũng xếp đặt một con rối tiểu Yến Tử.
Sở Lệnh Tuyên ngồi trên mặt ghế ở trước thư án, ánh mặt trời từ cửa phía tây xuyên qua đến từ sau lưng hắn bắn lại đây, ở bốn phía của hắn mạ lên một tầng vầng sáng, cũng làm cho ngũ quan vùi lấp ở trong bóng tối của hắn nhu hòa rất nhiều.
Hắn đưa tay nói: "Trần gia nương tử mời ngồi." Rồi nói với La quản sự: "La thúc cũng ngồi."
Trần A Phúc cùng La quản sự ngồi xuống, Xảo nhi lại bưng trà tới.
Trần A Phúc hơi cúi đầu, hai tay cùng đặt ở trên đùi.
Sở Lệnh Tuyên gõ ngón tay thon dài ở trên thư án nhẹ vài cái, trầm tư một lát, lại hắng giọng rõ ràng một tiếng, mới trầm thấp nói với Trần A Phúc: "Nương của Yên Nhi ở thời điểm sinh nàng vì khó sinh mà chết, khi đó ta lại không ở bên cạnh bọn họ.

Con bé vừa sinh ra, liền bị người ta nói thành hài
.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.