Nông Kiều Có Phúc

Chương 142: Muốn Bạc



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Trần A Phúc ngồi ở trên giường không hề động, chứng kiến Vương thị bối rối đều thu hết công việc trong tay và giỏ may vá trên bàn con vào trong tủ giường, lại cầm lấy trường sam nhỏ bằng lụa của A Lộc ngày mai muốn mặc trên đầu giường đặt gần lò sưởi giường lên, cũng nhét vào trong tủ giường, rồi khóa tủ giường lại.

Lại đứng dậy, đi qua thu bộ chén trà sứ tinh tế mua ở Định Châu trên bàn vào cái rương, rồi khóa rương.
Cái diễn xuất này hoàn toàn là tư thế đề phòng thổ phỉ.
Vương thị nhanh chóng làm xong mấy thứ này, nhìn thấy Trần A Phúc còn sững sờ ngồi ở trên giường không động, vội vàng chạy qua kéo nàng lên, kéo ra tây phòng đẩy đi đông phòng đối diện.

Nói: "A Phúc nghe lời, ngàn vạn lần không cần đi ra."
Ở thời điểm Vương thị đóng kín cửa đông phòng, Truy Phong và Vượng Tài theo đuôi cũng chen lấn đi vào.
Vương thị ổn ổn tinh thần, mới đi ra ngoài mở cửa hàng rào ra.

Trên mặt bà bình tĩnh không gợn sóng, nói: "Nương, Tam đệ, sao các ngươi đến đây?"

Đinh thị nói: "Mày không trở về nhà đi thăm lão nương, lão nương chỉ có đến nhà mày thăm mày."
Vương Tài trước cười chào hỏi Vương thị: "Đại tỷ, ngươi béo lên, xem ra cuộc sống trôi qua không tệ lắm." Rồi nói với Đinh thị: "Nương, chúng ta thật lâu không thấy đại tỷ, người không phải là nói nhớ đại tỷ nhớ đến da diết sao, thế nào vừa đến còn nói lời này."
Đinh thị hừ một tiếng, mới không nói nữa.
Vương thị lại hỏi: "Cha ta thể cốt còn tốt sao?"
Đinh thị hừ lạnh nói: "Muốn biết tốt hay không, sao mày không tự mình trở về nhìn một chút?"
Mẫu tử hai người thấy Vương thị đứng ở cửa không có ý tứ thỉnh bọn họ vào nhà, cũng không khách khí, từ bên cạnh Vương thị đi vào.
Bọn họ đi ở phía trước, Vương thị theo ở phía sau, tiến phòng liền trực tiếp quẹo vào mở cửa tây phòng.
Bọn họ vào tây phòng, Trần A Phúc liền đẩy một khe hở cửa đông phòng, nghe lén.
Chỉ nghe bọn họ đi vào, Đinh thị liền phát khó, nhiều lần nhắc tới: "Vương Quyên Nương, uổng công tao coi mày làm thân khuê nữ mà nuôi lớn.

Nhà mày phát tài rồi, thế nào không quay về hiếu thuận cha mẹ mày một chút? Mày là đại bất hiếu."

Vương thị vẫn luôn trầm mặt, nói: "Nhà ta không có phát tài."
Vương Tài cười nói: "Đại tỷ, chúng ta đều nghe nói rồi, nhà tỷ mua khối đất lớn, còn muốn xây hai đại trạch viện nhị tiến.

Cục cưng của ta, cho dù là địa chủ trong thôn chúng ta cũng không xa xỉ như thế nha."
Vương thị nói: "Đó là khuê nữ ta mua, phòng ở cũng là khuê nữ ta bỏ tiền xây, ta một đồng tiền cũng không bỏ ra.

Ta không có tiền cho các người, các người đi đi."
Đinh thị và Vương Tài nhìn đến trong nhà chỉ có một mình Vương thị, cũng không sợ hãi, còn ngồi đi trên giường gạch.

Đinh thị từ rút bên hông ra một cái tẩu sương mù dày đặc bỏ vào trong miệng, Vương Tài vội vàng dùng đánh lửa đốt cho bà ta.
Vương tài đốt thuốc cho Đinh thị xong, còn đông nhìn một chút, tây nhìn một chút, dùng tay vỗ vỗ khóa lớn trên tủ giường.
Đinh thị hút vài hơi khói, nói: "Vương Quyên Nương, mày là đối với nương mày cùng huynh đệ của mày như thế sao? Chúng tao đi thật xa tới thăm mày, mày không nói
.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.