Trần Thực trông thấy Nhị ca thân thể tốt, kích động đến vành mắt đều đỏ, hai huynh đệ cùng nhau tiến vào thượng phòng.
Trương thị từ phòng bếp cười đi ra, kéo Vương thị cùng đi phòng bếp làm việc, Trần A Đường và A Lộc dẫn Đại Hổ, Đại Bảo ở trong sảnh phòng ăn kẹo.
Mấy người khác đều đi tây phòng thượng phòng, lão phu nhân dẫn ba con trai ngồi ở trên giường, người còn dư lại ngồi ở trên ghế dưới giường gạch, nghe Trần Thực nói chuyện của hắn ở phủ thành, Trần A Ngọc làm bổ sung.
Nhà Trần Thực đã thuê một cửa hàng lớn khác, cửa hàng là hai tầng lầu, lầu một là tửu quán kiêm bán nước sốt chuỗi thức ăn ra ngoài, lầu hai chuyên làm nước sốt chuỗi.
Nước sốt chuỗi vừa tửu quán của mình bán, lại đi bán điểm độc quyền, thuê mười hai công nhân lao động giản đơn.
Hắn nói hiện tại bạc không đủ, chờ về sau bạc kiếm nhiều rồi, sẽ mua cửa hàng lại.
Hồ thị là chạy hai đầu phòng bếp, tây phòng, gấp rút đến không thôi, rất sợ rơi mất một chút tin tức nhà Trần Thực.
Trước khi Trần Thực về nhà, lão phu nhân đã lén lút gõ Hồ thị, nói mụ còn dám công khai âm thầm quản Trần Thực đòi hỏi cái gì, đều nói cho Trần Nghiệp mấy chuyện trước đây mụ làm, để Trần Nghiệp hưu mụ.
Trần Nghiệp và Trần A Quý cũng dạy Hồ thị không ít, để mụ không cần lại tùy ý đòi hỏi, nếu không tình huynh đệ sẽ càng lúc càng mờ nhạt.
Cho nên, câu "Ngươi không thể tự mình phát tài, cũng nên mua cửa hàng cho đại ca ngươi" nghẹn ở cổ họng Hồ thị chuyển vô số vòng, vẫn là mạnh mẽ ép xuống.
Trần Thực cười nói với Trần A Phúc: "A Phúc, Tam thúc muốn cảm ơn con.
Con ra cái chủ ý kia, khiến cho nhà Tam thúc phát sinh thay đổi long trời lở đất."
Trần A Phúc cười nói: "Chủ yếu là Tam thúc tài giỏi".
Trong lòng thầm nói, Trần Thực là khôn khéo, nhưng có tật xấu đồng dạng như Trần Nghiệp, chính là thích sĩ diện, thích khoác lác.
Không trách được lúc trước bị Hồ thị làm thịt, nhà hắn có mười lượng bạc hắn lại thổi ra đến mười một lượng.
Hồ thị nghe vậy, lại lập tức cao giọng nói: "A Phúc, mày đều giúp nhà Tam thúc, cũng phải giúp đỡ nhà đại bá mới được chứ, đều là thân thích, sao có thể phân bên dày bên mỏng.
Nhà chúng ta có thể coi như ân nhân của mày đây, nếu như kiến thức hạn hẹp, cầm năm mươi lượng bạc lừa mày trở về bán, mày còn có thể tốt bưng mặt ngồi ngay ngắn ở chổ này sao..."
"Nương, người nói bậy bạ gì đó." Trần A Quý trừng mắt ngăn cản lời Hồ thị nói.
Trần Nghiệp cũng trầm mặt, cao giọng mắng: "Đàn bà thối, qua năm mới, bà tự tìm phiền phức à.
Nếu như bà dám cầm bạc làm chuyện xấu, bạc kia không đợi bà tiêu, tay bà liền sẽ bị người đạp mạnh xuống.
Thứ ngu xuẩn, mắng bà bao nhiêu lần, miệng còn muốn nói lung tung.
Đi, đi, cút trong phòng bếp đi làm việc."
Hồ thị thấy nam nhân phát hỏa, nhếch miệng, chỉ đành xoay người đi phòng bếp.
Lời Hồ thị nói làm Trần Danh tức giận đến đỏ mặt.
Trần A Phúc cười lạnh một tiếng, thầm nghĩ, thật sự là đầu bị cửa kẹp, lời hữu ích cũng sẽ bị mụ nói thành dạng này.
Trần A Quý vội vàng thay Hồ thị nói xin lỗi cho Trần A Phúc.
Trần Thực hỏi tình huống như thế nào, Trần Danh cũng không muốn trước mặt mọi người nói chuyện này, khoát tay nói: "Chuyện phiền lòng, về sau đừng nhắc nữa."
.