Đường Thủ Đức nói quê quán của ông ta ở huyện Tam Thanh, cong cong quẹo quẹo còn là thân thích cùng Triệu gia, thỉnh Trần Thế Anh đến Đường gia ở.
Ở Đường gia so với ở khách sạn thì tốt hơn nhiều, thanh tĩnh, lại có người hầu hạ.
Trần Thế Anh cùng Đường Thủ Đức trước kia không có một chút lui tới, đương nhiên không thể nào thu bạc nhà ông ta, sẽ càng không đi Đường gia ở, chỉ nhiều lần cảm tạ ý tốt của ông ta.
Lại không nghĩ đến đến, Đường gia sẽ tìm đến mẫu thân mình, vì kín đáo đưa khuê nữ Đường gia cho hắn, cùng chung bức Vương thị đi.
Trần Thế Anh và Vương Quyên Nương chung đụng nhiều năm, vẫn cảm thấy Vương Quyên Nương ôn nhu hiền thục, tri thư đạt lễ.
Tình cảm của hai người cũng vô cùng tốt, tình tựa như tỷ đệ, so với tỷ đệ còn muốn thân mật hơn.
Cho nên, hắn căn bản không tin tưởng lời mẫu thân hắn nói, tỷ tỷ làm sao có thể vênh váo, làm sao có thể không đợi hắn trở về biết rõ tình huống, liền giận dỗi chạy về nhà mẹ đẻ...!Nàng, khẳng định là bị bọn họ bức đi.
Trần Thế Anh tức giận không chịu nổi, chạy tới Vương gia tìm Vương Quyên Nương.
Càng không nghĩ tới là, Vương Quyên Nương thế nhưng vào mấy ngày trước liền lập gia đình.
Trần Thế Anh hồn bay phách lạc trở về nhà.
Hắn biết rõ Vương Quyên Nương là bị bức ép, cho dù lập gia đình cũng là bị bức ép.
Hắn không có cách nào hận nương của mình, tất cả tức giận đều phát ở trên người Triệu Nhị bá cùng Đường gia.
Hắn kiên quyết không đồng ý thú nữ nhi Đường gia.
Nhưng mẫu thân hắn không chỉ cùng Đường gia trao đổi biểu lễ, thế nhưng còn thu hai ngàn lượng bạc của Đường gia, cùng với một tòa trạch viện giá trị ngàn lượng ở thị trấn Tam Thanh.
Mẫu thân hắn là đang lấy loại hành vi này, bức bách hắn thú Đường gia nữ!
Nếu như lúc này trả lại hết những gì mẫu thân thu cho Đường gia, bị Đường gia nháo ra, vậy giải Nguyên lang này của hắn có thể liền trở thành trò cười.
Làm không tốt, ngay cả cử nhân cũng có thể bị đoạt...
Ngay tại thời điểm hắn không biết nên đi con đường nào, khi đó phu nhân Ngô đại nhân là Huyện thái gia huyện Tam Thanh kịp lúc đến nhà hắn, làm mai cho nhị khuê nữ Giang đại nhân.
Cửa hôn sự này, hắn đáp ứng, mẫu thân hắn cũng đáp ứng.
Suy tính hết lần này đến lần khác, hắn cũng đáp ứng Đường gia nữ vào cửa, nhưng chỉ có thể làm thiếp.
Đường gia biết rõ nhà mình không tranh được với Giang gia, cũng nhìn ra Trần Thế Anh hận Đường gia cực kỳ, cũng không dám làm lớn thêm, chỉ tranh thủ thân phận quý thiếp cho khuê nữ.
Bởi vì mẹ của hắn có một nhược điểm bị người Đường gia bắt lấy, Trần Thế Anh cuối cùng cũng đành phải đồng ý Đường gia nữ làm quý thiếp.
Năm thứ hai thi đình hắn được Hoàng thượng điểm Thám hoa, có thể trực tiếp tiến vào Hàn lâm viện.
Nhưng hắn buông tha cho cái cơ hội thật tốt này, mà là trực tiếp yêu cầu đi Giang Nam nhậm chức huyện lệnh một phương.
Hắn không có cách nào, hắn không dám làm quan ở kinh thành.
Khi đó, hắn còn chỉ là một thiếu niên mười sáu tuổi hai tay trống trơn, tiền trong nhà là Đường gia, người trong nhà là Giang gia, sau mua đầy tớ có người Đường gia trà trộn vào hay không, hắn cũng không biết...
Huyện Tam Thanh cách kinh thành chỉ có hơn hai trăm dặm, phủ Thạch Châu cách kinh thành vẻn vẹn hơn năm trăm dặm.
Nương hắn cường thế, hắn sợ nương của mình
.