Vẫn là người xuất gia, còn là đại sư, lời này nói được bao nhiêu hẹp hòi.
Trần A Phúc âm thầm phỉ không thôi, không cho là đúng nói: "Đại sư là cao tăng đắc đạo, lý ra nên mang lòng từ bi, vì sao tính toán chi li như vậy đây?"
Vô Trí lại khôi phục khuôn cách đại sư, hai tay hợp thành chữ thập nói: "A Di Đà Phật, duyên tụ duyên tán, mệnh cũng vậy.
Lão nạp tiết lộ thiên cơ không thể quá nhiều, phải tìm đến trọng điểm.
Lão nạp đến phải nhắc nhở nữ thí chủ là, vị tiểu thí chủ kia tốt nhất ru rú trong nhà, chớ nên để hắn gặp người không nên gặp.
Trong vòng hai năm, không thể để cho hắn rời đi phương viên trong vòng trăm dặm nhà cô.
Nếu không, đại hung."
Trần A Phúc vừa nghe lời nói này, cũng có chút hù dọa, vội vàng đưa chút tổ yến cùng lá cây cho ông ta.
Nói: "Xin hỏi đại sư, là người nào không nên gặp..."
Vô Trí ngăn cản lại lời nàng nói, nói: "Lão nạp nói tận như thế, nữ thí chủ trở về suy nghĩ một chút, liền có thể biết được." Đưa ra một cái tay làm động tác thỉnh, tay kia nâng "Bảo bối", nhìn không rời mắt.
Đây là tiễn khách?
Không biết đứa bé kia lưng đeo bí mật trọng đại gì, người không nên gặp lại là người nào.
Trần A Phúc thấy Vô Trí liền nhìn cũng không nhìn mình một lần, biết rõ có hỏi cũng không hỏi ra được gì nữa, chỉ đành tâm sự nặng nề đi tới phía cửa.
Mới vừa tới cửa, sau lưng lão hòa thượng còn nói: "Nếu như lần sau nữ thí chủ có thể mang thêm cho lão nạp vài miếng lá cây loại này, lão nạp sẽ đưa nữ thí chủ vài hương nhang tuyệt thế.
Còn có, mấy món điểm tâm ngon, món kho, về sau cũng đưa cho lão nạp nhiều chút, tốt nhất lại thả nhiều một ít gia vị đó.
Lão nạp ăn cao hứng, sẽ không để cho nữ thí chủ thua thiệt."
Trần A Phúc quay đầu lại nhìn hắn, này lúc lão hòa thượng đã ngẩng đầu lên, trong mắt lại lóe tinh quang.
Trời ơi, lão hòa thượng này có hai mặt? Hay là, cao tăng cũng có một mặt không muốn người biết?
Trần A Phúc có chút thất thần.
Nàng gật gật đầu, đi ra cửa.
Đại Bảo đã bị tiểu hòa thượng mang tới sảnh phòng, nhìn thấy Trần A Phúc, vài bước chạy tới bắt lấy áo choàng của nàng, giống như thật lâu không thấy nàng vậy.
Hài tử có trưởng thành sớm đi nữa, ở trong hoàn cảnh xa lạ cũng sẽ sợ.
Cậu chu môi hô: "Mẫu thân, mẫu thân." Lại dùng mặt cọ bụng nàng.
Nghĩ đến lão lời hòa thượng nói, Trần A Phúc nắm bàn tay nhỏ bé của Đại Bảo thật chặt, nói: "Đại Bảo nhớ kỹ, về sau không nên chạy loạn, không được nói chuyện với người xa lạ, phải liên tục ngây ngốc ở bên cạnh nương."
Mặc kệ Trần A Phúc nói cái gì, Đại Bảo cũng sẽ đứa bé ngoan dùng sức gật đầu.
Tiểu hòa thượng nói: "Đại sư để tiểu tăng đưa nữ thí chủ ra chùa miếu."
Nghĩ đến vừa rồi vị công chúa kia bất thiện, còn nghĩ đến lời nói của Sở Lệnh Tuyên, Trần A Phúc tạ ơn.
Nàng đã đoán được khả năng nữ nhân kia là ai.
Mấy người
.