Ăn xong lẩu, Sở Lệnh Tuyên lại bồi Trần A Phúc đi trong cửa hàng bạc mua một chút đồ trang sức đeo tay cùng vật trang trí, kêu La Nguyên đi mua món ăn bình dân cùng đặc sản nổi tiếng kinh thành.
Đồ hồi hương cũng cơ bản mua đủ.
Nhưng mà, nếu như Vương lục chỉ thật sự có quan hệ cùng Vương Thành, ngày hai mươi mốt là không thể đúng hạn hồi hương rồi.
Một đêm này, Trần A Phúc đều là ở trong lo lắng chờ đợi vượt qua.
Sáng sớm hôm sau, Trần A Phúc lại làm rất nhiều bánh trứng.
Lần này không dùng quả xoài, quả xoài chỉ còn vài quả, nàng chuẩn bị mang về Đường Viên.
Nàng làm là bánh trứng Mille-feuille (ngàn tầng), bên trong thả chút nho khô, một loại khẩu vị khác.
Làm có chút nhiều, trừ người trong nhà ra, đưa cho thái hậu bốn mươi, lại đưa cho Thụy Vương phủ hai mươi.
Nhưng mà, không cho Lý thị, nếu bà ta đã vạch mặt, Trần A Phúc cũng không lại khách khí cùng bà ta.
Mình mới là chính chủ trong viện Hầu phủ, như thế nào có thể để một người chi thứ bắt nạt.
Sau khi làm xong, lại thu dọn đồ đạc, nếu như Vương lục chỉ không có quan hệ gì với Vương Thành, buổi chiều ngày mai rời kinh thành.
Đến Thông huyện trụ một đêm, sáng sớm hôm sau ngồi thuyền về phủ Định Châu.
Đại khái giờ Tị, thân binh đi tìm hiểu tin tức trở về.
Không chỉ thân binh trở về, còn mang Vương lục chỉ đến.
Sở Lệnh Tuyên kêu bọn họ trực tiếp đến Trúc Hiên bẩm báo.
Trong sảnh phòng kéo một cái bình phong, Sở Lệnh Tuyên ở bên ngoài tiếp đãi hai người kia, Trần A Phúc núp ở bên kia bình phong nhìn lén.
Trong chớp mắt ấy khi Vương lục chỉ mặc y phục binh lính đi theo thân binh vào, nước mắt Trần A Phúc liền chảy ra.
Nàng đã khẳng định, người này chính là tiểu cữu cữu Vương Thành.
Bởi vì hắn lớn lên vô cùng giống Vương thị và Trần A Lộc, mặc dù để lại râu ria ngắn, nhưng vẫn có thể rõ ràng nhìn ra tướng mạo của hắn.
Con mắt không lớn, có chút hai mí, mũi rất cao, môi có chút mỏng, dáng người cũng hơi gầy còn hơi nhỏ.
Vương lục chỉ không biết tại sao mình phải đến Hầu phủ gặp Sở tướng quân, căng thẳng đến muốn chết.
Hắn vừa tiến đến liền quỳ xuống cho Sở Lệnh Tuyên, một bên Sở Hoài vội vàng đỡ lấy hắn.
Sở Hoài đã nghe nói khả năng thân phận của Vương lục chỉ, cũng không dám để hắn quỳ xuống.
Sở Lệnh Tuyên thỉnh Vương lục chỉ ngồi xuống, kêu người thượng trà.
Vẻ mặt ôn hoà nói: "Không cần khẩn trương, là một vị thân thích của ta cảm thấy ngươi như là cố nhân của nàng, kêu ta giúp đỡ hỏi một chút." Lại hỏi: "Ngươi tên gọi gì? Năm nay bao nhiêu tuổi? Quê quán ở đâu?"
Vương lục chỉ vội vàng đứng dậy ôm quyền, Sở Lệnh Tuyên lại để cho hắn ngồi xuống đáp lời.
Vương lục chỉ nói: "Tiểu nhân gọi là Vương Thành, năm nay ba mươi hai tuổi, quê cũ là tỉnh Ký Bắc phủ Vĩnh Châu tiểu Lý thôn trực thuộc quản lý của Di Sn huyện.
Ta là bị bán tới đó, bởi vì tuổi còn nhỏ, đã quên nhà cũ thật sự ở đâu.
Ta chỉ nhớ rõ mình gọi Vương Thành, nhưng dưỡng phụ đặt tên cho ta gọi là Lý Cẩu Thặng.
Mười chín năm trước, triều ta cùng Tây Vực khai chiến, ta nhập ngũ đi tiền tuyến.
Một nhà dưỡng phụ đối với ta đặc biệt không tốt, vừa vào quân doanh ta liền thay đổi tên về lại Vương Thành..."
Hắn còn chưa dứt lời, từ mặt khác bình phong liền truyền đến tiếng nữ nhân khóc lóc.
Sở Lệnh Tuyên cũng kích động, không hề nghi ngờ, Vương Thành
.