Phong Ngân vội vã trở về phòng, trong nhà Như Tuyết Ngưng đang cười nhìn chàng đi tới. Đối với nụ cười của nàng, sắc mặt của chàng trắng bệch , vẻ mặt rất không tốt.
"Thì ra ngươi là sư đệ của y tiên Phong Tử Thê a, khó trách ngươi lại nắm chắc sẽ chữa khỏi bệnh cho ta."
Ánh mắt sâu thẳm nhìn nàng, "Ép hắn rời đi, là vì tốt cho nàng."
Như Tuyết Ngưng cười duyên, "Ngươi đang ra lệnh cho ta sao? Ta rất có hảo cảm với hắn a, lưu hắn lại làm khách không tốt sao?"
"Thế nào, ta không nghe lời ngươi, ngươi sẽ mất hứng sao?" Nàng đi tới bên cạnh hắn, nụ cười ngọt ngào treo trên mặt.
Có thể ngửi thấy hương thơm nhàn nhạt từ trên người nàng, làm thân thể hắn khẽ run, lui lại một bước.
Như Tuyết Ngưng cười khẽ một tiếng, "Bộ dáng bây giờ của ngươi hình như đang sợ ta sao? Nhưng ngươi không phải là thích làm trái ý ta sao?"
"Hắn đi, nếu không thì ta đi."
"Ngươi đi?" Nàng khẽ nhếch mày, "Được, dù sao sư huynh ngươi cũng ở đây."
"Hắn không có cách nào trị khỏi cho nàng."
Như Tuyết Ngưng nhìn hắn từ trên xuống dưới, "Không ngờ ngươi sẽ nói ra những lời như vậy, nếu ta tin tưởng ngươi, thì không phải là truyện cười sao?" Nàng nở nụ cười.
Phong Ngân nhìn trong mắt nàng lộ ra đau buồn, chỉ có thể lẳng lặng nhìn nàng.
Đáy lòng của nàng một hồi dao động, cũng không cười nổi nữa, kinh ngạc nhìn chàng.
"Không nên nhìn ta như vậy!" Nàng lui về phía sau một bước, trong thanh âm có chút hoang mang.
"Nàng luôn thích đả thương người như vậy sao?" Giọng nói chàng dịu dàng, giống như là độc thoại.
Nàng cười lạnh một tiếng, "Khi ta sáu tuổi, sư phụ đã nói với ta, thế gian này rất tàn khốc, nếu như ngươi không đả thương người khác, thì họ sẽ đả thương ngươi! Đả thương người khác cùng bị thương, ngươi chọn cái nào?" Nàng hừ lạnh một tiếng, "Ngươi nghĩ ta xấu xa sao? Ngươi đã quên mất thân phận của mình, ngươi chỉ là đại phu trị bệnh cho ta, đừng tưởng rằng cho ngươi chút tôn trọng, thì nghĩ có thể thay đổi ta? Bất kỳ ai muốn làm lay chuyển quyết định của ta, ta đều sẽ giết hắn! Không chừa một ai!" Nàng càng nói càng lạnh, nói xong lời cuối cùng, cả người đã tản mát ra sự tàn bạo ác độc.
Phong Ngân lấy tay đè lại ngực mình, nhắm mắt, "Ta rất mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi."
Như Tuyết Ngưng đốt huân hương, đám khói lượn lờ trong phòng, tạo ra hương thơm. Nàng nhắm mắt nằm ở trên giường, trước mắt giống như hiện lên bóng dáng một nam tử mặc áo đen, khuôn mặt yếu ớt nhợt nhạt, cùng với cặp mắt sâu thẳm.
Nàng bỗng dưng mở mắt, ngồi dậy. Nàng sao vậy? Tại sao lại cứ nhớ đến người kia? Truyện này chưa từng xảy ra, nàng không nên lo lắng cho bất kỳ kẻ nào , nếu không, đến cùng người bị thương sẽ là chính mình.
Tuyết Ngưng, ngươi phải nhớ , cõi đời này không có nam nhân tốt cả! Bọn họ chỉ biết phản bội nữ nhân, tổn thương nữ nhân, không nên yêu bất kỳ kẻ nào, nếu không ngươi nhất định hối hận không kịp!
Gương mặt xinh đẹp của Như Tuyết Ngưng hiện lên một bóng người, nghĩ thầm đợi bệnh của nàng tốt lên, nhất định Phong Ngân sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt nàng.
"Sư phụ, đệ tử đã lấy được tâm pháp có thể hóa giải Tu La Thần công, đợi đệ tử luyện đến tầng thứ mười, có thể vì ngài giết tên Tư Vô Phong cùng tiện nhân kia, để an ủi linh hồn ngài trên trời!"
Nàng nhắm mắt đứng yên một hồi lâu, nghe được tiếng bước chân hướng mình đi tới.
"Là Vọng Nguyệt sao?"
"Dạ, Cung chủ." Vọng Nguyệt vội vã đi vào, "Bẩm Cung chủ, ngoài cửa có một nhóm người, nói là Tư Ngạo Trần thành chủ Tư Kiếm Thành cầu kiến cung chủ!"
"Tư Kiếm Thành?" Như Tuyết Ngưng hé môi, lộ ra nụ cười ý vị khác thường.
Tư Ngạo Trần dừng chân tại đình viện của Phi Tuyết cung, đây là lần đầu tiên hắn tận mắt nhìn thấy khí thế của Phi Tuyết cung, không khỏi tán thưởng. Phi Tuyết cung quả nhiên to lớn mà hoa lệ, không hổ là "Thần điện" được người trong võ lâm xưng tụng .
Hai hàng thị vệ áo trắng chỉnh tề đứng ở hai bên đường, tòa nhà màu trắng, cung nhân cũng mặc màu trắng, càng tăng thêm vẻ lạnh lẽo đơn độc nơi đây, xem xét lại đám nhân mã mình mang tới, hai màu đen đỏ, lại rất rực rỡ a.
Hắn hôm nay tới là vì hôn ước nhiều năm trước. Nếu nói là vì mình, không bằng nói là vì phụ thân của hắn Tư Vô Phong.
Năm đó Tư Vô Phong đã từng có một đoạn tình cảm rối rắm với Lãnh Như Nhân, nhưng bởi vì sau đó có võ lâm đệ nhất mỹ nữ danh xưng là "Thiên Sơn thần nữ" Hàn Lạc Mai tham gia, mà lạnh nhạt với người cũ. Sau đó Tư Vô Phong cùng Hàn Lạc Mai thành thân, Lãnh Như Nhân bởi vì oán, từ đó không bao giờ xuống núi nữa.
Tư Vô Phong vẫn vì nàng mà đau lòng, muốn nhi tử của mình tới bồi thường. Vui mừng sai người đến Phi Tuyết cung làm mai, cũng không biết Lãnh Như Nhân có ý định gì, lại đồng ý; quyết định tương lai chờ Ngạo Trần lớn lên, liền cùng một trong những đệ tử của nàng thành thân.
Vì vậy truyện cưới xin nhất định phải hoàn thành. Nhưng lúc Tư Ngạo Trần chưa đủ tuổi, vợ chồng Tư Vô Phong bị kẻ thù hãm hại, tách ra một thời gian, sau lại xảy ra khởi nghĩa, hắn làm chủ Tư Kiếm Thành; mà Tư Vô Phong lại là minh chủ võ lâm, được vạn người kính ngưỡng.
Đang lúc hắn trầm ngâm ngẫm nghĩ thì chợt thấy đầy trời hoa rơi.
"Cung chủ đến!" Thanh âm vang dội trong cung.
Chỉ thấy hai nữ tử tuyệt sắc đi ra, trong lòng Tư Ngạo Trần thầm khen ngợi, nhìn hai thị nữ đã là tuyệt sắc giai nhân như thế, vậy Phi Tuyết cung chủ Như Tuyết Ngưng thì có bộ dáng như thế nào a, trong lòng hết sức chờ mong.
Mọi người chỉ cảm thấy trước mắt sáng ngời, giai nhân đang chậm rãi đi đến như không nhiễm chút bụi trần, làm người ta không khỏi trầm trồ khen ngợi, thế gian lại có một mỹ nhân tuyệt sắc như thế này sao.
"Trăm bước mùi thơm lan tỏa. . . . . . Chính bởi nụ cười của giai nhân!" Tư Ngạo Trần trong đầu nhớ tới câu thơ này, hôm nay nhìn thấy được Như Tuyết Ngưng, hắn mới cảm nhận được sâu sắc ý tứ trong đó.
Mà giai nhân đã đi tới trước người hắn.
"Nghe danh Tư Thiếu Thành Chủ đã lâu, hôm nay quang lâm Phi Tuyết cung, khiến ta đây cảm thấy thực vinh hạnh a!"
Chỉ thấy nàng mắt ngọc mày ngài, như châu như ngọc, lại làm Tư Ngạo Trần có cảm giác say mê.
"Cung chủ. . . . . . Cung chủ khiêm tốn rồi." Tư Ngạo Trần có chút luống cuống, lúc này mới hoàn hồn, hắng giọng nói."Người đâu, đem quà tặng dâng lên." Hắn vung tay lên, người hầu lập tức đưa quà tặng lên.
Như Tuyết Ngưng khẽ mỉm cười, "Thiếu Thành Chủ lần đầu tiên gặp nhau, đã đưa đại lễ cho Ngưng nhi?"
Tư Ngạo Trần bị nàng nhìn làm cho đỏ mặt, "Đây là ý tứ của gia phụ."
Thị vệ rất nhanh đem quà tặng dâng lên.
Vạch tấm vải đỏ ra, cái thứ nhất là"Bắc Hải Ngọc San Hô" .
Như Tuyết ngưng nhìn lễ vật, cười nhạt, "Thiếu Thành Chủ cũng quá khách khí, Ngọc San Hô này là thánh phẩm giải độc trị thương, thứ mà người trong võ lâm mơ ước , làm sao có thể dễ dàng cho Ngưng nhi đây?
Lễ vật còn lại là"Túy phù dung" .
Tư Ngạo Trần ưu nhã cười một tiếng, "Hoa này là vì cung chủ mà hái, cung chủ trời xinh đã xinh đẹp hơn người, nên giữ gìn a, thứ này rất tốt cho việc dưỡng nhan."
Như Tuyết Ngưng cười khẽ một tiếng, ánh mắt dịu dàng nhìn hắn, "Thiếu Thành Chủ thật là khéo ăn nói, ngài đưa tới đại lễ như thế, là vì chuyện gì vậy?"
Tư Ngạo Trần ho một tiếng, lúc này mới cất cao giọng nói: "Cung chủ, tại hạ là phụng mệnh của gia phụ tới đưa sính lễ cầu hôn, theo đúng như hôn ước mà hơn hai mươi năm trước trưởng bối hai nhà đã định. Không biết cung chủ có biết việc này không?"
Tròng mắt Như Tuyết Ngưng xoay chuyển, "Chuyện này Ngưng nhi từng nghe sư phụ nói qua, chỉ là chuyện cách đây đã nhiều năm, không ngờ Tư Minh Chủ vẫn còn nhớ."
"Gia phụ là người trọng chữ tín." Sắc mặt Tư Ngạo Trần có kính trọng với phụ thân.
Như Tuyết trong lòng nghi ngờ cười lạnh một tiếng, trọng chữ tín, một nam nhân bạc tình, có hứa hẹn gì đáng tin chứ?
Nàng cười như không cười, "Thiếu Thành Chủ vất vả chạy tới, hẳn là đã mệt mỏi, Ngưng nhi sẽ sai người chuẩn bị gian phòng.
"Cung chủ. . . . . ." Vẻ mặt Tư Ngạo Trần có chút thấp thỏm, Như Tuyết Ngưng cũng không có trả lời chắc chắn về chuyện cầu hôn. Trước khi tới nơi này, hắn còn có chút không tình nguyện, nhưng sau khi nhìn thấy nàng, hắn thật lòng muốn cùng nàng chung sống hết đời.
"Thiếu Thành Chủ chớ nóng lòng, Ngưng nhi cho ngài câu trả lời chắc chắn. Chỉ là việc này quá mức đột ngột, ngươi cũng phải để cho ta nghĩ một chút a!" Nàng xinh đẹp cười nói.
Tư Ngạo Trần quả thật bị nụ cười này mê hoặc.
Phong Ngân từ đau đớn giãy giụa tỉnh lại, chàng càng không ngừng thở gấp, mồ hôi lạnh chảy trên gương mặt, không làm giảm bớt sự đau đớn của cơ thể, thật vất vả mới từ trong túi áo lấy cỏ Đoạn Trường.
Độc Vĩnh Sinh khi đã phát tác thì mỗi lần càng gần nhau, sợ là đã thâm nhập vào lục phủ ngũ tạng.
Phong Ngân ăn cỏ Đoạn Trường, ôm lấy thân thể của mình, đau đến mức nằm vật trên đất, người co lại , loại đau đớn này giống như gặm nhấm toàn thân chàng.
"Ách. . . . . ." Chàng nhịn không được kêu ra tiếng, hít thở từng ngụm từng ngụm một, đau đớn hành hạ toàn thân chàng, làm chàng muốn hôn mê.
Mơ mơ màng màng , cửa phòng hình như bị mở ra. Phong Ngân muốn ngồi dậy, nhưng đau đớn làm cho chàng không cách nào đứng dậy, giãy giụa mở mắt ra, đập vào mi mắt là một góc áo trắng, chàng nhẹ nhàng thở ra, là Phong Tử Thê.
"Ngươi rất đau, phải không?" Phong Tử Thê thương tiếc ôm lấy Phong Ngân, ôm chàng ở trong lòng mình.
"Ngươi. . . . . ." Phong Ngân nói không ra lời , muốn hắn buông mình ra, nhưng bây giờ chính chàng cũng không còn chút sức lực nào.
"Thật là một hài tử quật cường." (hài tử là của tác giả nha!) Phong Tử Thê dịu dàng nói, đem một viên thuốc thả vào trong miệng chàng, "Ăn đi, cái này có thể làm ngươi dễ chịu hơn."
Phong Ngân biết đó là đoạn trường đan mà Phong Tử Thê tự làm, vốn là độc dược Tiêu Hồn Thực Cốt, cư nhiên lại có thể giảm đau, chàng uống thuốc, đau đớn giảm dần, Phong Ngân thở ra một hơi.
"Vì nữ nhân kia, đáng giá không?" Phong Tử Thê khẽ xoa gương mặt Phong Ngân, muốn lau mồ hôi cho chàng.