"Nàng. . . . . ." Hắn vô lực lui về phía sau một bước, không ngờ nàng có thể nói ra lời lẽ tuyệt tình như vậy.
Như Tuyết Ngưng quét mắt nhìn bốn phía, cười tủm tỉm nói: "Tư Ngạo Trần, ngươi có muốn ta nói cho ngươi biết, tại sao ta muốn cùng ngươi đính hôn không?"
"Cái gì?" Hắn cả kinh.
"Bởi vì, ta muốn giết chết cha mẹ của ngươi!" Nàng từ từ nói xong chữ cuối cùng, thân hình đã hướng tới phía Tư Vô Phong cách đó không xa.
"Cha!"
Như Tuyết Ngưng thân hình chợt hung hăng đánh tới khiến Tư Vô Phong không tránh kịp, ông lấy tay đẩy thê tử ra, để cho bà cách xa nguy hiểm, còn mình thì mạnh mẽ tiếp một chưởng của Như Tuyết Ngưng.
Phịch một tiếng, nhất thời một cỗ cảm giác nóng hừng hực tràn ngập lồng ngực ông, Tư Vô Phong trong lòng thất kinh, không ngờ công lực của Như Tuyết Ngưng lại thâm hậu như thế.
"Tư Vô Phong, hôm nay ta sẽ cho ngươi biết sự lợi hại của Tu La Thần công, ta muốn lấy máu của ngươi, tới tế vi sư đã mất của ta!" Như Tuyết Ngưng cười lạnh.
"Ngươi tới là vì báo thù?" Tư Vô Phong nghe thấy trong lòng cả kinh.
"Ngươi tới hôm nay mới biết." Nàng cười lạnh, "Sư phụ tại sao phải chết? Bà hận ngươi bạc tình bạc nghĩa, vứt bỏ bà. Trước khi lâm chung bà từng nói với ta, cả đời bà bị hủy ở trên tay ngươi! Bà nói nam nhân không có một người nào tốt hết, muốn ta giết chết ngươi cùng Hàn Lạc Mai báo thù cho bà!"
"Bởi vì bà ấy. . . . . ." Tư Vô Phong thanh âm khẽ run, ông không ngờ việc mình cưới người khác, sẽ làm Lãnh Như hận mình.
"Hiện tại, ngươi cũng đã rõ ràng, vậy thì chịu chết đi!" Như Tuyết Ngưng thân thể chợt lóe, lòng bàn tay nắm Băng Phách Thần Kiếm của Phi Tuyết cung.
Tư Vô Phong vẻ mặt rét lạnh, chuẩn bị ứng chiến.
Tu La Thần công quả nhiên khí thế mạnh mẽ như bão táp, mang theo khí lạnh từ bên trong, Như Tuyết Ngưng áo trắng như thiên tiên, kiếm quang màu trắng cùng cây sáo lục của Tư Vô Phong hoà lẫn, ánh sáng chói mắt làm không ai có thể nhìn gần.
Như Tuyết Ngưng thấy Tư Vô Phong dưới thế công của Tu La Thần công vẫn có thể ứng chiến, hóa giải chiêu thức; nếu bàn về nội lực, Tư Vô Phong thâm hậu hơn nàng, tâm niệm thay đổi rất nhanh , nàng chợt quay người, hướng về phía Hàn Lạc Mai đang đứng một bên mà bay thẳng tới.
"Lạc Mai!"
"Nương!"
Tư Ngạo Trần cùng Tư Vô Phong đồng thời phát hiện ý đồ của nàng, không khỏi lên tiếng kinh hô.
Như Tuyết Ngưng nắm chặt cơ hội, mắt thấy Tư Vô Phong mất đi phòng thủ, toàn tâm toàn ý đặt trên người thê tử, nàng chợt quay người lại, tựa như sét đánh đâm thẳng tới Tư Vô Phong.
Tình huống đột nhiên biến hóa khiến mọi người bất ngờ.
"Phong!" Hàn Lạc Mai hét lên một tiếng thê thảm, mắt thấy trượng phu sẽ phải bỏ mạng ở trong tay Như Tuyết Ngưng.
"Ngưng nhi, không thể!" Một đạo thanh âm trầm thấp chợt vang lên, chỉ thấy một bóng trắng nhanh chóng xẹt qua, ngăn ở trước mặt Tư Vô Phong.
Trước khi Như Tuyết Ngưng kịp ý thức, kiếm của nàng đã đâm thẳng vào thân thể của người kia.
"Không!" Nàng kêu lên, thấy rõ thân thể màu trắng trước mắt nàng ngã xuống, khuôn mặt trắng bệch chứa ngàn vạn nhu tình, trong mắt là không đành lòng.
"Không!" Nàng run giọng nói, nhào tới bên cạnh Phong Ngân. Máu chảy ra nhanh chóng nhuộm đỏ áo trắng như tuyết, làm người ta nhìn thấy mà sợ.
"Ngân, Ngân!" Nàng ôm chặt lấy Phong Ngân, thất thanh khóc rống lên, "Tại sao, tại sao. . . . . ." Nàng khổ sở lẩm bẩm, nàng căn bản không nghĩ tới chàng lại đột nhiên nhào tới, thay Tư Vô Phong đỡ một kiếm kia.
"Ngưng nhi. . . . . . Đừng khóc." Phong Ngân thở hổn hển một hơi, nghĩ đưa tay lau lệ cho nàng, nhưng đưa tay ra thì đã không còn hơi sức chạm tới gương mặt của nàng.
"Trần. . . . . . Trần nhi." Tư Vô Phong cùng Hàn Lạc Mai bi thống thất thanh kêu lên.
Phong Ngân dùng sức cầm tay Như Tuyết Ngưng, "Ngưng nhi. . . . . . Đồng ý với ta. . . . . . Thả bọn họ, được không?"
Hơi thở của chàng càng ngày càng yếu ớt, "Bọn họ. . . . . . Là cha mẹ của ta. . . . . . Ta không có sự lựa chọn nào khác. . . . . . Giống như. . . . . . Việc ta yêu nàng. . . . . . Ta cũng vậy. . . . . . Không có lựa chọn nào khác. . . . . . Nàng. . . . . . Đừng khóc. . . . . ."
"Ngân. . . . . ." Nước mắt trong suốt không ngừng lăn xuống, trong khoảnh khắc lòng của nàng rối loạn, chỉ có thể bất lực nhìn chàng.
Ánh mắt chàng dịu dàng như vậy, làm cho nàng không nhịn được run rẩy, chàng cư nhiên cười với nàng.
"Ta rất vui. . . . . . Khi nghe được nàng nói. . . . . . Nam nhân nàng thích là ta. . . . . ." Phong Ngân nhẹ nhàng thở dài, cánh tay lạnh lẽo rũ xuống, từ từ nhắm mắt lại.
"Ngân, Ngân ——" Nàng thê lương hô, hung hăng lắc lắc thân thể Phong Ngân; nhưng là, Phong Ngân vẫn không nhúc nhích nằm trong ngực nàng, vẻ mặt an tĩnh.
"Ngươi buông Ngân ra!" Sau lưng chợt truyền tới một thanh âm lạnh lẽo.
"Phong Tử Thê!" Tư Ngạo Trần thất thanh nói.
Lúc này, trên không trung chợt hiện lên một đoàn khói nhàn nhạt, tất cả người ở chỗ này bỗng dưng ngã xuống, giống như là bị hôn mê.
Phong Tử Thê giống như rối gỗ đi qua một đám người hôn mê dưới đất, con ngươi lạnh lẽo liều mạng nhìn chằm chằm Như Tuyết Ngưng.
"Buông Ngân ra, ngươi không xứng đáng có Ngân!"
"Ngân là của ta đấy! Là người của ta!" Như Tuyết Ngưng nghe vậy, càng ôm chặt Phong Ngân hơn.
Máu của Phong Ngân dính vào áo trắng của nàng, giống như cả hai cùng bị thương, làm người ta thấy mà giật mình.
"Ngươi căn bản không xứng! Ngươi có biết Ngân vì ngươi đã làm những thứ gì không?"
"Nói cho ta biết, chàng đã làm cái gì?" Nàng buồn bã hỏi Phong Tử Thê, không có chút khí thế nào. Nàng vẫn luôn không biết, mà Ngân cũng không chịu nói cho nàng biết.
"Quỷ Vực cùng Phi Tuyết cung sống chết không giao du với nhau, thế nhưng hắn lại có thể tới Phi Tuyết cung tìm ngươi? Đó là vì hắn tự nguyện phản bội sư môn, rời khỏi Quỷ Vực! Vì ngươi có bệnh, hắn thà bị tiếp nhận trượng hình, ăn vào độc Vĩnh Sinh, rời khỏi Quỷ Vực! Chỉ vì. . . . . . Nếu ngươi không có toái tâm ấn sẽ chết, mà hắn không thể để cho ngươi chết!
"Biết cái gì là độc Vĩnh Sinh không? Này so với tuyệt tình đan đáng sợ gấp mấy lần. Ngân tự cho là tuyệt tình đan với độc Vĩnh Sinh, có thể kéo dài tính mạng! Hắn mỗi ngày đều phải ăn cỏ đoạn trường, chịu đựng đau đớn thấu xương mỗi lần phát tác, cuối cùng vẫn là không tránh được cái chết! Mà ngươi ở đâu, ngươi đã làm gì cho hắn? Ngươi đầu tiên là muốn gả cho người khác, sau lại còn vũ nhục hắn, hành hạ hắn."
"Không!" Như Tuyết Ngưng thê lương hét lên, tiếng kêu này tê tâm liệt phế, làm cho người ta không đành lòng nghe đến. Nàng vẻ mặt co quắp run rẩy, mắt nổi đầy tơ máu, bộ dáng thật kinh người!
"Không! Ngươi lừa ta, ngươi lừa ta!" Nàng liều mạng lắc đầu, cả người hoàn toàn sụp đổ.
"Ngươi nữ nhân ác độc này, tại sao Ngân lại yêu ngươi chứ?" Phong tử thê đẩy nàng ra, đem Phong Ngân đoạt đến trong lồng ngực mình, "Hắn yêu ngươi, hắn vẫn luôn yêu ngươi. . . . . . Hắn chưa một lần yêu ta. . . . . ."
Hắn cười buồn, "Ngân, ngươi không hề yêu ta, nhưng ta lại yêu ngươi. Ngươi là người ta thích nhất trên đời này, ngươi có hiểu hay không. . . . . ." Phong Tử Thê ôm lấy Phong Ngân, không nhìn Như Tuyết Ngưng lấy một cái, chỉ si ngốc nhìn Phong Ngân trong ngực thật giống như đang ngủ say, "Ngân, ta dẫn ngươi đi, có được hay không?"
Phong Tử Thê cô đơn mà cười nhìn người trong ngực, "Không phải ngươi không muốn ta cứu ngươi sao, ta lại cứ muốn cứu ngươi. Ngân, nếu như ta không có ngươi thì phải làm sao?"
Vì nàng tu luyện Tu La Thần công mà càng ngày thân thể càng yếu, chàng thà bị tiếp nhận trượng hình, ăn vào độc Vĩnh Sinh, rời khỏi Quỷ Vực! Chỉ vì. . . . . . Nàng không có toái tâm ấn sẽ chết, mà chàng không thể để cho nàng chết!
Lời nói của Phong Tử Thê từng chút từng chút nhói đau tim nàng, trong đầu những hình ảnh vẫn mơ hồ giống như là phá kén ra càng ngày càng rõ ràng.
Phong Ngân chính là bạch y nam tử đó, ở bên bờ sông trong vắt, chàng ôm nàng vào lòng, ánh mắt dịu dàng như vậy.
Ngưng nhi, nàng vẫn luôn bá đạo như vậy sao?
Ngươi là của ta, chỉ có thể là của một mình ta!
Trừ nàng, ta còn có thể lấy người nào?
Nàng khóc, nước mắt từng giọt từng giọt lăn xuống.
Trừ nàng, ta còn có thể lấy người nào?
Nàng ư? Như thế nào hồi báo Ngân? Nàng hành hạ chàng! Nàng muốn gả cho người khác! Phong Tử Thê nói đúng, nàng thật sự không xứng đáng có Ngân, nàng là kẻ vô tâm vô phế, sao xứng với tình yêu sâu đậm của Ngân đây?
"Ha ha ha. . . . . ." Nàng nhếch môi, cười đến thê lương cười điên cuồng, ánh mắt hỗn độn, si ngốc nhìn phương xa, "Ngân. . . . . . Tâm của ta và chàng giống nhau . . . . . Tan nát cõi lòng không chút dấu vết. . . . . . Chúng ta cùng chịu thê lương . . . . . ."
"Ngân!" Nàng phát ra một tiếng gào thét thê lương, hoảng hốt đứng lên, cười, điên điên khùng khùng, đi, bóng dáng yểu điệu từ từ đi xa. . . . . .
Khi mọi người tỉnh dậy, phát hiện trên đài đã không có một bóng người. Không có Phong Ngân, không có Như Tuyết Ngưng, cũng không có Phong Tử Thê, ai cũng không biết trong lúc bọn họ hôn mê xảy ra chuyện gì, tất cả tựa như mây như khói, không dấu vết mà tìm. . . . . .