"Những thứ nhìn đã muốn nôn mửa kia là để bôi trên mặt ta sao?" Nàng đi tới, cau mày nhìn chất lỏng dính dính trong bát đá mà Phong Ngân đang điều chế.
Hắn cười khẽ một tiếng, "Đúng vậy a, đây là hoa U Lan, là thảo dược trị thương rất quý."
Nàng tiến lên ngửi một cái, cặp mắt đen nhánh nhìn về phía hắn."Mùi vị hình như rất tốt."
"U Lan có mùi thơm rất đặc biệt ." Hắn ôn hòa nói: "Khi bôi thuốc lên, có thể sẽ có chút đau, nàng phải cố gắng nhịn."
Những tia nắng chiều ánh vào trong nhà, hắn và nàng ngồi đối mặt nhau.
Nàng nhắm mắt lại, cảm giác được sự dịu dàng nơi bàn tay hắn khẽ vuốt ở trên mặt, đó là một loại cảm giác khó nói thành lời, làm cho nàng nhớ tới những làn gió ấm áp tháng ba, tràn đầy trong lòng, làm cho người khác say mê. Nàng không hề cảm thấy đau đớn như lời hắn nói, chỉ muốn đắm chìm trong loại cảm xúc dịu dàng này.
Hắn cẩn thận từng li từng tí ở trên mặt nàng bôi thuốc, miệng vết thương đang bắt đầu kết vảy, lúc này nhìn dù có chút đáng sợ, nhưng tình trạng hồi phục của nàng rất tốt, đợi sau khi lên da non, chỉ cần bôi thuốc phục hồi vẻ đẹp, hắn có thể nắm chắc khôi phục lại dung mạo ngày trước của nàng.
Mặc dù hắn không biết dáng vẻ trước kia của nàng, nhưng từ giọng nói của nàng, hắn có thể tưởng tượng được nàng là một cô nương thanh tú diễm lệ.
Kẻ thù của nàng chắc là hận vẻ đẹp của nàng, cho nên mới tàn nhẫn lưu lại vô số vết kiếm trên mặt nàng.
Phong Ngân nhóm lửa trong phòng bếp, mỗi khi nhánh cây ở trong ngọn lửa tí tách thì trong lòng hắn lại cảm thấy hạnh phúc; nhìn ánh lửa, hắn càng cảm thấy sự ấm áp lan tỏa.
Tiếng bước chân từ sau lưng truyền đến, hắn quay đầu lại nhìn thấy Ngưng nhi.
"Ngươi nhóm lửa, là muốn chuẩn bị cơm tối sao?"
Nàng liếc nhìn nguyên liệu nấu ăn trên bàn, mở miệng nói: "Để ta làm."
Phong Ngân đứng ở một bên nhìn động tác thuần thục của nàng, rửa rau, xắt thức ăn, chỉ chốc lát sau, đem nguyên liệu bỏ vào nồi nấu. Như vậy, cũng có thể thấy được tài nấu nướng của nàng, hắn không biết nàng làm sao biết làm món ăn, hắn vẫn cho rằng nàng là người trong võ lâm chỉ biết múa đao múa thương mà thôi.
Ngưng nhi quay đầu nhìn thấy nét mặt ngoài ý muốn của hắn, hướng hắn cười một tiếng, bướng bỉnh trừng hai mắt, "Ta có thể nói lời thật lòng không?"
"Ừ, gì vậy?" Hắn không nghe rõ, có chút ngơ ngác nhìn nàng.
Nàng nhìn hắn, "Thật ra thì ngươi nấu ăn cũng không dễ ăn."
Nghe vậy, hắn bật cười.
Hắn hiểu được mình nấu đồ chỉ có thể vừa miệng mình thôi, thời gian lâu dài, nhất định là ăn không ngon, Đường Vũ từng xì mũi coi thường đồ ăn hắn nấu. Nhưng hắn ăn mãi cũng thành thói quen, đối với ăn uống không quá để ý, cho nên mỗi ngày cũng ăn như vậy, nhưng nếu như Đường Vũ tình cờ tới dùng cơm thì hắn lại không chịu nổi.
"Ta nói như thế, ngươi không để ý chứ?" Nàng nhíu mày nhìn hắn.
"Nàng nói là lời thật lòng, ta sao lại để ý đây?" Hắn mỉm cười.
Không lâu sau, trên bàn đã bày đầy là đồ ăn, có đủ cả sắc hương vị, mùi thơm nứt mũi mê người, làm Phong Ngân hiểu ra, trước đây Đường Vũ nhìn đồ ăn hắn nấu đã đen mặt rồi. Thì ra là quả thật quá kém, thế giới bên ngoài có nhiều thứ làm cho người say mê, giống như là bàn thức ăn thượng hạng đang bày trước mặt hắn
Nàng cầm một vò rượu đi ra, "Có thức ăn ngon không thể không có rượu."
Phong Ngân khẽ mỉm cười, vò rượu trên tay nàng là của Đường Vũ lần trước để lại, người này lúc rảnh rỗi thường hay lôi kéo hắn uống mấy chén. Hắn không đặc biệt thích rượu, mỗi lần cũng chỉ là không muốn làm cho hắn mất hứng mà thôi.
Tửu lượng của nàng tốt kinh người, trong lúc vô tình, một vò rượu tràn đầy đã bị nàng uống sạch trơn.
"Ngưng nhi, nàng mới bị thương, không nên uống nhiều rượu như vậy." Hắn muốn thu hồi vò rượu.
Nàng bật cười sảng khoái, ánh mắt mơ màng, trên khuôn mặt cũng chuyển sang màu đỏ, hắn không khỏi hoài nghi, nàng là say rượu rồi sao?
"Ngân, không nên hẹp hòi như vậy nha, ta chỉ uống một chút thôi a!"
"Một chút?" Hắn quơ quơ vò rượu đã hết trong tay, rất hoài nghi lời nói của nàng..., xem ra nàng thật sự đã say.
"Tửu lượng của ta rất tốt, thành thực nói cho ngươi biết, ta rất muốn say a! Thật rất muốn, ngươi xem, ta đều không nhớ rõ mình là ai, mỗi sáng sớm lúc tỉnh lại ta liền rất sợ, có loại cảm giác cô đơn, soi gương, nhìn thấy khuôn mặt quấn trằng trịt toàn vải trắng, ta liền rất khó chịu. . . . . ." Thanh âm của nàng mơ hồ , giọng nói trong trẻo dịu dàng nhưng lại có chút chán nản.
"Ngưng nhi. . . . . ." Lời của nàng làm cho hắn kinh hãi, hắn không biết nàng cảm thấy khổ sở như vậy.
Không kiềm chế được, hắn đưa tay mình đặt lên đôi tay nhỏ bé tái nhợt của nàng, bàn tay ấm áp bao bọc nàng lại.
Nàng cảm thấy ấm áp, ngẩng đầu nhìn hắn, đáy mắt chứa đựng mấy phần u mê.
"Không nhớ được quá khứ cũng không cần gấp gáp, nếu như nàng thích nơi này, có thể coi nó như là nhà của mình."
Thanh âm ôn nhu dịu dàng như nước như chảy vào nội tâm nàng, làm lòng của nàng dần dần ấm áp, hai tay chống đỡ lên khuôn mặt.
"Ngân, ngươi thật tốt. . . . . ." Cặp mắt rự rỡ mang theo ngàn vạn nhu tình, nhìn thật sâu nam tử trước mắt.
Ánh nắng ban mai chiếu vào trong nhà, nhưng không khí trong phòng lại có chút nặng nề, hôm nay là ngày Ngưng nhi tháo băng trên mặt.
Phong Ngân đang muốn động thủ mở tháo lớp vải trắng, một đôi tay thon dài chợt kéo lấy tay hắn.
"Sao thế?" Hắn có chút nghi ngờ.
Mắt nàng lóe sáng nhìn hắn, "Ta có chút sợ. . . . . . Nếu như, nếu như sau khi bóc vải trắng mặt ta vẫn là . . . . . . Khuôn mặt xấu xí, vậy. . . . . ."
Hắn dịu dàng cười, "Vậy thì thế nào?"
Nàng khẽ cắn môi, "Ngươi có phải sẽ ghét bỏ ta hay không? Có cảm thấy ta rất xấu xí không ?"
"Nàng đã từng ghét bỏ ta sao?" Phong Ngân hỏi ngược lại nàng.
"Ghét bỏ ngươi? Ta tại sao lại ghét bỏ ngươi?" Ngưng nhi cau mày.
"Chân của ta a." Hắn chỉ chỉ chân phải của mình, "Nàng không ngại ta là một người thọt sao?"
"Không cho ngươi nói như vậy!" Nàng xiết chặt lông mày, mãnh liệt lắc đầu, "Ngươi rất tốt, ta không thích nghe ngươi nói như vậy, ai dám ghét bỏ ngươi, ta liền giết hắn!" Lời nói hung ác như thế, nàng cũng bật thốt lên.
Hắn liền giật mình, mặc dù bị tình cảm chân thành của nàng làm cảm động, nhưng ánh mắt vừa rồi khi nàng nói đến giết người, làm cho hắn giật mình kinh hãi.
Nàng hiển nhiên cũng bị chính mình hù dọa, đánh vào khuôn mặt của mình, "Ta. . . . . . Mới vừa rồi nói cái gì vậy?" Nàng điềm đạm đáng yêu nhìn hắn, có chút không biết làm sao.
Hắn nhẹ bật cười, "Không có gì, nàng vừa rồi chỉ nói giỡn, phải hay không?" Hắn kéo tay của nàng, "Ta chỉ nói với nàng, giống như nàng cũng không ngại dung mạo của ta, cho dù khuôn mặt sau lớp vải trắng không thể khôi phục lại như ban đầu, ta cũng sẽ không ghét bỏ nàng đâu; cho nên, nàng phải có lòng tin với mình, được không?" Thanh âm dịu dàng của hắn làm giảm bớt sự lo lắng trong lòng nàng.
Nàng si ngốc nhìn hắn, ngoan ngoãn gật gật đầu.
Hắn cười cười, bắt đầu tháo băng .
Vải trắng một tầng lại một tầng được rút đi, Ngưng nhi cảm thấy trên gương mặt có chút lạnh do gió thổi qua, cảm nhận từng lớp từng lớp đang được bóc ra; nàng biết, vải trắng này sẽ phải cởi bỏ hoàn toàn rồi, nàng chợt nhắm nghiền hai mắt.
Phong Ngân cẩn thận vén lên lớp vải cuối cùng, Vảy sẹo theo lớp vải tróc ra, hắn dùng nước lau nhè nhẹ khuôn mặt của nàng, trước mắt hắn hiện ra một khuôn mặt thanh thuần, tươi đẹp như băng, làm cho hắn phải nín thở.
Hắn luôn nghĩ nàng là cô gái xinh đẹp, nhưng lại không ngờ nàng lại vô cùng mỹ lệ, thanh thuần cùng diêm dúa kết hợp với nhau, đúng là rất có sức quyến rũ!
Hắn khẽ thở dài, có chút hiểu ra, vì sao người nọ lại khắc trên khuôn mặt của nàng nhiều nhát kiếm như vậy rồi.
Đây là một khuôn mặt làm nam nhân điên cuồng, nữ nhân ghen tị.
"Ngưng nhi." Hắn nhẹ nhàng kêu tên nàng, đem gương đồng thả vào trong tay nàng.
Nàng khép chặt hai mắt, bị động nhận lấy, thanh âm dịu dàng truyền đến bên tai nàng.
"Nàng mở mắt ra đi, ta bảo đảm, nàng sẽ không bị mình hù dọa đâu."
Lời này như xoa dịu nỗi lòng rối bời của nàng, từ từ mở mắt ra, nhìn mình trong gương; sau đó, nàng không dám tin vuốt ve khuôn mặt của mình, thì thầm nói: "Đây chính là bộ dạng của ta. . . . . ." Nàng không khỏi ngẩng đầu nhìn về phía Phong Ngân.
Hắn khẽ mỉm cười, "Đây chính là bộ dạng của nàng." Nàng rất đẹp! Phong Ngân ở đáy lòng thầm nói thêm một câu.
Mùa xuân trăm hoa đua nở, là mùa tràn đầy hy vọng. Trong sơn cốc một mảnh xanh biếc, sức sống dồi dào; tiếng chim hót, cùng tiếng cười thanh thúy của một thiếu nữ.
"Ngân, Ngân!" Cô gái lớn tiếng nói, "Ngươi mau nhìn kìa! Thật là đẹp a!" Nàng nhẹ nhàng chạy, gió nhẹ thổi lất phất, tay áo bồng bềnh, tóc dài đen nhánh bay lên, giống như tinh linh đang nhảy múa.
Phong Ngân mỉm cười nhìn thiếu nữ động lòng người trước mắt, "Ngưng nhi, chạy chậm một chút được không?" Hắn bất đắc dĩ cười một tiếng, không ngờ mình mang Ngưng nhi đi dạo làm nàng sung sướng như vậy, nhưng. . . . . . Bước đi của nàng cũng quá nhanh đi!
Nàng lập tức quay sang đây, chạy về bên người hắn, tự nhiên bắt lấy cánh tay của hắn, "Thật xin lỗi a, ta là quá hưng phấn, ngươi có mệt hay không?" Nàng nghịch ngợm le lưỡi một cái, theo bước chân của hắn thả chậm xuống.
Không biết vì sao a, nhìn đến bộ dáng hắn đi bộ, lòng của nàng giống như bị ai đó đâm vào, có chút đau đớn.
"Không mệt, chúng ta mới đi không lâu." Hắn cười nhạt, không chút nào để ý.