Nông Môn Khoa Cử Chi Kiếm Tiền, Khảo Thí, Dưỡng Gia

Chương 3: Chương 3





Những đoạn ký ức xuất hiện quá nhiều, Lâm Trạch phí nhiều tinh lực mới dung nạp được vào đầu.

Hắn suy đoán không sai, hắn thật sự xuyên qua, hắn chỉ ngủ thôi mà cũng xuyên đến đây.

Thế giới này gọi là Đại Tắc, một triều đại không có thật trong lịch sử.

Trừ bỏ thêm giới tính gọi là ca nhi, triều đại này giống như những triều đại khác.

Nhắc đến ca nhi, Lâm Trạch thật sự khiếp sợ, cấu tạo thân thể giống như nam nhân, nhưng có thể sinh con!
Mà tối qua, hắn đã ăn con người ta vào bụng, nghe nói hắn thú cậu về làm phu lang, nói cách khác chính là lão bà của hắn......!
Nguyên thân cũng tên là Lâm Trạch, đại nhi tử Lâm gia, năm nay 22 tuổi, người thôn Hà Bá, huyện Thanh Sơn.

Lâm gia rất nổi danh ở làng trên xóm dưới, chỉ là nhà nông nhỏ vậy mà có thể chu cấp cho hai nhi tử đọc sách.

Việc đọc sách ở cổ đại tốn rất nhiều tiền, không biết ăn mặc cần kiệm như thế nào?
Mọi người lúc trẻ đều không xem trọng, phần mộ tổ tiên Lâm gia chôn tốt, một nhà có hai tú tài, này không phải tổ tiên phù hộ sao.

Đáng tiếc, ngày vui quá ngắn, đại nhi tử Lâm gia, chính là nguyên thân bỗng nhiên trở thành ma ốm.

Mỗi lần đi thi hương, vào trường thi không tới nửa ngày liền bị nâng ra ngoài.

Nhiều đại phu khám không ra, nếu bệnh không hết thì con đường công danh của nguyên thân dừng tại chức tú tài.

Hơn nữa, khi ở tư thục đọc sách, nguyên thân say rượu đi nhầm vào phòng khuê nữ của phu tử, thiếu chút nữa làm hỏng danh tiết của người ta, phu tử phẫn nộ đuổi ra khỏi tư thục, mất hết mặt mũi.

Gặp nhiều chuyện đả kích, người trong thôn xem thường, người nhà ghét bỏ, tính tình nguyên thân trở nên âm trầm mẫn cảm.

Ngoại trừ đọc sách thì hắn không biết làm gì khác, vì thế tự học ở nhà, nhẫn nhục chịu đưng, tiếp tục cho lần sau.


Nguyên thân đi thi cũng không được, lăn lộn như thế nào cũng vô dụng, chỉ lãng phí bạc.

Lâm gia vốn không giàu có, vì thế cả nhà đem hy vọng trọng đại xuống đứa con thứ hai.

Nương của nguyên thân, Trần Thục Cúc luôn thiên vị lão nhị, người đàn bà đanh đá một phen làm ầm ĩ, nguyên thân suốt ngày bị xem thường, cô nương mà mình thích bị nương của hắn hoán đổi, trở thành tức phụ của đệ đệ, khiến hắn phải cưới ca nhi Chương gia.

Việc này làm nguyên thân điên tiết lên.

Hai nhà Lâm gia và Chương gia cũng đồng ý việc hoán đổi này, lệnh của cha mẹ, không thể không nghe, cũng không thể đi báo quan, nguyên thân bị bức cưới Chương Tụ, ca nhi nhà Chương gia.

Vì trong lòng có oán khí, nên nguyên thân rất chán ghét Chương Tụ.

Thành thân không chịu viên phòng thì cũng không nói, đem những điều bực tức xả xuống người Chương Tụ, nhẹ thì nhục mạ, nặng thì đánh tàn nhẫn.

Nương của hắn bắt Chương Tụ làm việc nặng nhọc, hắn vẫn thờ ơ lạnh nhạt, coi cậu không bằng người ở.

Ở nhà mẹ đẻ, Chương Tụ cũng không được sủng, một mình sống ở nhà chồng, không có ai chống lưng sao dám phản kháng lại?
Ở cổ đại, trượng phu giáo huấn thê tử là danh chính ngôn thuận, người trong thôn cùng lắm là khuyên vài câu, Chương gia không giúp, mẹ ruột là nữ nhân ốm yếu, thiếu niên này chỉ có thể bị khi dễ thôi.

Lão nhị cùng cô nương Chương gia sắp thành thân, nguyên thân vì muốn lấy lòng ả, chuẩn bị bán Chương Tụ đổi lấy lộ phí.

Nguyên thân đúng là tên ngu xuẩn, nếu cô nương đó muốn cùng hắn thành thân, sao lúc hoán đổi không chịu phản kháng?
Từ khi nguyên thân thành ma ốm, khoa khảo vô vọng, cô nương Chương gia bắt đầu xa lánh hắn, tuy có gặp mặt với hắn, bởi vì luyến tiếc bạc và trang sức của nguyên thân đưa cho ả.

Nguyên thân cho rằng là chân ái, là tình chàng ý thiếp, nhưng trong mắt của người nhà chỉ là chê cười, trách hắn ngu xuẩn mà thôi.

Buồn cười ở chổ, tên ngu ngốc này còn cao hứng vô cùngl.


Đêm qua, nguyên thân và hai tên lái buôn thương lượng giá với nhau, sau đó uống say trở về nhà, đi nửa đường bất cẩn té xuống đất đập đầu mà chết.

Đến lúc tỉnh lại,hắn đã xuyên đến đây.

Bởi vì tác dụng cồn, làm đầu óc hắn choáng váng, cho rằng mình đang nằm mơ, sau đó mơ mơ màng màng kéo Chương Tụ lên giường, lăn lộn điên cuồng cả đêm......!
Đem ký ức trong đầu dung nhập xong, Lâm Trạch đặc biệt muốn đánh tên nguyên chủ cặn bả kia.

Nhân sinh của bản thân không tốt liền trút giận lên người khác.

Mặc dù hắn không thích Chương Tụ, cũng đã thành thân với người ta, cậu cũng cung kính hầu hạ hắn, không thích thì hòa li, sao còn tàn nhẫn đánh người, nhẫn tâm bán cậu vào kỹ viện!
Nếu hắn không trùng hợp xuyên tới, cho dù Lâm Trạch chết, với tính tình của nương nguyên chủ, khẳng định kết cục của Chương Tụ không tốt.

Lâm Trạch xoa xoa huyệt thái Dương, xuyên thành nam nhân chuyên bạo lực gia đình, nếu như ba mẹ hắn biết, không biết họ có cảm tưởng như thế nào?
Sợ là không có cơ hội, nếu biết tin hắn chết, không biết trong nhà sẽ như thế nào? Cũng may em trai em gái đều trưởng thành rồi, có họ trấn an chiếu cố, ba mẹ hẳn sẽ quên mau nỗi thương tâm này.

Cố gắng xây dựng tâm lý, Lâm Trạch bắt đầu thích ứng với hiện thực.

Vừa mở mắt ra liền quay đầu lại, nam hài còn chưa xử lý xong, sắc mặt trắng bệch lau mình.

Phương diện thừa hoan của ca nhi không thể so với cô nương, lần đầu vốn là khó chịu.

Tối qua, do ảnh hưởng của cồn, Lâm Trạch không cố kỵ nặng nhẹ, lăn lộn hơn nửa đêm, hiện tại cả người Chương Tụ đau nhức, đặc biệt là địa phương kia.

Lúc Lâm Trạch quay đầu lại, Chương Tụ đang tẩy rửa, lỗ hậu mở rộng về phía đối diện, hình ảnh kia làm Lâm Trạch suýt chút máu chảy mũi!
"......"

Chương Tụ cũng hoảng sợ, so với việc thẹn thùng, cậu sợ hãi Lâm Trạch nhiều hơn.

Cơ hồ phản xạ có điều kiện, đem khăn ném xuống đất, sau đó chui vào góc, ôm tay chân mình, lộ ra ánh mắt sợ hãi, thân hình không nhịn được run rẩy.

Cậu sợ Lâm Trạch đánh mình, tuy là tú tài nhìn không có sức lực, dù sao cũng là nam nhân.

Lúc Lâm Trạch đánh cậu, đôi lúc Lâm Tam Quý khuyên hai câu giúp cậu, Lâm Trạch không thể ngỗ nghịch với cha hắn.

Chờ đến buổi tối, đóng cửa phòng lại là lúc không có ai cản trở, tâm tình hắn không tốt thì cậu phải chịu tai ương.

Không phải Chương Tụ không nghĩ tới chạy trốn, nhưng cậu không có tiền, không đến lúc bất đắc dĩ cậu sẽ không chọn con đường này.

Nước mắt rơi xuống, cậu che miệng lại, không cho mình phát ra âm thanh, việc đó không đổi được sự thương hại, còn bị chửi đánh nhiều thêm......!
Bộ dáng nam hài ẩn nhẫn cùng sợ hãi làm Lâm Trạch xúc động, nước mắt lăn xuống làm cho hắn thêm đau xót.

Dựa vào ký ức, Tụ ca nhi vừa tròn mười tám.

Đổi thành hiện đại, là tuổi thanh xuân tươi đẹp nhất, nghe nhạc rock and roll cả ngày, chơi bóng rổ cùng bạn bè.

Kết quả tới nơi này thì thành thân sớm, làm việc nặng nhọc, bị đánh chửi cả ngày.

Xung quanh đối phương toàn là dấu vết ái muội, thân hình gầy yếu cùng với vết thương cũ lớn bé, Lâm Trạch đau lòng, đồng thời khinh thường chính mình, đúng là độc thân đã lâu, lúc này còn sinh dục niệm với cậu!
"Tối qua, ta không phải cố ý......"
Lâm Trạch đi qua, đem người ôm đến giường, sau đó chuẩn bị giải thích với cậu.

Việc làm của nguyên thân trước kia nghĩ nhiều cũng vô dụng, hiện tại đổi thành hắn, tối qua hắn còn đem người ta......!Mặc kệ nói như thế nào, hắn sẽ chịu trách nhiệm.

Hiện tại không thể nói là tình yêu, lúc ở chung có thể bồi dưỡng tình cảm, bề ngoài nam hài rất hợp thẩm mỹ của hắn, cùng đối phương kết giao, hắn cũng không bài xích.

Về sau, có thể đến bên nhau là việc đáng mừng, không thành thì hòa li, hắn sẽ đưa phí chia tay cho cậu để dàn xếp sinh hoạt, hảo tụ hảo tán*.

Hảo tụ hảo tán*: Dễ đến với nhau thì dễ chia tay
Nam hài đối với nguyên thân còn lưu lại bóng ma sợ hãi.


Nghe hắn nói, Chương Tụ run rẩy nhiều hơn, không phối hợp lời hắn giải thích của hắn, đem sai lầm đẩy đến lên bản thân.

"Ta biết, tối qua huynh uống say, do ta không đẩy huynh ra, ta sẽ nói với người trong thôn nhân lúc huynh say rượu liền câu dẫn huynh, không để Chương Ngân Châu hiểu lầm huynh, do ta không biết xấu hổ......"
Chương Tụ cúi đầu, nhanh chóng nhận sai.

Cậu không nghĩ như vậy, nếu không nói như thế, Lâm Trạch nhất định không bỏ qua cậu, ở trong lòng Lâm Trạch, hắn toàn tâm toàn ý chờ Chương Ngân Châu.

Nếu như cưới cậu, Chương Ngân Châu trở thành vị hôn thê của Lâm Kiến Văn.

Lời này nghe không tốt lắm, nhưng theo ký ức của nguyên chủ, Lâm Trạch có thể lý giải phản ứng của Chương Tụ.

Lúc Chương Tụ gả tới, trong lòng nguyên thân oán hận liền cảnh cáo Chương Tụ, nói cái gì mà Chương Tụ thành thật làm việc, không được tự xưng là phu lang của hắn, phòng này là của Chương Ngân Châu và hắn, nếu Chương Tụ dám lên giường ngủ với hắn, dám nói mình là phu lang của hắn liền đánh chết cậu......
Tóm lại, mỗi lần đánh chửi Chương Tụ, hắn đều niệm một lần, nếu Chương Tụ dám phản bác, chờ bị đánh thêm đi.

Thật sự Lâm Trạch không biết nói cái gì.

Chương Tụ xui xẻo bao nhiêu mới có thể gả đến Lâm gia! Không sợ gả cho hán tử nghèo nào đó, so với lâm gia thì tốt hơn.

Người như Chương Tụ vừa nghe lời lại cần mẫn, là tức phụ được nông gia thích nhất.

"Những lời nói trước kia của ta, em xem như đánh rắm đi, quên hết đi, chúng ta về sau cùng nhau chung sống."
Lâm Trạch có chút bực mình.

Sao hắn có thể xuyên thành tên ngu xuẩn như vậy, dựa vào tiền án của nguyên thân, nam hài còn thích hắn sao?
Đặt mình vào hoàn cảnh của cậu, hắn phỏng chừng nửa đêm cầm đao đem tướng công chém chết cho hả giận!
"......"
Chương Tụ nhìn hắn chằm chằm, không dám nói lời nói, cậu không run nữa, xem biểu tình của cậu rõ ràng không tin lời hắn nói là thật.

Tác giả có lời muốn nói:
Tiểu công: Phu lang xem ta là ác bá, làm sao bây giờ?.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.