Mặc dù trong tay còn rất là nhiều việc, nhưng cứ từ từ làm rồi cũng xong hết.
Chương Tụ là một người rất tinh tế, rất nhiều việc lặt vặt căn bản không cần Lâm Trạch lo liệu, bản thân cậu xử lý rất tốt.
Làm Lâm Trạch không thể không khoe khoang phu lang nhà mình vừa đẹp vừa giỏi giang.
Người nhà nông làm việc là lợi hại nhất, quy trình làm đường từ cây củ cải đường cũng không khó, chủ yếu chính là nắm giữ độ lửa để nấu và lực ép nước đường.
Lâm Trạch đã dạy Hà Hướng Phong hai lần và hắn cùng Chương Liễu Mi nghiên cứu rất cẩn thận.
Cho nên, phức tạp nhất chính là kế hoạch mở tư thục.
Tuy nhiên, chuyện đó cũng không khó, Lâm Trạch đã rập khuôn toàn bộ chế độ tư thục theo thời hiện đại, chỉ là cải tiến một chút để phù hợp với thời đại này.
Rốt cuộc mấy ngàn năm qua, các hệ thống giáo dục đã được hoàn thiện, không cần phải sáng tạo lại.
Lâm Trạch chủ yếu là làm phương án dạy học, tư thục của hắn vốn dĩ là biến tướng luyện thi đồng sinh cấp tốc, cho nên việc dạy học có sự khác biệt lớn với các tư thục khác, hắn cần phải sử dụng những ưu điểm của phương pháp giáo dục mà hắn biết để xây dựng một chương trình dạy học phù hợp.
Ngoài hình huống của tư thục, hắn cần phải đi xem bố trí căn nhà của Lý Quảng Tài để đưa ra kế hoạch phù hợp.
Vì vậy trước khi mở tiệc rượu, sẵn dịp đi mua đồ vật, Lâm Trạch dẫn theo Chương Tụ đi tham quan nhà cửa, làm tốt kế hoạch đã chuẩn bị, chủ yếu là tư thục ở cổ đại khác với trường tư thục ở hiện đại rất nhiều.
Thời gian Lâm Trạch chọn không có gì khác, chính là ngày Lâm Kiến Văn và Chương Ngân Châu thành thân.
Một là vì tránh tị hiềm, đỡ cho Chương Ngân Châu đi ngang qua nhà hắn rồi thấy hắn, rồi bị thôn dân nghị luận khiến cho Lâm gia khó coi.
Dựa theo quy củ trong thôn, cô nương thành thân phải đi vòng quanh trong thôn ba vòng.
Hai là muốn được yên tĩnh, hôn lễ ở cổ đại thường hay thổi kèn, thôn Hà Bá có chuyện vui như vậy, Lâm gia bên làm hỉ sự vô cùng náo nhiệt, không bằng hắn ra ngoài đi dạo còn tốt hơn.
Dựa theo quan hệ hiện tại giữa hắn và mẹ con Lâm Kiến Văn, hôn lễ này hắn không đi mọi người cũng không nói cái gì được.
Cho nên vào buổi sáng hôm nay, mặt trời chưa ló dạng thì hai phu phu Lâm Trạch đã cưỡi xe bò đi ra ngoài.
Chờ đến khi đội ngũ đưa Chương Ngân Châu đi vòng quanh thôn đến cửa nhà Lâm Trạch, Dương Quế Phương vốn dĩ đang tính toán kiếm Lâm Trạch, lại phát hiện nhà Lâm Trạch đóng chặt cửa, nhìn dáng vẻ là không có ai ở nhà, trong lòng liền nghẹn khuất.
Có thể có ý tưởng gì, đến tận bây giờ Dương Quế Phương vẫn cho là trong lòng Lâm Trạch vẫn còn con gái mụ, chỉ là không được quan tâm nên mới từ bỏ.
Kết quả làm trong lòng mụ cứ nhớ thương chuyện này, cả nửa ngày trời vẫn không bỏ qua Lâm Trạch, chuyện này thật là quá đả kích người!
Ở bên kia, khi tới trấn trên rồi tâm tình Lâm Trạch rất tốt nắm tay Chương Tụ đi dạo phố.
Trong khoảng thời gian này có rất nhiều việc cần phải xử lí, hai phu phu bọn họ đều vội đến xoay tròn, thời điểm nhàn nhã rất khó có được.
Các đồ vật ở trong bữa tiệc rượu Chương Tụ đều chuẩn bị rất tốt, hiện tại chỉ muốn Lâm Trạch mặc hỉ phục ngay lập tức.
Cái này cậu đã nói sớm với Lý Quảng Tài, đã đặt một bộ ở tiệm vải Lý gia, hôm nay đã tới trấn trên nên tạm thời không vội vàng.
Lâm Trạch trước tiên dẫn Chương Tụ đi ăn một bữa sáng ngon lành, hoành thánh nhỏ, sủi cảo, cộng thêm mỗi người một chén sữa đậu nành, ăn đến bụng tròn vo.
Sau đó chạy tới mua chút hạt dẻ xào đường, cùng nhau đi trà lâu nghe kể chuyện và xem diễn.
Không có cách khác, giải trí ở cổ đại quá ít, ngoài trừ ngày hội chợ sẽ có nhiều xiếc ảo thuật mới lạ.
Hoạt động giải trí ngày thường ở trấn trên cũng chỉ là đi trà lâu nghe kể chuyện và xem diễn, nếu không thì đi dạo phố mua đồ vật.
Lâm Trạch đối với hí kịch không cảm thấy hứng thú chút nào, làm một người hiện đại không thiếu nhất chính là kiến thức.
Hơn nữa bởi vì không có tự do ngôn luận, chuyện kể ở trà lâu cơ bản là giống nhau, không phải về thần thoại Nữ Oa thì là truyện về quỷ quái, hoặc là anh hùng hào kiệt, thêm các câu chuyện tình yêu với thư sinh giống như Liêu Trai chí dị, một chút mới mẻ đều không có.
Hí kịch không sai biệt lắm cũng chính là những chuyện xưa kinh điển, bởi vì triều đại khác nên các chi tiết xuất hiện cũng khác đi một chút.
Trong xương cốt Lâm Trạch tu vi văn nhân không đủ, bởi vậy đối với hát tuồng ê ê a a ở cổ đại thưởng thức không được, nhưng mà vẫn có người trẻ ở hiện đại cũng thích thể loại này.
Nhưng đối với Chương Tụ là người cổ đại chính gốc mà nói rất là thú vị, nếu phu lang thích, Lâm Trạch đương nhiên yêu ai yêu cả đường đi, phối hợp coi cả một buổi.
Tất nhiên, trong lòng Lâm Trạch đang cân nhắc sau này có cơ hội sẽ đem thứ thú vị ở hiện đại ra, không uổng công bản thân xuyên về đây.
Bằng không cách giải trí cả đời này chính là nghe kể chuyện và xem hí kịch, làm một người hiện đại, hắn thật sự chịu không nổi.
"Chờ về nhà khi tối đến, ta sẽ cho em nghe chuyện xưa ở quê hương ta, Tôn Ngộ Không được sinh ra từ cục đá, đại náo thiên cung ba lần đánh bại Bạch Cốt Tinh, bảo đảm đủ nhiệt huyết kích động."
Từ trà lâu đi ra, nhìn thấy Chương Tụ còn chưa đã thèm khi nghe kể chuyện ở trà lâu, Lâm Trạch chủ động lấy ưu thế là người xuyên việt tranh công trước mặt với phu lang của mình.
Đương nhiên, hắn tuyệt đối sẽ không thừa nhận là hắn đố kỵ tiên sinh kể chuyện kia tuấn tú, lo lắng người ta câu dẫn phu lang của hắn!
Nhưng mà Chương Tụ không thích chuyện đánh giết kích động như Tôn Ngộ Không, loại ca nhi có tâm tư tỉ mỉ như Chương Tụ, tự nhiên là thích các câu chuyện tình yêu cảm động và ngọt ngào.
"Tướng công, có chuyện xưa về mẫu đơn tiên tử và chàng thư sinh không? Vừa rồi Hoàng tiên sinh kể rất là dễ nghe, ta còn muốn nghe cái này nữa."
Không biết nam nhân nhà mình trong lòng đang suy nghĩ cái gì, nhưng Chương Tụ rất xui xẻo tự tìm con đường chết, ở trước mặt hắn khích lệ nam nhân khác, mặc dù nguyên nhân là người khác kể chuyện xưa rất hay.
Nhưng Lâm Trạch vẫn u oán ghen tuông quá độ, hai tay nắm chặt lại, một mùi giấm chua nồng nặc phát ra
"Em đúng là không có lương tâm ở trước mặt ta khen nam nhân khác, không biết tướng công em nhỏ nhen sao? Buổi tối trở về liền thu thập em, còn không phải là chuyện xưa sao, mẫu đơn tiên tử và tiểu thư sinh yếu đuối, tiểu bạch kiểm có cái gì tốt, tướng công sẽ cho em biết thế nào tổng tài bá đạo yêu ta......"
"Tướng công, tổng tài bá đạo là cái gì?"
"Đại khái chính là cao phú soái, chính là công tử có tiền có thế......!Không hiểu cũng không sao, ta sẽ đổi thành công tử bá đạo yêu ta, không không không, hẳn là tướng công bá đạo yêu ta càng phù hợp với nơi này hơn, nơi này không thích hợp với yêu đương trước kết hôn, đúng, đổi thành tướng công bá đạo!"
Lâm Trạch càng nghĩ càng thấy hợp lý.
Nhất định phải kể cho phu lang nghe về chuyện này, tướng công bá đạo gì đó còn không phải nói về hắn sao, khẳng định A Tụ nghe xong càng thích hắn hơn.
Khuôn mặt của Chương Tụ đỏ bừng như chảy máu, cậu quả thực khó có thể tưởng tượng đến lúc đó Lâm Trạch sẽ kể chuyện thẹn thùng gì ra.
Tướng công bá đạo yêu ta là cái quỷ gì? May mắn là chuyện xưa này chỉ có mình cậu nghe......!
"Tướng công, thời gian không còn sớm, chúng ta mau đi đến tiệm vải lấy hỉ phục, sau đó đi xem căn nhà đi."
Cậu thật sự chịu không nổi ở phương diện tình cảm không thẹn thùng của Lâm Trạch, Chương Tụ kịp thời nói sang chuyện khác.
Nghe kể chuyện cả một buổi sáng, buổi chiều nên đi làm chính sự.
Tiệm vải tơ lụa của Lý gia cách trà lâu không xa, đi đường vài phút là đến nơi, nhưng xét thấy hiện tại là giữa trưa, Lý Quảng Tài chắc chắc sẽ mời bọn họ đi tửu lầu ăn cơm, bởi vì hắn là tiên sinh tương lai của con trai ông ta, Lý Quảng Tài theo bản năng sẽ lấy lòng.
Nhưng mà Lâm Trạch không muốn chiếm tiện nghi này, nhà mình lại không phải nghèo đến nỗi cơm cũng không có mà ăn, làm thế nào cũng phải lấy tình cảm thầy trò này.
Thu học phí cao là một chuyện, nhưng hưởng thụ sự lấy lòng của phụ huynh là một chuyện khác.
Bởi vì ba mẹ hắn đều là giảng viên đại học, cho dù Lâm Trạch không nghĩ nghề giáo viên là nghề nghiệp hắn cần đạt được, nhưng xưng hô thầy giáo ở trong lòng hắn là một từ thiêng liêng và tôn kính, không thể chấp nhận nửa điểm bị làm bẩn.
Khi thời gian đã qua vào buổi chiều, vừa lúc Lý Quảng Tài ở tiệm vải.
Nhìn thấy hai người Lâm Trạch đã đến, không nói hai lời liền sai tiểu nhị lấy hỉ phục của bọn họ ra tới, nhân tiện còn chuẩn bị miễn phí.
Lâm Trạch không đồng ý, những lời trước đó chỉ là nói chuyện mà thôi, sao có thể da mặt dày tùy tiện nhận chỗ tốt của người ta.
Cuối cùng khuyên can mãi vẫn là lấy tiền trả, nhưng mà Lý Quảng Tài vẫn giảm giá và tính giá vốn, không thể không nói Lý Quảng Tài xác thật rất biết cách làm người, mặc dù ông ta không có tài năng kinh thương lợi hại, nhưng vẫn biết cách khôn ngoan mà làm ăn lên.
Chuyện xem nhà cũng đã nói qua, sau khi lấy hỉ phục xong Lý Quảng Tài liền đem tiệm vải giao cho tiểu nhị trông coi, dẫn hai người Lâm Trạch đi xem căn nhà.
Căn nhà nằm ở con sông Liễu Hà nổi tiếng ở trấn Nam Dương, mặt tiền hướng ra sông lớn và lưng đưa về phía núi, phong thuỷ không tồi, hoàn cảnh cũng rất yên tĩnh, rất thích hợp làm tư thục.
Diện tích toàn bộ căn nhà cũng không nhỏ, có hai khu nhà và hai cái sân, phía đông và phía tây có tám gian phòng, thừa sức cải biến thành tư thục cho mấy chục học trò học.
Trước mắt Lâm Trạch chỉ tính toán thu nhận 12 người học trò, có rất nhiều việc có thể làm ở những nơi đang bỏ trống trong căn nhà này.
Lâm Trạch đi dạo một vòng, trong lòng liền có tính toán và bố trí, hắn rất thích căn nhà này
"Căn nhà này là của gia đình thư hương tới mấy thế hệ, phong thuỷ và hoàn cảnh rất tốt.
Trong nhà có chuyện nên đã vội bán, ta thấy bán cho gia đình bình thường thì đáng tiếc, ta liền ra tay mua, nghĩ nơi này sẽ cho Thăng Nhi dính chút khí thư hương, kết quả tiểu tử thúi kia bởi vì bị tú tài giáo huấn quá, chết sống không chịu ở, vẫn luôn không......"
Lý Quảng Tài tinh tế đem lai lịch của căn nhà và diện tích kể chi tiết ra.
Nếu Lâm Trạch không cần hắn cho, nhất định phải đưa bạc, như vậy chính là quan hệ mua bán, giao dịch của căn nhà này phải nói rõ ràng.
Nhắc tới đứa con của Lý Quảng Tài này, Lâm Trạch không nhịn cười được.
Thằng nhóc Lý Thăng kia cũng rất là xui xẻo, mỗi lần mời tiên sinh cũng chưa gặp được người tốt, từ nhỏ đến lớn đều bị tiên sinh mắng là ngu xuẩn, không sinh ra tự ti đã là không tồi, hận người đọc sách cũng là chuyện bình thường.
"Căn nhà này không tồi, không biết ông chủ Lý tính bán bao nhiêu tiền?"
Hiểu biết rõ ràng, Lâm Trạch đối với căn nhà này rất vừa lòng.
Con trai của mình còn phải dưới trướng Lâm trạch để kiếm ăn, Lý Quảng Tài tất nhiên là không dám hố người, rất thành thật
"Căn nhà này vào tay ta là 800 lượng bạc, nhưng mà bỏ trống cũng lâu rồi, nội thất bên trong cũng cũ, lang quan lại dùng nơi này mở tư thục, ta chỉ lấy tiền vốn thôi, 700 lượng bạc như thế nào?"
Một căn nhà hai khu bình thường và có nội thất ở trấn trên đại khái là 500 lượng bạc, nhưng căn nhà cho dù có sửa chữa hay tranh trí nội thất đều rất tốt, quan trọng nhất vẫn là phong thuỷ tốt, cho nên cái giá của Lý Quảng Tài mua vào cũng không tính là bị hố.
Hiện tại giảm giá 100 lượng bán cho Lâm Trạch, bản thân cũng không bị lỗ và cũng không có hố người khác, giá cả rất ổn.
Lâm Trạch vừa lòng "Được, lấy cái giá này đi, nhưng mà hiện tại trong tay ta không có nhiều bạc như vậy, còn làm phiền ông chủ Lý lão cho chút thời gian, ngày sau sẽ trả cả vốn lẫn lời."
"Không ngại, lang quan mở tư thục chính là phúc của bá tánh ở trấn Nam Dương, ta cũng coi như làm việc thiện, lang quan khi nào trả đều không muộn, con trai nhà ta sau này phải làm phiền lang quan."
Vốn dĩ là tính toán đưa, nhưng hiện tại Lâm Trạch mang nợ, Lý Quảng Tài không sao cả, chỉ cần Lâm Trạch dạy dỗ con trai hắn thật tốt là được.
"Dạy mà không nghiêm khắc chính là người thầy lười biếng, đây là lẽ đương nhiên."
Lâm Trạch mỉm cười gật đầu, nhận thức lần nữa chức nghiệp tiên sinh rất cao quý.
.