Nông Môn Y Hương: Hoàng Thúc Thỉnh Tự Trọng

Chương 56: Một Mặt Đầy Máu



"Nhà ta ở thôn Bạch Vu nhiều năm, làm gì có loại thân thích nào như vậy, Thạch Đầu ca ở sát vách nhà ta, cũng chưa từng nhìn thấy người này đến cửa."

"Năm ngoái ông ta mới tìm được mẫu thân cô, xem như là gặp vận may, có vài người, ông trời cũng chẳng muốn cho về chầu."

Một con ma bài bạc ăn dầm nằm dề ở sòng bạc, mười lần đánh cược hết chín mần thua, trong lúc vô tình phát hiện ra tỷ tỷ đã trốn tránh mình suốt mười năm qua, lại còn sinh sống gần mình như vậy, Từ Khởi vui đến phát rồ.

Chuyện này giống như tìm được thần tài, Từ Khởi mặt dày mày dạn khuấy động được không ít tiền từ trong tay Từ thị, một phần trong số đó đều "nướng" vào sòng bạc.

Sòng bạc kia ở phía sau Đông gia, Minh ca cũng có một phần, vốn dĩ khi mở sòng bài, từng vị khách tiến vào đều phải nắm chắc lai lịch.

Là một con ma cờ bạc biết mình có ân chủ có thể trả nợ, Từ Khởi mượn tiền càng thêm dạn tay, dù gì thì càng về sau, Từ thị luôn có thể thay ông ta bổ khuyết vào chỗ thiếu hụt.

Mãi đến năm ngoái, sau khi đã cho ông ta mượn mười lượng bạc, Từ thị trở mặt, nói số tiền này là bà phải vay mượn bên ngoài để bổ sung vào, đây cũng là lần cuối cùng giúp ông ta trả tiền, sau này cũng không còn một xu nào nữa.

Không rõ là do thái độ lúc ấy của Từ thị quá kiên quyết, hay Từ Khởi cũng biết Bạch gia đã rỗng ruột, hoặc vận hạn của ông ta trong trận cá cược kia không tệ.

Hơn nửa năm, ông ta không hề đến mượn tiền.

Mãi đến ba ngày trước, cũng chính là thời điểm Bạch Đường đến Dư gia làm việc.

Từ Khởi lại lần nữa tìm đến cửa Bạch gia, trước tiên ông ta tìm một cục gạch bên ngoài, nhắm ngay trán đập một cái thật mạnh, lập tức đầu rơi máu chảy, bộ dạng vô cùng doạ người.

Ông ta bôi máu me lung tung lên người rồi len lén đến hậu viện Bạch gia, trèo lên bờ tường đợi Từ thị xuất hiện.

Từ thị gặp bộ dạng nửa sống nửa chết của ông ta thì bị doạ đến xém ngất, mau chóng hỏi thăm chuyện gì đã xảy ra?

Từ Khởi nước mắt nước mũi thi nhau chảy xuống, nói mình đáng thương vô cùng, nếu không có mười lăm lượng bạc trả nợ, ông ta sẽ bị người ta đánh chết tại chỗ, đột tử ở đồng ruộng bên cạnh.

Từ thị vừa sợ vừa tức, muốn cự tuyệt, không ngờ Từ Khởi ôm chặt lấy hai chân của bà, kêu gào nói chẳng lẽ bà ấy đã quên phụ mẫu trước khi chết có dặn dò, muốn bà ấy chiếu cố đến nam đinh duy nhất của Từ gia, tốt xấu gì cũng giữ cho Từ gia một chút hương khói.

Tuồng vui này diễn đến nhập tâm, Từ thị nghĩ tới lời phụ mẫu nói trước khi lâm chung, nhất thời mềm lòng, đáp ứng sẽ dàn xếp cho ông ta.

Từ Khởi lau đi máu me trên mặt, đáng thương hỏi bà bao giờ có thể quay lại lấy tiền, ông ta sợ mình không đợi được đến ngày đó, đối phương đã nói nếu không có tiền, vậy thì lấy mạng ra trả.

Từ thị kiềm nén quyết tâm, bảo ông ta hai ngày sau tới lấy tiền.

"Cho nên, bạc trong nhà của cô liền không cánh mà bay." Minh ca nói đến đây, liếc mắt nhìn Bạch Đường. "Mẫu thân cô vì trong lòng hổ thẹn, sợ ta thật sự mang đệ đệ của cô bán cho nha bà, cũng không thể nhìn mặt phụ thân cô, cho nên mới nhất thời nóng vội, uống thuốc chuột."

"Tại sao mẫu thân lại không nói rõ ràng với mọi người, có một tên hỗn đản như thế đang lừa gạt lấy tiền của bà chứ?"

Bạch Đường cuối cùng đã hiểu ra, tại sao từ năm ngoái, trong nhà lại trở nên khó khăn như vậy, người một nhà ăn bữa trước không có bữa sau, hoá ra là vì đút vào tên ác lang không đáy này.

Mẫu thân thật sự quá ngu ngốc, ngay tại thời điểm ban đầu, đáng lý phải thẳng thừng cự tuyệt.

Nghĩ lại cảnh tượng một năm vừa qua, mẫu thân không có được một bữa cơm no, Bạch Đường đều đau lòng muốn chết.

Mẫu thân nhất định vừa khổ sở, vừa thương tâm, lại còn phải giấu diếm mọi người.

"Bà ấy sao mà nói được?" Minh ca hỏi ngược lại.

Bạch Đường khẽ thở dài, đúng vậy, mẫu thân làm sao có thể mở miệng nói ra, phàm là trong nhà có chút gì thì đều không giữ lại được, bị Từ Khởi lấy đi.

Hắn cầm được càng nhiều, Từ thị càng khó mở miệng.

Chẳng những là sợ Bạch Đường biết, còn có Bạch Nham nữa, vốn dĩ vỏn vẻn mấy chuyện này đã đủ để hưu thê rồi.

Cho nên, dù có cắn nát răng, Từ thị vẫn chỉ có thể im lặng.

Có điều, trong lòng phụ thân hoàn toàn không có một chút nghi ngờ hay sao, bao nhiêu tiền trong nhà, con số lớn như vậy, nếu phụ thân ra mặt, Từ Khởi sẽ không phách lối như vậy.

Phụ thân sẽ không dung túng cho loại người như Từ Khởi!

"Cô nương suy nghĩ rõ ràng hết rồi?" Minh ca hỏi.

"Có rất nhiều thứ nghĩ mãi không rõ." Bạch Đường đè lên huyệt thái dương, đầu nàng đau như muốn vỡ ra.

Trong cái rủi có cái may là Từ thị tuy uống thuốc chuột nhưng tự tử bất thành, được nàng cấp cứu trở về.

"Trở về thì từ từ suy nghĩ." Minh ca tốt bụng nói. "Tới đây, nói chuyện chính sự với ta một chút."

Những chuyện này cuối cùng đều là việc nhà Bạch gia, quả thựu không nên hỏi han quá nhiều trước mặt người ngoài, những việc này người ngoài như hắn cũng đã biết quá nhiều rồi.

Bạch Đường có hơi phân tâm, bây giờ cô rất muốn quật ngã Minh ca một cái, lúc hắn ngẩng đầu hỏi tại sao lại giết hắn, nàng sẽ kiêu ngạo đáp lại: "Bởi vì ngươi đã biết quá nhiều!"

Cái chuyện cười này có hơi "cảm lạnh", song nếu không nghĩ vậy, Bạch Đường sẽ khó chịu không thôi.

Mẫu thân vừa phải gồng gánh cả nhà, lại còn không ngừng đưa tiền cho cữu cữu là một con ma cờ bạc, xém một chút đã tan cửa nát nhà.

Nàng không muốn nói nặng nhẹ nửa câu với mẫu thân, mẫu thân cũng đã tìm đến cái chết, có thể thấy được trong lòng bà ấy cũng không dễ chịu.

Thạch Oa, nàng phải đem Thạch Oa an toàn trở về.

"Đệ đệ của ta đâu?"

"Nói chuyện chính sự xong, ta sẽ để cô dẫn nó về, tiểu hài tử đó nhìn thì nhỏ con, mà răng lợi lại tốt lắm, còn cắn cho Vương Tứ có hai vết bầm trên tay kìa.

"Các người có đánh nó hay không!"

"Đừng khẩn trương, Vương Tứ làm gì mà so đo với tên oắt con đó."

Sự thật là, dù Minh ca không lên tiếng, Vương Tứ bị cắn đến chảy máu cũng chỉ có thể nhẫn nhịn.

"Chính sự là chuyện gì?" Bạch Đường lại ngồi xuống, hơi ngửa đầu, uống cạn một chén trà lớn.

"Lúc ở Dư gia, cô nương có kết giao với một vị đại nhân vật, đúng không?" Minh ca miệng thì nói chuyện, ánh mắt lại dừng lại bên người Thạch Vĩnh Ngôn.

Chiếu theo tin tức của hắn, vị đại nhân vật kia có chút để tâm đến Bạch cô nương, trong suốt ba ngày đấy, giữa hai người đã xảy ra chuyện gì, ai cũng khó mà nói được.

Nghe nói, người đều ăn mặc chỉnh tề, đưa vào trong phòng, đối phương cũng không định cự tuyệt, thuận thế lưu lại.

Không chừng lại là một cơ hội tốt, chim sẻ bay lên đầu cành thành phượng hoàng.

Bấy giờ, chim sẻ còn đang đậu trước mặt hắn, sao hắn có thể không tận dụng một chút chứ.

Về phần vị Thạch huynh đệ bên cạnh, xem ra cũng rất có hảo cảm với Bạch cô nương, nghe trò chuyện qua lại thì có vẻ là hàng xóm của nhau.

Nếu nói là thanh mai trúc mã cũng không quá phận, Bạch cô nương thật sự là có thủ đoạn, có năng lực.

Minh ca hơi nhếch môi, nụ cười kia lại có vẻ không có ý tốt.

Bạch Đường tinh mắt, lập tức phát giác ra: "Ta nói sẽ không làm chuyện xấu, ngươi có lời cứ nói, nói xong thì ta đi ngay, dù sao bạc đã trả đủ, ngươi cũng không thể không thả người."

"Ta cũng đâu nói chuyện xấu gì." Minh ca không ngờ nàng lại quan sát nhạy bén như vậy, trong đầu chỉ nghĩ sơ qua đã bị nàng nhìn thấu.

"Đại nhân vật gì, ta không quen."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.