Nông Môn Y Hương: Hoàng Thúc Thỉnh Tự Trọng

Chương 59: Không Biết Xấu Hổ



"Mẫu thân, vậy khoản tiền hồi đầu năm kia, người giải thích với phụ thân như thế nào?"

"Ta nói mình thêu hỏng, phải bồi thường tiền vải cho người ta."

Bạch Nham là người thật thà, Từ thị nói sao thì tin vậy, lúc bấy giờ nói bản thân mình đã làm hỏng đồ thêu, phải bồi thường cho người ta là chuyện đương nhiên.

Nhưng trong nhà không còn tiền, lần đó Bạch Nham đi lên trấn, mang về mười lượng bạc, thận trọng giao cho Từ thị, nói rằng tiền này là mượn lãi cao, chẳng qua chỉ mong cả nhà thái bình, còn tiền bạc thì chẳng mấy chốc có thể kiếm được.

Từ thị nhận bạc, vành mắt đỏ bừng, bà rất muốn thú nhận với Bạch Nham, vốn dĩ không phải đồ thêu gì cả, chỉ vì bà có một người huynh đệ không biết cố gắng, bà đang thay người ta trả nợ bài bạc.

Song Bạch Nham cứ tưởng bà đang lo lắng, ông thấy lo nhiều hơn là trách, liên tục an ủi thêm mấy câu, bà không cách nào mở mồm mở miệng nói được.

"Ta thẹn với phụ thân con, cũng thẹn với các con, nếu không vì dính dáng ta, số tiền kia tại sao càng ngày càng lớn, xém chút còn khiến A Duyệt, Thạch Oa phải bồi thường."

Từ thị nắm chặt ống tay áo Bạch Đường: "Nhưng mà ta sợ quá, ta sợ ông ấy biết những chuyện này, trong lòng càng thêm khó chịu."

"Mẫu thân, đều đã qua rồi." Bạch Đường thở dài một hơi, nhớ tới sắc mặt Từ Khởi khi ở chỗ Minh ca, ông ta vốn dĩ không hề hối cãi.

Mẫu thân tuy có dại dột, song đây tuyệt đối không phải lỗi của bà.

Có trách thì trách tên Từ Khởi kia, là một con ma cờ bạc, không biết xấu hổ.

Bạch Đường đỡ Từ thị nằm xuống: "Mẫu thân, đại phu có nói, thân thể người còn sót độc tố, mấy ngày tới cố gắng đừng xuống giường, phải nghỉ ngơi cho tốt, chuyện trong nhà cứ để con với A Duyệt lo."

"Tiền đại phu xem bệnh, là người nhà bên, nó..." Từ thị thường ngày hay gọi A Mai là tiểu tiện nhân, lúc này muốn gọi tên họ người ta đàng hoàng cũng không nhớ ra được.

"Là A Mai ứng tiền đúng không, không sao đâu, một lát con sẽ trả cho tỷ ấy."

"Lúc trả tiền, con nhớ phải cảm ơn nó, bình thường là ta thiển cận, nghe mấy lời bậy bạ mà hiểu lầm người ta."

"Không sao đâu, tỷ ấy sẽ không so đo đâu."

"Mà này, trong nhà đã hết tiền rồi, ta nghe A Duyệt bảo, tiền khám bệnh cũng một hai lượng bạc."

"Mẫu thân, chuyện tiền bạc người đừng lo, con vẫn còn bạc ở đây."

Từ thị hẳn là rất mệt mỏi, cũng không còn sức lực mà tra hỏi Bạch Đường lấy bạc ở đâu, bà vịn vào tay Bạch Đường, nằm xuống, xoay người rồi thiếp đi.

Bạch Đường đắp chăn cho bà thì lui ra ngoài.

"Nói chuyện xong rồi?" Thạch Vĩnh Ngôn ân cần hỏi han.

"Thạch Đầu ca, lần này nhờ có huynh cùng A Mai, mẫu thân nói muốn ta phải tạ lễ hai người, còn bảo trước kia đã hiểu lầm A Mai, mong tỷ ấy sẽ bỏ qua cho."

"Muội thấy A Mai giống loại người hay để bụng sao?"

"A Mai vẫn luôn chiếu cố ta."

Thạch Vĩnh Ngôn nhìn nàng từ từ cúi đầu xuống, mái tóc đen nhánh óng mượt, phía sau cổ lộ ra một mảng da trắng nõn, cứ thế đập vào mắt hắn.

Tay hắn có hơi nóng lên, thôi thúc hắn đưa tay chạm vào, xem thử da thịt nơi đó có mềm mại trơn nhẵn như hắn đang nghĩ hay không.

Bạch Đường không thấy hắn nói chuyện thì ngẩng đầu lên: "Thạch Đầu ca làm sao vậy, huynh đang suy nghĩ gì à?"

"Không có gì, những chuyện A Mai với ta làm cho mọi người là hiển nhiên, chúng ta là hàng xóm nhiều năm, không giúp đỡ lẫn nhau sao được?"

Thạch Vĩnh Ngôn cố gắng kiềm chế bản thân, không suy nghĩ lung tung.

"Phụ mẫu muội đều không sao chứ?"

"Đều không sao, thuốc đã uống rồi, từ từ nghỉ dưỡng mấy ngày là ổn." Bạch Đường lấy bạc từ trong túi con ra. "Mẫu thân có dặn ta nhất định phải trả lại tiền khám bệnh cho mọi người."

"Làm gì mà khách sáo như thế?"

"Đấy là mẫu thân dặn dò, cũng là chuyện nên làm mà."

"Vậy muội cứ đưa A Mai, bạc là do muội ấy trả mà."

"Cũng phải, tiền của tỷ ấy thì nên trả cho tỷ ấy."

Thạch Vĩnh Ngôn đưa đồ ăn trong tay cho nàng: "Trời cũng muộn, không mua được thứ gì, mọi người ăn tạm, đừng để bụng đói."

Bạch Đường thu lại nụ cười, cẩn thận hành lễ với hắn.

Thạch Vĩnh Ngôn vội vàng đỡ lấy cánh tay của nàng, ngón tay cách một lớp vải vẫn có thể cảm nhận được da thịt mềm nhẵn của nàng.

Hôm nay làm sao vậy, tâm tư nhộn nhạo như thế.

Thạch Vĩnh Ngôn xông xáo bên ngoài nhiều năm, sức tự chủ rất tốt, chỉ có thể nói là vì dáng vẻ xinh đẹp của người trong lòng mà hắn trở nên khác thường.

Bạch Đường kiên trì đáp lễ: "Thạch Đầu ca, hôm nay nhờ có huynh giúp đỡ, đợi khi phụ mẫu khoẻ mạnh, nhất định nhà ta sẽ qua tạ ơn huynh."

Trong đầu Thạch Vĩnh Ngôn tự động tiếp lời, không bằng hứa hôn muội cho ta, như thế mới xem là đáp tạ.

Vốn dĩ hắn cũng không phải là kẻ khinh bạc người khác, dù trong đầu vô cùng yêu thích thì cũng không bộc lộ ra ngoài.

Lời nói ngoài miệng chỉ là một câu: "Chỉ là tiện tay thôi, muội cứ chăm sóc Bạch thúc, Bạch thẩm cho tốt, mấy ngày tới ta đều ở nhà, nếu có chuyện gì thì cứ qua gọi ta một tiếng."

Bạch Đường tiễn hắn đến cửa nhà.

"Muội vào đi, bên ngoài gió lớn." Thạch Vĩnh Ngôn chỉ chừa lại một bóng lưng vững chãi, chầm chậm quay về nhà.

Bạch Đường trở vào trong nhà, A Duyệt đã rửa mặt sạch sẽ cho Thạch Oa, để hắn rúc vào bên người phụ thân mà ngủ.

"Mẫu thân cũng ngủ rồi." A Duyệt đưa một ngón tay lên môi.

Bạch Đường liếc mắt nhìn qua, nhận ra cả ngày nay A Duyệt vẫn chưa ăn gì, khuôn mặt nhỏ trở nên trắng bệch không một chút máu. Nàng lấy đồ ăn ở góc phòng đặt lên mặt bàn: "A Duyệt, muội đói không, đến ăn một chút đi."

"Muội đói đến mức không còn cảm giác luôn rồi."

A Duyệt trái lại còn trêu chọc nàng, Bạch Đường mở ra phần ăn mà Thạch Vĩnh Ngôn mua, bên trong là bánh bao hấp cùng một ít thịt chín.

"Mau đến ăn đi, vẫn còn nóng này."

A Duyệt rất đói, lại nghe mùi thơm của thịt, cứ thế tay năm tay mười, bên trong miệng nhét đến căng phồng, mồm miệng nói không rõ chữ: "Đại tỷ, tỷ ăn đi, tỷ ăn đi, thịt này ngon lắm."

Bạch Đường sợ muội ấy nghẹn, cười bảo muội ấy cứ từ từ ăn, đừng sợ ai tranh giành.

Thật ra thì đã muộn đến thế, có chỗ nào bán đồ ăn ngon, Bạch Đường liếc mắt nhìn ra, phần ăn này là mua ở một sạp hàng nhỏ ở cuối thôn.

Phần thịt kia toàn là thịt vụn mà cửa hàng cạo trên xương sườn, vô cùng vụn vặt.

Có điều A Duyệt đã lâu không được ăn mặn, lập tức xem như bảo bối.

Bạch Đường vân vê một khối thịt trên tay, đặt vào miệng chậm rãi nhai nuốt, thịt quá dai, chỉ nêm một chút muối, vị rất mặn, ăn một miếng là đủ.

"Muội đem một ít cho phụ thân."

"Phụ mẫu đều mới uống thuốc, không nên ăn mặn ngay, muội cứ ăn no đã."

A Duyệt gật đầu liên tục, bỗng nhiên nhớ ra một chuyện quan trọng, xém chút đã nhảy dựng lên, cũng không lo ăn nữa mà tức tốc chạy ra ngoài.

Bạch Đường bị động tác của muội ấy khiến cho giật mình, cũng gấp rút chạy theo, đã thấy A Duyệt chạy vọt ra sau nhà.

Hay thật, cả nhà nàng gà bay chó sủa cả ngày hôm nay, cũng quên bén chuyện cho hai con gà cảnh này ăn uống.

Chúng nhìn nàng với ánh mắt vô tội, hai cánh cũng tiu nghỉu theo, bộ dạng vô cùng ỉu xìu.

Bạch Đường nhìn thoáng qua, rõ ràng đã bị bỏ đói cả ngày, vậy mà không hề mổ vào mấy loại thảo dược của nàng, coi như chúng thức thời, nàng tự tay rửa một củ khoai lang, bỏ thêm rau dại rồi cùng băm nhuyễn, đặt vào trong ổ gà.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.