Cuối tuần, An Thành đến thành phố G, Hân Nhan ở nhà
một mình.
Trong bầu không khí như ẩn chứa nguy hiểm chập chùng,
khiến cô đau đầu không thôi.
Mở TV lên, xem phim truyền hình mà chẳng có tí hứng
thú nào cả, cô cảm thấy buồn bực. Muốn gọi điện thoại cho Tô Vãn, lại nhớ đến
gần đây cô ấy cũng vì chuyện với Hàn Phong mà đau đớn vô vọng.
Bên cạnh lại không có một ai có thể tâm sự cùng.
Phim truyền hình kết thúc, chuyển sang tin tức buổi
trưa.
Hân Nhan đứng dậy chuẩn bị vào phòng bếp làm gì ăn,
lại nghe được MC đọc một tin tức, chân bỗng khựng lại.
"Tập
đoàn Kha thị bị tố cáo đã ngược đãi công nhân..."
Cô ngây ngốc nhìn màn hình TV, đó đúng là trụ sở chính
của tập đoàn Kha thị ở thành phố S. Vài ngày trước, một công nhân bị đuổi việc
đã viết một bài trên mạng, chỉ trích một loạt chính sách hà khắc đối với công
nhân của tập đoàn Kha thị, tình trạng làm việc với cường độ cao đến nỗi khiến
một phụ nữ có thai sinh non. Bài viết sau khi được đăng, nháy mắt trở thành một
chủ đề nóng, nhất thời khơi dậy nỗi căm phẫn trên mạng, ai nấy đều chỉ trích
Kha thị làm trái với Luật lao động, gọi họ là ‘Nhà máy của mồ
hôi và máu’ .
Hân Nhan nhăn mày, lòng đầy hoài nghi.
Chuyện của tập đoàn Thiên Hoa còn chưa có giải quyết,
sao cùng lúc này tập đoàn Kha thị cũng lâm vào nguy cơ khủng hoảng? Chỉ là sự
trùng hợp thôi ư?
Di động vang lên, cô vừa cầm điện thoại lên xem, là
Cẩn Niên.
Cô tiếp điện thoại: "Cẩn Niên."
Cẩn Niên cười nhạt một tiếng, rất nhẹ, lại gần như
lạnh như băng: "Lục Hân Nhan, anh trước kia thật sự đã xem thường
em."
Khi anh ta nói lời này, giọng điệu vô cùng bình thản,
lại ý vị sâu xa.
"Anh nói vậy là sao?" Hân Nhan khó hiểu.
"Vì An Thành, em không tiếc đối đầu với toàn bộ
Kha gia sao? Em nghĩ dựa vào em, viết một bức thư nặc danh có thể khiến anh
chịu thua à?"
Hân Nhan suy nghĩ một lúc, mới hiểu được ý của Cẩn
Niên, cảm thấy thực buồn cười: "Anh cho rằng là tôi làm? Cẩn Niên, đừng
nghĩ tôi và anh đều xấu xa như nhau."
Cẩn Niên cười giễu: "Cho dù không phải em, cũng
là An Thành hoặc là Dư Thiếu Phi, có gì khác nhau chứ?"
Cô trầm mặc không nói.
Có lẽ là do Thiếu Phi, bọn họ phát hiện chân tướng nên
bắt đầu trả thù.
Cẩn Niên thấy cô không trả lời, lại nói tiếp:
"Hân Nhan, một khi đã như vậy, không bằng chúng ta tự kết thúc đi. Chuyện
Dư Quyền Chính, cũng chỉ là bắt đầu trò chơi mà thôi. Anh biết em cố chấp, đến
bây giờ còn không chịu thua anh, anh đành phải chơi tiếp với em đến cùng. Cái
anh có chính là thời gian cùng với tính nhẫn nại."
Trái tim Hân Nhan run lên: "Anh còn muốn làm
chuyện gì nữa?"
Giọng điệu anh ta ung dung, như đang thủ thỉ tâm sự
với cô: "Chuyện gì à? Hay là em tự chọn đi, dự án xây dựng chung cư mới ở
Hải Nam, hay là nhà máy của ba dượng em? Ồ, quên nói em biết, ba dượng em đầu
tư thất bại, xém chút nữa phải bồi thường toàn bộ gia sản, nếu anh không cứu
ông ta, có lẽ những ngày cuối đời của mẹ em sẽ phải sống đầu đường xó chợ, hoặc
là phải trốn nợ, sống chui sống lủi."
Trong nháy mắt, hai tay Hân Nhan nắm chặt, móng tay
như cắm vào da thịt. Quả nhiên Cẩn Niên hiểu rõ cô, anh ta biết làm thế nào để
ép cô đến bước đường cùng, cho đến khi không còn đường lui mới thôi.
Đây đúng là một trò chơi không có thắng mà chỉ có
thua.
Bỗng dưng nhớ tới Tiểu Nhã đã từng nói một câu: "Trả
thù như vậy chẳng lẽ vui vẻ sao? Người như thế không có tư cách có được hạnh
phúc".
Trong lòng Hân Nhan đã rõ, cô chỉ còn cách lựa chọn
thỏa hiệp.
Nếu An Thành và Thiếu Phi đã biết chân tướng, thì với
tính cách của hai người họ, họ sẽ ăn miếng trả miếng đến cùng với Cẩn Niên,
khiến trò chơi này kéo dài dai dẳng. Có lẽ là công khai cạnh tranh trong kinh
doanh, nhưng cũng có thể là ngấm ngầm hãm hại. Đến cuối cùng, tất cả mọi người
đều đắm chìm trong khoái cảm trả thù nhau, khiến càng nhiều người chịu tổn
thương và gây ra tổn thất nặng nề, kết quả là chẳng ai có được hạnh phúc.
Nếu vậy thì hãy để cô kết thúc hoàn toàn trò chơi này
đi.
Hân Nhan vô cùng bình tĩnh, thật lâu sau, cô thản
nhiên nói: "Anh đang ép tôi phải hận anh, Cẩn Niên."
"Anh tin trên đời này sẽ không ai vô duyên vô cớ
lại hận kẻ khác", anh ta tỏ ra đạo mạo, vẫn là Kha thiếu gia phong độ lịch
thiệp trước kia, "Em suy nghĩ cho kĩ đi, rồi đến nhà anh tìm anh. Trước
bảy giờ tối, đừng đến muộn, tính kiên nhẫn của anh có hạn."
Cô cười khẩy: "Khỏi phải suy nghĩ gì cả, bảy giờ
tôi đến tìm anh."
Cẩn Niên sững sờ, sau đó mỉm cười: "Được, anh chờ
em."
Lòng đầy xót xa, tựa như giấy Tuyên bị nhuộm một lớp
mực tàu dày, từ từ lan lộng ra.
Cúp điện thoại, Hân Nhan gọi cho Thiếu Phi. Cô muốn
biết rõ một chuyện.
"Hân Nhan.", giọng nói Thiếu Phi có chút mệt
mỏi.
"Cậu vẫn ổn chứ, Thiếu Phi?" Hân Nhan không
nghe thấy chút khác thường gì trong giọng cậu ta, ít nhiều cũng yên tâm hơn.
"Tôi không sao, cô không cần lo lắng cho tôi. Anh
họ giúp tôi rất nhiều, chuyện của ba tôi cũng sẽ nhanh chóng được giải quyết
thôi."
Nghe cậu ta nói như vậy, trong lòng Hân Nhan cũng kiên
định hơn. Chuyện Kha thị không phải do Thiếu Phi làm, cậu ấy còn chưa biết chân
tướng.
Cô nói: "Vậy tốt rồi."
Hai người đều im lặng một lúc. Yên lặng đến nỗi tai có
thể nghe được tiếng đập của mạch máu.
Thiếu Phi muốn cúp điện thoại: "Còn gì nữa
sao?"
"Thiếu Phi." Hân Nhan bỗng nhiên kêu tên cậu
ta.
"Sao?"
Hân Nhan nhắm hai mắt lại, có cảm giác mệt mỏi:
"Xin lỗi."
Nước mắt Hân Nhan đã tuôn rơi, cũng may là gọi điện
thoại, bên kia không nhìn thấy được bộ dạng chật vật của cô bây giờ:
"Chuyện của ba cậu, tôi không giúp được gì hết..."
Thiếu Phi thở dài: "Hân Nhan, có đôi khi cô thực
sự rất ngốc. Khó trách ông anh họ tôi nói cô giống như một con rùa vậy, thích
gánh vác chuyện người khác, cho đến khi bị đè chết mới thôi. Chuyện của ba tôi,
cô không cần lo lắng, cũng đừng tự trách, dù cô có giúp hay không, thì chuyện
này cũng liên quan gì đến cô cả."
Hân Nhan cũng không nói thêm gì nữa, lẳng lặng cúp
điện thoại.
Hoang mang ngồi trên sô pha, tâm trí cô hoàn toàn
trống rỗng, đôi lúc kỷ niệm xưa lại ùa về, rồi lại bỗng nhiên biến mất, cô
chẳng thể giữ lại. Cũng không muốn giữ lại, bởi vì cô sợ hãi quá khứ. Bất kể là
tốt, xấu hay bình thường, cô đều sợ hãi.
Sau một lúc lâu, cô mới đứng dậy, nước mắt trên mặt
giờ đây đã khô, hàng lệ hằn sâu. Cô đi vào trong nhà vệ sinh rửa mặt, nước lạnh
giội vào mặt, mang theo cảm giác lành lạnh, thẩm thấu vào từng tấc da thịt.
Chuông di động lại vang lên.
Tên An Thành nhấp nháy trên màn hình.
Cô không nghe máy.
Buổi tối bảy giờ, cô đúng giờ đến trước cửa nhà đầy xa
hoa của Cẩn Niên.
Trước khi ra khỏi cửa cô cũng nghe được chút tin tức
về Kha thị. Trên mạng có một nhóm người công khai lên án, chỉ trích mạnh mẽ
chính sách hà khắc công nhân của tập đoàn Kha thị. Đến năm giờ chiều, Kha thị
tuyên bố, bài viết chỉ là lời vu cáo, và sẽ đưa kẻ tung tin đồn nhảm ấy chịu
trách nhiệm trước pháp luật.
Kha gia lúc này, đúng thật đang rất khốn đốn.
Cẩn Niên mở cửa, vẫn áo mũ chỉnh tề, khuôn mặt không
có tí gì lo lắng cuống cuồng cả.
Anh ta mỉm cười: "Em đã đến rồi."
Đưa cô vào cửa, rồi sau đó đem cô ôm vào ngực, như thể
một vật quý giá bị thất lạc từ lâu rốt cục cũng tìm lại được, anh ta rất vui
sướng, hít lấy mùi thơm trên người cô: "Anh chờ em rất lâu rồi, Hân
Nhan."
Tiếng nói nỉ non nhẹ nhàng, tựa như khúc hát ru bé
thơ.
Hân Nhan để mặc cho anh ta ôm lấy cô, không nói tiếng
nào.
Một lúc lâu sau, rốt cục anh ta cũng buông cô ra, nắm
tay cô, nhè nhẹ hôn, dịu dàng hỏi: "Anh có chuẩn bị rượu vang đỏ, em có
muốn uống một chút không?"
Hân Nhan lại cười khô khốc, rút tay mình ra, sau đó
bắt đầu cởi cúc áo trên áo khoác của cô.
Cẩn Niên ngỡ ngàng, vội ngăn cô lại: "Em muốn làm
gì?"
Cô vẫn mỉm cười lạnh nhạt như vậy, bình thản nói:
"Làm chuyện anh muốn làm. Chúng ta không phải đang giao dịch đó sao?"
Cổ áo đã cởi hết nút, khuôn ngực căng tròn da thịt
trắng như tuyết he hé.
Cẩn Niên nhíu chặt mày thành đường thẳng: "Em cho
rằng giữa chúng ta chẳng qua chỉ là giao dịch thôi sao?"
"Chẳng lẽ không phải à?" Hân Nhan lại duỗi
tay ra, cởi bỏ cúc áo sơmi của Cẩn Niên, từ trên xuống dưới, từng cái từng cái
một, động tác của cô rất nhẹ dàng, rất thong thả, như đang hoàn thành một nghi
thức cổ xưa nào đó, "Tôi chẳng hề có chút tình cảm gì với anh, anh cũng
hiểu rõ mà."
Nháy mắt, cúc áo anh ta chỉ còn lại hai nút cuối cùng
chưa tháo, hơn nửa khuôn ngực cường tráng đã lồ lộ.
Anh ta bỗng dưng bắt lấy tay cô, miệng nhếch lên đầy
lạnh lẽo, cười gằn một tiếng: "Em muốn chọc tức anh sao?"
Cô thản nhiên giương mắt nhìn: "Thì sao? Chẳng lẽ
anh sẽ tha cho tôi sao?"
Anh ta nheo cặp mắt nguy hiểm kia lại, lập tức túm lấy
tay cô, hung hăng ném cô xuống sô pha, rồi nằm đè lên, cười khẩy nói: "Anh
sẽ làm ngay chuyện mà anh muốn làm."
Anh ta dùng sức xé rách quần áo của cô.
Trong không gian tĩnh lặng, chỉ có tiếng quần áo bị xé
toạc vang vọng.
Anh ta hôn một cách thô lỗ, giống như một con sư tử
đột nhiên bị chọc giận, chỉ muốn thô bạo mà cắn xé con mồi. Đôi bàn tay đánh
đàn dương cầm kia từng làm cho Hân Duyệt thích nhất, giờ đây đang sờ soạng khắp
người cô, bây giờ cũng đàn nhưng không phải là một khúc nhạc du dương nữa, mà
là một khúc nhạc lộn xộn những tiếng rên rỉ đau đớn.
Cô cũng không giãy dụa, mặc anh ta muốn làm gì thì
làm.
Lúc bắt đầu, cô mím chặt đôi môi mình, đôi môi mỏng
của anh ta chà xát môi cô, nóng bỏng như lửa đốt, mạnh mẽ cắn lấy. Thậm chí cả
khi mùi máu xộc vào cánh mũi, anh ta vẫn muốn tiếp tục, không ngừng hôn lấy hôn
để môi cô, mà cô từ đầu đến cuối vẫn mím chặt môi. Cuối cùng, anh ta cũng nổi
giận, không thể nhẫn nại thêm nữa, hung hăng nắm chặt cằm của cô, cô cảm thấy
đau, rên rỉ một tiếng, rốt cục anh ta cũng thực hiện được ý định của mình, đầu
lưỡi lập tức tiến vào, luồn lách vào khoang miệng của cô.
Phút chốc, hàng lệ tuôn trào nơi khoé mi của Hân Nhan,
chảy xuống đến bên môi, lại chảy vào trong cánh môi bị Cẩn Niên hôn.
Anh ta nếm phải vị mặn chát, thân thể bỗng cứng đờ.
Cuối cùng, anh ta buông cô ra, cởi áo sơmi của mình
cởi ra, chu đáo đắp lên người cô.
Cầm lấy gói thuốc lá trên bàn, anh ta rút ra một điếu
thuốc, châm lửa, hít mạnh một hơi, cười thê lương: "Xin lỗi, Hân Nhan, anh
không muốn ép buộc em. Cái anh muốn là trái tim em, chứ không phải chỉ cơ thể
em."
Hân Nhan mặc áo sơmi của anh ta vào, lui đến góc sô
pha, ôm mình co ro, không nói tiếng nào.
Anh ta vươn tay, muốn vuốt ve mái tóc mềm mại của cô,
cô lại nghiêng đầu tránh.
Tay anh ta liền khựng lại giữa lưng chừng.
Ngượng ngùng rút tay về, anh ta rít một hơi thuốc dài
nhả khói, rồi nói: "Tại sao vậy, em vẫn không thể mở lòng với anh sao? Rốt
cục là anh thua An Thành ở điểm nào?"
Cô vẫn im thin thít.
Anh ta vẫn cười: "Em càng như vậy, anh càng không
muốn buông tay. Từ nay em cứ ở đây đi, nhưng mà em yên tâm, chỉ cần em không
muốn, anh tuyệt đối sẽ không gặp mặt em."
Di động Hân Nhan đổ chuông.
Màn hình thông báo là An Thành gọi.
Cẩn Niên nhìn thoáng qua, ánh mắt tối sầm lại.
Hân Nhan đưa tay lấy di động, lại bị Cẩn Niên giành
lấy trước.
Cô lại lặng lẽ thu tay về, để mặc Cẩn Niên thay cô
tiếp điện thoại.
Điện thoại được kết nối, An Thành liền lo lắng hỏi:
"Sao không nghe điện thoại của anh? Em có biết em như vậy sẽ khiến người
ta giận hay không?"
Giọng nói của Kha Cẩn Niên chậm rãi vang lên: "An
Thành, tôi nói cho anh biết, Hân Nhan bây giờ đang ngủ trên giường của
tôi."
Lúc nói chuyện, còn chầm chậm quay sang liếc mắt nhìn
Hân Nhan, mà cô lại cúi đầu, một chút phản ứng cũng không có.
Bên kia điện thoại, An Thành ngây ngẩn cả người:
"Kha Cẩn Niên?" Sau đó nổi giận đùng đùng: "Anh kêu Lục Hân Nhan
nghe điện thoại!"
Cẩn Niên khẽ cười một tiếng: "Bây giờ chúng tôi
đang bận lắm, anh kêu sao cô ấy nghe được chứ? À, nhân tiện đây tôi thay Hân
Nhan báo cho anh một tiếng, chúng tôi sẽ sống với nhau, sau này anh đừng quấy
rầy cô ấy nữa."
"Kha Cẩn Niên, đồ chết tiệt, lập tức kêu Hân Nhan
nghe điện thoại!"
Tiếng An Thành nổi giận truyền tới, ngay cả Hân Nhan
đang ở bên cạnh cũng nghe thấy rõ ràng từng chữ. Nước mắt cô lại lần nữa trào
ra, nhưng chỉ có thể vùi mặt giữa hai đầu gối mà thút thít khóc.
Cẩn Niên cười, rồi cúp máy.
An Thành lại gọi tới, tiếng chuông không ngừng kêu
vang.
Cẩn Niên không chẳng bận tâm, dụi điếu thuốc trong
tay, nghiêng đầu nói với Hân Nhan: "Em muốn uống rượu không?"
Điện thoại vẫn reng chuông inh ỏi.
Hân Nhan vươn tay, thẳng thừng tắt nguồn di động.
Không gian đột nhiên yên tĩnh trở lại.
Nhìn Cẩn Niên, cô thản nhiên nói: "Anh thực ghê
tởm."
Trong ánh mắt cô chất chứa sự chán ghét và oán hận.
Ánh mắt ấy khiến Cẩn Niên đau lòng, thế nhưng anh ta
lại chẳng để tâm mà vẫn mỉm cười: "Ghê tởm sao? Anh chỉ muốn bẻ gẫy cánh
của em, để em không còn cơ hội nào chạy trốn khỏi anh."
Hân Nhan cười nhạt. Coi như chưa nói gì hết.
Chỉ nhận ly rượu trong tay Cẩn Niên đưa đến, uống một
hơi cạn sạch.
Nhìn không thấy nước mắt rơi trong ly rượu đỏ, cay
đắng lan tràn, mùi rượu thơm ngát dần dần biến thành mùi tanh hôi.